Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 219

Editor: Nguyetmai

Miên chưởng của Quỳ Hoa Bảo Điển ẩn giấu sự hung hãn trong sự mềm mại, sau khi tung chưởng, trông thì có vẻ nhẹ nhàng vô lực, nhưng lại có thể tạo thành một cái hố sâu chừng mười phân trên mặt đất một cách dễ dàng. Nếu đánh trượt sang cây đào, thì cả cây đào sẽ bị đánh gãy. Đương nhiên Khai Tâm sẽ không để chưởng lực như thế rơi vào người mình, lần nào hắn cũng né chiêu kịp thời, thế là, những cây đào xung quanh bị vạ lây. Những cánh hoa đào hồng nhạt bay nhảy đầy trời, hương hoa tan tác càng làm vòng chiến nặng nề thêm mấy phần tươi đẹp.

"Giỏi thì đừng có tránh!"

Sau những chiêu thức thất bại liên tục, khí huyết của người đàn ông bí ẩn sôi sục, sắc mặt hơi tái đi, rốt cuộc hắn ta cũng không nhịn được mà la lên.

Khai Tâm cao giọng cười.

Tránh né một chưởng âm độc với ý đồ đánh lạc hướng sự chú ý của người đàn ông bí ẩn, Khai Tâm lướt sang bên trái của hắn ta, hai chân đá ra điên cuồng, chỉ chớp mắt đã tung ra hơn mười cú đá. Khí thế hung mãnh, dào dạt thậm chí còn hơn cả người đàn ông bí ẩn, khiến hắn ta giật mình biến sắc, không thể không dùng Châm Độ Thuật lại để nhanh chóng trốn đi.

Rầm rầm rầm!

Cái cây đằng sau lưng người đàn ông bí ẩn bị đá đến mức bật cả rễ lên, cành lá rơi gãy chồng chất lên nhau, không còn nhìn thấy một bông hoa nào hoàn chỉnh, mặt đất cũng bị đánh ra mấy cái hố.

"Chẳng phải ngươi cũng đang né sao?"

Lời nói giễu cợt của Khai Tâm khiến người đàn ông bí ẩn càng thêm phiền muộn.

Gặp ma rồi!

Dù gì cũng là tuyệt kỹ thành danh của Đông Phương Bất Bại, vậy mà Quỳ Hoa Bảo Điển lại không làm gì được hắn sao?

Đánh tiếp!

Quỳ Hoa Phật Huyệt Thủ.

Không thể ăn được Khai Tâm bằng chiêu thức, người đàn ông bí ẩn lùi ra sau mấy mét, di chuyển xung quanh Khai Tâm một cách kỳ dị. Lúc cách nhau mấy mét, bàn tay trắng nõn giấu trong tay áo hơi chụm lại thành hình hoa lan, trông thì nhẹ nhàng nhưng lại rất ra sức, ấn một đầu ngón tay xuống…

Vút!

Dưới sự che giấu của ma âm, một dòng khí màu trắng lẳng lặng bắn ra khỏi tay áo, đánh úp vào sau lưng Khai Tâm.

Cùng lúc đó, ba chiếc phi châm cũng xuất hiện giữa các ngón tay của bàn tay trái, bắn ra ngay trước mặt Khai Tâm! Hai sát chiêu cùng được tung ra để hỗ trợ lẫn nhau.

Nếu là người chơi bình thường, dù phát hiện ra ba chiếc phi châm và sự nguy hiểm ấn giấu trong tay áo thì chắc chắn cũng sẽ bối rối và khó có thể ứng phó được, từ đó lộ ra sơ hở.

Nhưng đối với Khai Tâm, mấy thứ này chỉ là những thủ đoạn vặt vãnh.

Chẳng buồn để ý tới tia gió đang đánh tới, Khai Tâm không lùi lại mà chủ động lao về phía người đàn ông bí ẩn.

"Muốn chết!"

Người đàn ông bí ẩn quát lên một tiếng lanh lảnh, suýt nữa thì khiến Tiểu Bắc và Lôi Chiến đang quan sát cuộc chiến nổi hết cả da gà lên, cả người cứ thế run rẩy.

"Vậy sao?"

Khai Tâm lại chẳng hề để ý tới giọng nói của người đàn ông bí ẩn, hắn hô khẽ một tiếng, ngay khi dòng khí của đối phương áp sát vào người, Kim Chung Tráo tầng thứ chín được khởi động ngay lập tức. Rầm! Vầng sáng màu vàng óng tỏa ra từ cơ thể, mang theo khí thế hùng hồn, chân khí bao trùm khắp người Khai Tâm, chưa thành hình đã khiến ám chiêu của người đàn ông bí ẩn bị tán loạn hoàn toàn.

Mà ba chiếc phi châm cũng rơi hết vào Kim Chung Tráo, sau ba tiếng vang liên tục, chúng sẽ biến dạng và bắn ra ngoài, Kim Chung Tráo lại chỉ hơi nhạt đi, khiến người đàn ông bí ẩn giật mình đến nỗi tái mét mặt mày, phán đoán về thực lực của Khai Tâm lại tăng thêm một cấp bậc nữa!

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh…

Cuộc so chiêu ban nãy chỉ là nhất thời mà thôi. Dưới sự yểm hộ của Kim Chung Tráo, Khai Tâm xông tới vị trí chỉ cách người đàn ông bí ẩn khoảng hai mét, trong vẻ kiên quyết còn để lộ ra sự tự tin mãnh liệt, khiến người đàn ông bí ẩn không thể không lùi về đằng sau, tạm thời né đi mối nguy.

Nhưng Khai Tâm không định dây dưa thêm nữa!

Sử dụng võ công tuyệt thế cần tiêu hao rất nhiều nội lực, sau những cuộc chiến vừa rồi, Khai Tâm đoán rằng nội lực trong cơ thể đối phương đã không còn nhiều nữa, dây dưa tiếp thì chẳng thà tốc chiến tốc thắng, không đối phương lại cho rằng họ thay nhau ra trận mới thắng được.

Người đàn ông bí ẩn khởi động Châm Độ Thuật, bóng người né đi…

Cầm Long Thủ!

"Cái gì!"

Dưới khoảng cách gần, lực hút mạnh mẽ bỗng xuất hiện, nhanh chóng làm sức phản kháng trong cơ thể của người đàn ông bí ẩn tan biến hết, nội lực trở nên đông cứng, thân thể khựng lại một cách kỳ lạ, sau đó bị hút ngược về phía Khai Tâm.

Như thể hắn ta đang rất phối hợp, tự chui vào tay Khai Tâm vậy.

Chộp lấy, vặn tay!

Hơi lạnh trên Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ nhanh chóng chui vào người người đàn ông bí ẩn.

Rầm, rầm…

Thừa thắng xông lên!

Những cú Vô Ảnh Tật Phong Cước như nước lũ tràn vào khi đê vỡ, nện xuống người người đàn ông bí ẩn không chút nương tay. Chỉ trong nháy mắt, mọi cú đá đều đánh thẳng vào các khớp tay và chân của người đàn ông bí ẩn, khiến hắn ta không thể khôi phục lại trong thời gian ngắn, đồng thời không thể phản kích lại được.

Rầm! Rầm!

Sau khi tung ra một số cú đá, Khai Tâm lại dùng Cầm Long Thủ túm ngược lại, dưới ánh mắt hoảng hốt tuyệt vọng của người đàn ông bí ẩn, bàn tay màu xanh mang theo hơi thở lạnh lẽo đánh tới tấp vào ngực hắn ta.

Rầm! Rầm! Rầm!

"Á!"

Lồng ngực bị trúng đòn liên tục, máu tươi hộc ra, thân thể của người đàn ông bí ẩn bay về phía một cây đào ở đằng xa như một con diều đứt dây.

Rầm!

Cây đào lại bị giày xéo một lần nữa, thân cây hoàn toàn đổ rạp, hoa lá rụng tàn tạ.

Tiểu Bắc và Lôi Chiến quan sát rất kỹ càng, từ lúc Khai Tâm phản kích, đến khi hắn ép sát từng bước một, quyền nào quyền nấy đều trúng vào các khớp nối, không biết người đàn ông bí ẩn đã đá bao nhiêu cú. Tóm lại, họ chỉ thấy hắn ta trúng chiêu và lùi lại không ngừng, phải cách xa mười mấy mét thì mới hoàn toàn thoát khỏi cái vận rủi này được.

"Lão đại lợi hại quá!"

Vẻ mặt của Tiểu Bắc vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, phấn khích đến mức đứng bật dậy mà không để ý tới vết thương trên người, không biết là đang vui vẻ vì Khai Tâm báo thù cho mình, hay là vì lão đại đã chiến thắng người thừa kế của Quỳ Hoa Bảo Điển.

Còn về Lôi Chiến, sau khi phấn khích, hắn ta không ngừng hồi tưởng lại những sâu sắc trong các chiêu thức liên tục vừa rồi của Khai Tâm…

"Tĩnh thì như núi rừng, động thì như thỏ… Ra tay là kẻ địch hoàn toàn không thể đánh trả được…"

Đây là những điều tinh túy mà Lôi Chiến rút ra được trong cuộc chiến vừa rồi.

Khi ngước mắt lên lần nữa, người đàn ông bí ẩn đang rất chật vật đó vội vàng uống một viên đan dược, đứng lên trong sự hoang mang tột độ. Quả nhiên không hổ là người chơi biến thái mà hệ thống sàng lọc ra, sinh mệnh thật là dai dẳng.

Hứng chịu một loạt thế công như vũ bão của Khai Tâm mà còn đứng dậy được!

Thế nhưng, không có gì phải bàn cãi về việc thắng thua trong trận đấu này nữa.

Lôi Chiến biết, Tiểu Bắc và Khai Tâm biết, người đàn ông bí ẩn cũng biết.

"Ban nãy ngươi đã dùng công phu của môn phái nào vậy!"

Người đàn ông bí ẩn nhìn chăm chú vào mắt Khai Tâm, hắn ta không quan tâm đến vết máu còn chưa khô trên khóe miệng, lồng ngực phập phồng mãnh liệt: "Hoặc có thể nói, ngươi đã nhận được truyền thừa của ai?!"

Nghe thấy lời nói thốt ra từ miệng của người đàn ông bí ẩn, Tiểu Bắc và Lôi Chiến đều giật mình, nhìn về phía Khai Tâm bằng đôi mắt khó tin.

Khai Tâm cười một tiếng, không phủ nhận, cũng không trả lời.

Bỗng nhiên, những tiếng bước chân cùng tiếng tay áo xẹt vào không khí vang lên, hắn hơi nhíu mày, lướt qua thân thể của người đàn ông bí ẩn, nhìn về phía ngoài rừng đào…

"Quả nhiên vẫn chưa đi!"

"Mau lên! Bao vây lấy nơi này!"

Một nhóm người chen nhau vào rừng hoa đào.

"Mẹ kiếp! Niên Thú chết rồi! Lấy tinh thần lên, không được bỏ qua cho bất cứ kẻ nào ở đây!"

Tên Tranh Tử vừa chết một lần lúc trước vào trong rừng đào với sắc nhợt nhạt, nhìn người đàn ông bí ẩn bằng vẻ mặt tức tối, căm hận.

Nửa giây sau, hắn ta mới phát hiện ra nơi này cực kỳ bừa bộn, cảnh tượng như vừa kết thúc cuộc chiến, cùng với hình ảnh người người đàn ông bí ẩn với dáng vẻ chật vật, máu me đầy người, sắc mặt Tranh Tử biến đổi hẳn.

Cùng lúc đó, trong đám đông xông vào rừng, hơn một nửa số người nhận ra thân phận của người đàn ông trẻ tuổi mặc cung phục, chưa dừng bước thì con ngươi họ đã ngưng tụ lại.

Tất cả quay đầu bỏ đi luôn!

Đám người với khí thế hùng hổ ấy bỏ chạy hỗn loạn như một nhóm diễn viên quần chúng.

Lúc này Tranh Tử mới phát hiện ra vẻ mặt thản nhiên và khí thế hùng hồn như không thể phá vỡ của người đứng đối diện với người đàn ông bí ẩn… Cách ăn mặc ấy rất giống người nào đó mà hắn ta mới nhìn thấy trong video mấy hôm trước, cộng thêm hai người chơi có khí chất hơn người ở phía xa xa, con ngươi hắn ta kéo căng ra, sự kiêu ngạo bỗng hạ thấp xuống theo bản năng!

"Xin lỗi, đi nhầm đường…"

Tranh Tử vắt chân lên cổ chạy như điên, ý nghĩ cướp lại Niên Thú cũng bay lên chín tầng mây.

"…Quạ, quạ…"

Quạ đen bay qua đỉnh đầu của cả bốn người!

Thế nhưng, màn hài kịch này lại xóa tan đi bầu không khí vốn rất nặng nề trong rừng đào!
Bình Luận (0)
Comment