Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 156

Translator: Nguyetmai

Trong "Giang hồ", đi con đường nào thì cũng phải tuân theo nguyên tắc và ranh giới của bản thân, cũng chính là cái gọi là đạo…

Đơn giản nhất là giao dịch thị trường, vật liệu hiếm thì đắt, càng là vật liệu quý hiếm thì càng có thể thu được lợi nhuận khổng lồ. Các ngành nghề khác cũng vậy, nghề nào càng nguy hiểm thì càng ẩn giấu những thứ mà bình thường khó gặp, nguy hiểm nào thì sẽ tương đương với lợi nhuận ấy!

Đây cũng là một đặc điểm của "đạo".

Cho dù là Chu Dịch Sư xem bói trên đường cho người khác, cũng cần tuân theo giá trị quan và "đạo" của mình! Mọi chuyện đều phải cẩn thận, dè dặt!

Ví dụ như…

Đoán chữ, đoán vận may thì giá cả rất rẻ.

Tìm tung tích của một người khá tốn thời gian và đầu óc nên giá tiền sẽ cao hơn.

Nhưng nếu muốn biết về một số bí ẩn hay kho báu, giá cả sẽ tăng cao chóng mặt, thậm chí có thể nói là khoản lời kếch xù. Kiểu như ba năm không khai trương, vừa khai trương thì sẽ đủ ăn trong ba năm vậy đó!

Đương nhiên, Chu Dịch Sư cũng có những nguy hiểm.

Nếu là dò tìm người thông thường, họ sẽ lấy tiền không chút do dự. Nếu biết rõ thực lực của đối phương cao cường, trên tay có bao nhiêu mạng người thì họ sẽ băn khoăn như người bình thường, giãy giụa giữa tiền thù lao và sự an toàn của bản thân.

Tất nhiên, chỉ là một cái giá bình thường thì họ sẽ không đời nào chịu đánh đổi sự an toàn của mình để lấy ít tiền có cũng được mà không có cũng chẳng sao ấy, không tăng chút phí nguy hiểm thì sao được?

Vì thế, giá cả của việc tìm người cũng sẽ thay đổi theo.

Khai Tâm đang dùng cách này, thông qua mấy lần lẩn trốn và chiến đấu, hắn đã giết được hàng trăm người, tiếng ác đã xuất hiện. Bất cứ một Chu Dịch Sư nào tính ra điều này thì đều sẽ chùn bước, bị tiếng ác hù dọa, lo lắng cho tiền đồ và vận mệnh của mình…

Tất nhiên, đây chỉ là một bí quyết đối phó với Chu Dịch Sư mà rất nhiều cao thủ trong kiếp trước sử dụng để vượt qua các cuộc đuổi giết ấy!

Giết mười người, tiếng ác xuất hiện! Giết năm mươi người, hung danh! Giết hơn trăm người, ma đầu một phương!!! Giết hơn hai trăm người, không ai cản được, Chu Dịch lẩn trốn…

Lên đến mười người thì giá cả tìm người sẽ hơi cao. Giết đến năm mươi người, giá sẽ tăng gấp đôi!

Nếu đạt tới mức của ma đầu thì người bình thường sẽ không thể chịu được, mỗi lần xem quẻ sẽ cần hàng ngàn hàng vạn lượng bạc. Trong giai đoạn đầu, mọi người còn ở cảnh giới thấp, tiếng tăm còn nhỏ, vì thế giá xem quẻ cao cũng có thể chấp nhận được. Một khi đến cảnh giới Huyền Diệu, Sinh Tử, theo những gì mà Chu Dịch Sư nói, cứ xem quẻ là họ lại phải lo lắng cho tính mạng, giá cả lúc nào cũng cao chứ không hạ thấp.

Mỗi lần tính quẻ là một lần xót tiền!

Còn mức độ cuối cùng - giết hơn hai trăm người, Chu Dịch lẩn trốn: Không ai có thể làm gì được người này, Chu Dịch Sư nào cũng không muốn đắc tội, có trả nhiều tiền đến đâu thì họ cũng sẽ không dại gì đụng vào để mà gặp phải nhân quả, tự dưng lại rước họa vào người!

Theo thời gian qua đi, phí xem quẻ của Khai Tâm đã thay đổi rõ ràng. Dần dần, ngày càng nhiều người chú ý tới hắn hơn, các thế lực đuổi giết cũng đẩy nhanh tốc độ của mình.



Trên con đường ngoại thành thông tới Lạc Dương, hai hàng liễu xanh mướt rủ xuống dòng sông nhỏ, chúng đong đưa nhẹ nhàng trong gió, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Rất nhiều người chơi trong thành Lạc Dương thích phong cảnh ở đây!

Sau khi luyện cấp, các cặp tình nhân sẽ tới đây nghỉ ngơi. Những bộ trang phục văn nhân của nam giới, những làn tay áo đỏ thắm của nữ giới, họ ngồi hoặc đứng tình tứ với nhau, điểm tô cho những nhân sĩ giang hồ vội vã qua lại, rất giống với một võ lâm thực thụ.

Nhưng ngày hôm nay, ngoài thành Lạc Dương không mấy yên bình.

Trên bãi đất trống cách đường lớn không xa, một người đàn ông buộc tóc cao, tay cầm hai cây côn bằng kim loại hình khúc xương nhảy xuống mặt đất từ trên con ngựa cao lớn đen như mực. Hắn ta đi lại nhẹ nhàng, thái độ ung dung, nếu không vì chiếc mũi ưng và những mưu mô hiện lên trong đôi mắt hí, thì trông hắn ta vẫn khá phong độ và có khí chất.

Tiếc rằng, biểu cảm trên khuôn mặt đã khiến hắn ta mất điểm!

Nhất là khi so với sự nổi bật của người thanh niên áo xanh đối diện, hắn ta càng giống nhân vật phản diện hơn.

"Cuối cùng cũng đuổi kịp ngươi rồi."

Giọng nói đắc chí của người đàn ông buộc tóc có hơi lanh lảnh, hắn ta cũng không cất ngựa quý đi mà cầm hai cây côn bằng kim loại hình khúc xương, bước từng bước một về phía Khai Tâm.

Vẻ mặt của Khai Tâm rất nặng nề, lông mày hắn nhíu lại, nhưng lại chẳng thèm nhìn người đàn ông buộc tóc lần nào. Hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ, liếc mắt sang một hướng khác, lẳng lặng tính toán thời gian…

"…"

Thấy lời gợi chuyện của mình không nhận được câu trả lời như dự tính, thậm chí đối phương còn không thèm chú ý tới mình, chỉ lẳng lặng đứng đó, dáng vẻ như đang suy nghĩ vẩn vơ, khuôn mặt của người đàn ông buộc tóc đỏ lên, đôi mắt thoáng hiện lên nét giận dữ.

Dù gì hắn ta cũng là Nhị Tiết Côn Thần tiếng tăm lấy lừng ở Trịnh Châu. Với hai thanh Phệ Quỷ Côn trong tay cùng với Lục Quỷ Thất Thập Tam Thức, hắn ta đã đánh bại biết bao cao thủ ở Trịnh Châu, ấy vậy mà đối phương lại dám khinh thường, không thèm coi hắn ta ra gì?

Cho dù suốt dọc đường đi, đại ca luôn nhắc nhở hắn ta phải cẩn thận, không được giao chiến trực tiếp, nhưng thấy đối phương cao ngạo như thế, ngọn lửa trong lòng hắn ta cứ hừng hực bốc lên!

Hắn ta nổi giận gào lên một tiếng: "Hay cho một Lam Sam Quân Tử Kiếm! Hãy nhận lấy một chiêu của ta!"

Người đàn ông buộc tóc dịch chuyển bước chân như rồng như rắn, làm bụi bặm theo sau bốc lên, nhanh chóng đánh cướp!

Cùng lúc đó, hai khúc côn tản ra vầng sáng màu trắng, "choang" một tiếng, nó tạo thành tiếng vang như tiếng ma quỷ gào khóc thê lương. "Xoạt!" Dưới sự bảo vệ của vô số tàn ảnh, hắn ta đánh úp về phía Khai Tâm cách đó mấy mét…

"Lục Quỷ Quyết!"

Khai Tâm ngỡ ngàng thấy rõ, hắn vội bật chân lên. Lúc này, đôi mắt của hắn mới nhìn về phía người đàn ông đang cầm côn bổ nhào về phía mình. Dưới hiệu quả của vầng sáng, mấy chục khúc xương như những con ác quỷ dữ tợn, chằng chịt và kéo tới không ngừng! Cùng với hiệu quả công kích đặc biệt của sóng âm đến từ Phệ Quỷ Côn, những tiếng gào của quỷ điên cuồng lao ra, cảnh tượng vô cùng đáng sợ, tốc độ còn hơn cả hắn.

"…"

Khai Tâm nhíu mày, tay trái phút chốc chuyển thành hình rồng.

Vừa định sử dụng Cầm Long Thủ, mặt đất bỗng có những tiếng chấn động như tiếng sấm đánh, Khai Tâm giật mình, động tác trên tay trái lập tức khựng lại, chuyển sang vỗ vào hông.

Xoẹt!!!

Mang theo tiếng rít trầm khàn, Bách Chiến Đao được rút khỏi vỏ.

Động tác của Khai Tâm cực kỳ nhanh chóng, hắn xoay người một cách đẹp đẽ, năm ngón tay như điện cầm chắc Bách Chiến Đao trên không trung, thuận theo thế đao lướt một phát…

"Rầm!!!"

Tuy động tác rất nhàn nhã, thong dong, nhưng trên người lại tỏa ra khí thế mang tính hủy diệt! Sau khi được dồn nội lực, lưỡi đao màu xanh đậm bỗng dài ra hơn nửa mét, chém mạnh vào hai khúc côn đang bay vào mặt.

Xoạt!

Đập vào mắt là gương mặt quỷ dữ dằn, bị lưỡi đao màu xanh đậm chém thành những mảnh nhỏ như một trang giấy mỏng manh…

Tựa như hổ giấy, vô số mặt quỷ đằng sau cũng tiêu tán chỉ trong nháy mắt!

Keng!

Tiếng kim loại nặng nề va chạm vào nhau, người đàn ông buộc tóc bị đánh bay ra hơn mười mét cùng với vũ khí của mình và ngã phịch xuống mặt đất. Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt hắn ta trắng bệch, vẻ mặt không dám tin.

"Sao lại như thế?"

Thất bại hoàn toàn!
Bình Luận (0)
Comment