Editor: Nguyetmai
"Là ngươi!"
Ngoái đầu lại, nhìn thấy bốn người đang đi tới, Tư Đồ Lạc Vũ và Cô Độc Trường Lạc đều rất giật mình. Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt mỉm cười thản nhiên của Khai Tâm, cả hai đều không thể tin được.
Người của Lạc Vũ Môn và phái Trường Lạc cũng trợn mắt há hốc mồm vì sự xuất hiện của bốn người trước mặt, chỉ biết nhìn nhóm người của Khai Tâm đi tới mà không biết phải làm gì. Sau đó, họ lại nhìn về phía hai thủ lĩnh của mình, không biết có nên đối phó với bốn người này hay không.
"Trùng hợp nhỉ, lại gặp nhau rồi."
Dừng lại cách hai nhóm người đó khoảng mười mét, Khai Tâm nói một cách bình thản. Tư Đồ Lạc Vũ và Cô Độc Trường Lạc có vẻ như còn chưa lấy lại tinh thần, Khai Tâm nhìn họ: "Hai vị bang chủ."
"Ồ, đúng là trùng hợp thật." Tư Đồ Lạc Vũ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chính bản thân hắn ta cũng cảm thấy nụ cười này hơi cứng ngắc.
Cô Độc Trường Lạc thì càng không cần nói, ngay từ đầu hắn ta đã không có thiện cảm với Khai Tâm, bây giờ Khai Tâm còn tránh né được sự truy lùng của họ, xuất hiện ở tầng thứ hai của Động Hồ Ly một cách bất ngờ như thế, sao hắn ta có thể giữ bình tĩnh được đây!
"Ngươi vào bằng cách nào?" Hắn ta thốt lên.
Đôi mắt của Khai Tâm rơi vào người Cô Độc Trường Lạc, hắn cười nhạt một tiếng: "Ha ha, tầng thứ hai của Động Hồ Ly cũng có phải cấm địa gì đâu, đương nhiên là đi bộ vào thôi, câu này của Cô Độc huynh thật là thú vị…"
"Thực ra bọn ta cũng chỉ lấy làm lạ thôi, lúc vào tầng thứ hai của Động Hồ Ly, bọn ta không thấy cậu đâu cả, trước đó cứ lo lắng mãi."
Thấy bầu không khí của hai bên có chút cứng ngắc, Tư Đồ Lạc Vũ vội cười hòa giải, hắn ta không muốn để lộ chuyện mình đã truy lùng Khai Tâm.
"Đa tạ đã lo lắng. Phải rồi, lúc đến đây ta nghe nói các vị và Hiệp Nghĩa Môn đã xảy ra chuyện gì đó, có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Thấy bên cạnh hai tên thủ lĩnh này chỉ có hai mươi mấy người, Khai Tâm đoán rằng mọi chuyện đã bại lộ, Hiệp Nghĩa Môn đã xảy ra chuyện rồi.
"Đây là chuyện của bọn ta, không cần ngươi quan tâm, ta nghĩ ngươi cũng không muốn nhúng tay vào đâu." Cô Độc Trường Lạc trầm mặt, nói bằng giọng không tốt mấy.
Bầu không khí lại trở nên gượng gạo một lần nữa.
Dược Thạch Vạn Năng và Tiểu Bắc cùng nhìn nhau, lẳng lặng bước lên hai bước, nhìn chằm chằm vào Cô Độc Trường Lạc, cảm giác như đang nóng lòng muốn thử.
"Buồn cười thật, không biết Cô Độc bang chủ đang lo lắng điều gì nữa. Ta vốn chẳng quen biết gì với Hồng Trần, câu nói này của ngươi khiến ta khó hiểu quá. Hay là thù oán giữa phái Trường Lạc và Hiệp Nghĩa Môn có ẩn tình gì khác, Cô Độc bang chủ sợ ta gặp chuyện bất bình sẽ rút đao tương trợ?"
Giọng nói của hắn không hề nể nang gì thủ lĩnh của phái Trường Lạc, câu nói cuối cùng còn mang theo ý giễu cợt, khiến đám người của phái Trường Lạc đều tỏ ra đối địch! Tiếng đao kiếm rời khỏi vỏ vang lên không ngừng!
"Được lắm…" Sắc mặt của Cô Độc Trường Lạc tái mét đi, hắn ta nhìn chằm chằm vào Khai Tâm bằng đôi mắt lạnh lẽo: "Trong "Giang hồ", đến giờ vẫn chưa có kẻ nào dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, ngươi, là kẻ đầu tiên!"
Khí thế trong người hắn ta nhanh chóng vọt ra và tăng lên, Xuất Nhập… Tạo Hóa… Rồi vượt qua cảnh giới Tạo Hóa để lên đến cảnh giới Huyền Diệu! Dòng khí cuồng bạo, phối hợp với ánh mắt sắc nhọn, hình thành khí thế tuyệt đối. Hắn ta nhìn bốn người Khai Tâm từ trên cao xuống, sát ý càng lúc càng rõ ràng.
"Cô Độc huynh, đừng tức giận, Khai Tâm, cậu cũng thật là không khách sáo, nào có ai nói thế bao giờ…" Tư Đồ Lạc Vũ đứng ra giảng hòa như một con người hiền lành.
Đáng tiếc, Khai Tâm đứng đằng sau Tư Đồ Lạc Vũ lại chẳng thèm nhìn lấy một cái, hắn đón nhận khí thế của cao thủ cảnh giới Huyền Diệu ở đối diện, mỉm cười: "Cái gì cũng có lần đầu tiên cả, sau này sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba nhanh thôi… Quen dần đi là được!"
Giọng nói thản nhiên như đang nói chuyện với một người bạn cũ khiến cả đám người ngây ra. Mãi đến khi nhận thấy sự châm chọc và bỡn cợt trong câu nói đó, sắc mắt của Cô Độc Trường Lạc tái mét đi, rốt cuộc hắn ta cũng bùng nổ: "Hay cho tên chó chết nhà ngươi!"
Bàn tay hắn ta vung ra một chưởng, đánh về phía Khai Tâm.
Đôi mắt của Khai Tâm lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, nhưng hắn nhìn ra được đây chỉ là thủ đoạn thăm dò của Cô Độc Trường Lạc. Hắn đứng lẳng lặng tại chỗ, một vầng sáng màu vàng óng vọt ra từ trong cơ thể.
Khởi động Kim Chung Tráo.
Khai Tâm không động đậy, nhưng Tiểu Bắc lại chẳng nhịn được nữa.
Thấy Cô Độc Trường Lạc hống hách như thế, cậu ta đã muốn xông lên từ lâu rồi, vì thế cậu ta biến khỏi vị trí của mình, xuất hiện bên cạnh Cô Độc Trường Lạc.
Một bàn tay màu đen hung hãn xẹt qua người của Cô Độc Trường Lạc.
"Hả?"
Vầng sáng màu bạc phủ bên ngoài cơ thể Cô Độc Trường Lạc rung lên. Chiêu thức bất ngờ này của Tiểu Bắc đã đánh trúng hắn ta, khiến hắn ta không khỏi lùi lại nửa bước, thậm chí chưởng vừa đánh ra cũng bị giảm bớt uy lực, bị Kim Chung Tráo đánh tan ngay khi ập tới trước mặt Khai Tâm.
Cô Độc Trường Lạc là một kẻ không chịu nổi sự khinh thường của người khác!
Bị Tiểu Bắc đánh lui một bước trong lúc không kịp đề phòng, sắc mặt hắn ta càng thêm khó coi.
"Tự tìm cái chết!"
Sau một tiếng gầm thét, người của phái Trường Lạc đều khởi động cảnh giới lên. Đủ mọi loại vầng sáng của võ học thượng thừa cảnh giới cao được tỏa ra, đồng thời lao về phía bốn người đã hỗn xược với thủ lĩnh của mình.
Một đám cao thủ hàng đầu cùng bộc phát ra khí thế, những cuộc hỗn chiến bình thường sao có thể sánh bằng được…
"Cẩn thận!"
Khai Tâm cũng không ngờ Tiểu Bắc sẽ ra tay và khiến phái Trường Lạc vây công, đôi mắt hắn căng ra, sau đó thình lình vươn tay chộp lấy vai Tiểu Bắc, kéo ra đằng sau.
Tiểu Bắc bị kéo ra sau lưng, vầng sáng vàng óng của Khai Tâm đón lấy những chiêu thức của đám cao thủ trong phái Trường Lạc. Cơ thể hắn vững chãi như một ngọn núi, hai mắt như đao, lấy cứng chọi cứng mà không chút sợ hãi.
Rầm!
Đủ mọi loại lưỡi đao lưỡi kiếm sắc bén cùng chém vào Kim Chung Tráo đã lên đến mức cao nhất. Dưới thế công mãnh liệt như thế, Khai Tâm cũng không thể sừng sững ở đó được, người hắn rung lên kịch liệt. Bịch bịch bịch, hắn lùi về sau ba bước dài rồi mới đứng vững. Thế nhưng, đám cao thủ của phái Trường Lạc cũng bị một lực phản bắn ngược lại làm bàn tay run lên, thế công biến mất.
Thấy Khai Tâm bình yên vô sự dưới đòn công kích của cả đám, thậm chí hộ thể vẫn không bị vỡ nát, ngay cả đội ngũ của Tư Đồ Lạc Vũ cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, không dám tin vào hai mắt của mình!
Công pháp hộ thể thật mạnh mẽ!!!
"Hừ!"
Khai Tâm nhanh chóng ổn định lại khí huyết đang dâng lên trong người. Không cho bọn chúng có cơ hội lấy lại tinh thần, hắn hừ lạnh một tiếng, bay nhanh về phía một người của phái Trường Lạc…
Có đi có lại mới toại lòng nhau!
Mặc dù tính tình của Khai Tâm khá tốt, nhưng chưa tới mức có thể nén giận khi bị người ta ức hiếp trắng trợn như thế, ra tay một cái là dùng Cầm Long để khống chế kẻ địch.
"Cẩn thận!"
"Cút!"
Nơi này toàn là những tinh anh của Phái Trường Lạc, thấy Khai Tâm vọt tới bắt người ngay trước mặt mình, bọn chúng mới giật mình sực tỉnh, không hẹn mà cùng hét lên, định ra tay ngăn cản thế công của Khai Tâm.
Hừ!
Thế công của nhiều tên cao thủ vừa rồi đã khiến máu nóng trong Khai Tâm trào lên, mang tới cảm giác khó chịu, khiến hắn phẫn nộ khó tả! Nhất là khi Cô Độc Trường Lạc và Tư Đồ Lạc Vũ ỷ vào thế lực của bang phái, thái độ như cao sang lắm, người ta không khỏi sinh ra cảm giác muốn xé nát!
Vừa ra tay là Khai Tâm đã dùng đòn sát thủ mạnh nhất!
Cầm Long Thủ!
Chộp lấy một người ở gần nhất, bàn tay hắn bóp mạnh, cả người hắn lùi về sau như một cơn gió. Đồng thời Vô Ảnh Tật Phong Cước cũng va vào lưng của tên cao thủ đang tạm thời mất đi khả năng phản kháng đó, tốc độ như vũ bão, tiếng vang như sấm!