Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 184

Editor: Nguyetmai

Rầm!

Trong lúc tên đàn ông cao to đen thui còn chưa dứt ra được cảm giác hoảng hốt khó hiểu đó, mười hai đồng bạn ngồi vây quanh hai chiếc bàn khác đã không thể nhẫn nại được, đột nhiên dùng sức đá văng cái bàn trước mặt đi.

"Ra tay!"

Sau tiếng la, đao kiếm được rút khỏi vỏ, lao thẳng về phía hai người trẻ tuổi ngoài quán rượu. Mặc dù việc hai con mồi này dẫn theo hai con cương thi có bộ mặt hung dữ rất kỳ lạ, nhưng thấy thế nào cũng chỉ giống cảnh giới Tạo Hóa, thực lực của hai bên cách xa nhau! Để phòng ngừa hai con dê béo này chạy mất, cả đám vội vàng ra tay ngay chứ không thể chờ thêm được nữa.

Cuộc tập kích đột ngột này khiến Tiểu Bắc rất giật mình!

"Các ngươi làm gì đó!"

Mặc dù hết sức bất ngờ và giật mình, nhưng kết quả sau những ngày luyện tập gian khổ ở Loạn Táng Cương cũng đúng lúc xuất hiện.

Không đợi đao kiếm tới gần, Tiểu Bắc đã giơ hai tay ra, cơ thể lùi ra ngoài quán rượu, kéo dãn khoảng cách giữa mình và đám người tập kích đó, chiếc bao tay đen như mực nhanh chóng được đeo vào.

Gừ! Gừ!

Cùng lúc đó, hai tiếng gầm gừ nhỏ vang lên, hai con cương thi bỗng nhảy ra từ hai bên trái phải, độc chưởng của nó mang theo dòng khí màu đen của sự tử vong, đón chiêu của đám người trong quán rượu một cách hung hãn như không sợ chết.

Từ đầu tới cuối, người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo xanh ngồi ở ngoài quán rượu không hề ra tay cứu giúp, chỉ lẳng lặng nhìn đám người đó tập kích cũng như quá trình ứng biến của Tiểu Bắc, đôi mắt không hề thay đổi chút nào, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh.

Người trẻ tuổi mặc quần áo xanh chính là Khai Tâm.

Thực ra lúc chưa tới đây, hắn đã nhìn thấy chấm đỏ trên bản đồ rồi.

Người có ba năm kinh nghiệm của kiếp trước như Khai Tâm đương nhiên thừa hiểu ý nghĩa của chấm đỏ ấy là gì, vì thế hắn đã ngầm cảnh giác từ lúc chưa tới quán rượu rồi.

Nhưng Khai Tâm không nói cho Tiểu Bắc biết, chỉ lẳng lặng quan sát, để mình Tiểu Bắc ứng phó.

Sự thật chứng mình rằng, mắt nhìn của hắn không tệ. Mặc dù có ít kinh nghiệm giang hồ, nhưng dưới sự chỉ dạy của hắn trong thời gian qua, ít nhất kinh nghiệm chiến đấu với kẻ địch của Tiểu Bắc cũng đã tiến bộ vượt bậc. Đối với sự tập kích ở cấp độ này, mặc dù cậu ta chưa thể phản ứng một cách hoàn mỹ được, nhưng để tự vệ thì lại rất dễ dàng.

Dưới sự yểm trợ của hai con cương thi bù nhìn, Tiểu Bắc nhanh chóng khởi động cảnh giới Tạo Hóa và thân pháp hộ thể, Vạn Độc Chưởng đã đến tầng thứ mười vung ra dứt khoát. Trong tiếng xé gió, trước mặt một người chơi đứng gần nhất bỗng xuất hiện một bàn tay màu đen lớn mang theo tiếng gào thét bén nhọn, hất tung hắn ta xuống mặt đất.

Ngồi trên lưng con ngựa đỏ thẫm, Khai Tâm khẽ nở nụ cười.

Cuối cùng sự dạy bảo tận tâm của hắn mấy ngày qua cũng có thành quả rõ rệt rồi!

Sự lợi hại của chưởng pháp Vạn Độc Chưởng nằm ở chiêu thức sắc bén, tàn nhẫn và bất ngờ. Bây giờ xem ra, Tiểu Bắc đã thi triển được chín phần tinh túy của nó rồi. Dựa vào thân thể rắn chắc của cương thi và sự quấy nhiễu của độc chưởng, hẳn là cậu ta thừa sức đối phó với đám ô hợp này!

Ngoài ra, khi trúng Vạn Độc Chưởng, nếu không ăn thuốc giải độc kịp thời thì trong một khoảng thời gian sau đó, thực lực của người chơi sẽ giảm xuống rất nhiều, hơn nữa độc cũng sẽ theo vết thương ngấm vào xương tủy, cuối cùng khó tránh khỏi kết cục bị độc chết.

Nói cách khác, nếu bị Tiểu Bắc đánh đổ máu mà không mang theo thuốc giải độc thì chẳng khác gì đã bị tuyên án tử hình!

"Lão thất!"

"Mẹ kiếp! Giết hắn!"

Lúc lấy lại tinh thần, tên đàn ông cao to đen thui vội lao ra khỏi quán rượu, nhưng hắn ta không kịp ngăn cản tình hình trước mắt được nữa. Thấy đồng bạn bị đối phương đánh trúng, mặt mũi toàn là khí đen, mãi mà không bò dậy được, hắn ta càng tức giận hơn. Xoay người nhào về phía Tiểu Bắc, lưỡi đao màu tím nhạt của hắn ta bỗng dài ra nửa mét! Thế đao từ trên xuống dưới, chém vào phía Tiểu Bắc trong lúc cậu ta đang công kích một người đồng bạn khác của hắn ta.

Vút!

Một bóng dáng đen kịt bay tới từ bên cạnh.

Hắc Đại Cá vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh, đương nhiên cũng nhận ra cương thi đã chặn đường mình. Hắn ta cắn răng một cái, nguồn lực trên tay lại tăng thêm một chút nữa…

Rầm!

Lưỡi đao trúng đích, hai chân của cương thi bù nhìn rời khỏi mặt đất, bay ngang ra cách đó mấy mét như thể bị sét đánh.

Thế nhưng tên đàn ông cao to đen thui cũng không khá hơn là bao.

Mặc dù dồn hết sức lực công kích vào giữa vai cương thi, nhưng lúc mà thân đao chạm vào người nó, một lực phản bỗng bắn ngược lại, suýt chút nữa thì hất văng đao của hắn ta đi.

Ngược lại, con cương thi vừa bay ra ngoài chỉ bị thương rất nhẹ. Bàn chân nó bật khẽ, chỉ chớp mắt đã tới trước mắt hắn ta một lần nữa. Chưởng độc màu đen tanh tưởi điên cuồng quất tới…

Thấy vậy, tên đàn ông cao to đen thui sợ hãi đến mức hồn lìa khỏi xác.

Ở phía bên kia, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu với cương thi cảnh giới Huyền Diệu, Tiểu Bắc đã phát huy hết mức cái chí âm chí tà của Vạn Độc Chưởng, cứ đánh ra một chưởng là có kẻ thét lên thảm thiết và bay ra ngoài đường.

Chỉ trong thoáng chốc, bốn người đã bỏ mạng ở quán rượu.

Hai con cương thi có thân thể cứng cáp mà đao kiếm không thể làm bị thương được đang quấn lấy những người còn lại. Cách chiến đấu liều mạng của chúng khiến đám người đó bị thương nặng nề, khó mà ngăn cản được.

Lúc người thứ sáu ngã xuống, sắc mặt của tên đàn ông cao to đen thui đã trở nên trắng bệch. Chỉ một người mà đối phương đã đánh họ đến tan tác, thảo nào người ở ngoài đường lại bình tĩnh như thế, hoàn toàn không có vẻ gì là bối rối. Thế mới nói, đi đêm nhiều có ngày gặp ma!

Đụng phải kẻ khó chơi rồi!

"Rút!"

Cắn răng la lên một tiếng, tên đàn ông cao to đen thui quay đầu ra khỏi quán rượu, chạy về một hướng khác.

Những người khác cũng lần lượt bỏ cương thi lại, vắt chân lên cổ chạy trốn!

"Chạy hả?" Tiểu Bắc đang đánh hả hê, sao cậu ta lại chịu dừng tay như thế được?

Nhưng vừa mới chạy đi mấy bước, cậu ta đã bị Khai Tâm gọi lại: "Đừng đuổi theo."

Lúc này Tiểu Bắc mới dừng lại, nhổ một ngụm nước bọt theo hướng mà đám người tên đàn ông cao to đen thui chạy trối chết. Cậu ta quay đầu cười một tiếng: "Lão đại, biểu hiện vừa rồi của ta thế nào?"

Trong khi nói câu này, khuôn mặt của cậu ta đỏ lên, lồng ngực cũng phập phồng, có vẻ rất kích động và đắc ý.

"Tạm được." Nhảy xuống ngựa, Khai Tâm bước vào quán rượu, nói với cậu ta bằng giọng điệu dạy dỗ: "Sau này đi lại ở bên ngoài thì nhớ phải chú ý hơn nữa, đừng có sơ suất… May mà vừa rồi cậu quay đầu ra ngoài, chứ nếu bọn chúng tập kích trong quán rượu thì sẽ không phải tình thế như vậy đâu."

Tiểu Bắc ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.

Với khoảng cách quá gần, cho dù cẩn thận đến mấy thì cũng khó tránh khỏi việc bị thương, một khi đã bối rối thì tình thế sẽ khó mà nói trước được.

"Lần sau phải cẩn thận hơn đấy. Trong hành trình Động Hồ Ly lần này, chúng ta sẽ gặp phải tình trạng này rất nhiều, thực lực của đối thủ sẽ càng mạnh hơn…"

Khai Tâm cầm lấy lương khô mà tiểu nhị mang tới, đôi mắt mang theo sự sâu xa: "Với thực lực hiện tại của cậu, đối phó với một hai cao thủ thì có lẽ còn tự vệ được, nhiều hơn có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Khựng lại một chút, Khai Tâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khiêm tốn ham học hỏi của Tiểu Bắc, nói: "Xung quanh Động Hồ Ly có rất nhiều cao thủ như vậy."

"Lão đại, nhất định ta sẽ không để huynh phải mất mặt đâu."

"Làm ta mất mặt cũng không sao, ta chỉ sợ cậu mất mạng thôi."

Khai Tâm liếc mắt khinh thường, không để ý tới sự nịnh nọt của Tiểu Bắc.

Vẻ mặt của Tiểu Bắc như không để tâm cho lắm: "Có lão đại ở đây, sợ quái gì! Chậc chậc, bây giờ ta chỉ muốn lão đại bay tới thôn Tiên Hồ ở Vu Hồ ngay lập tức, để đám người tự nhận là cao thủ xung quanh Động Hồ Ly nhìn xem thế nào mới là cao thủ thực sự!"

"Được rồi, đừng có đắc ý nữa, thu dọn những thứ bên ngoài đi, đừng lãng phí."

"À đúng rồi."

Lúc bấy giờ Tiểu Bắc mới nhớ ra rằng mình chưa vơ vét đồ trên thi thể của sáu người chơi đó. Cậu ta phấn khích chạy ra khỏi quán rượu.
Bình Luận (0)
Comment