Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 22

Translator: Nguyetmai

Trong Giang hồ"Giang hồ", thủ pháp của ám khí là khó luyện nhất, khó hơn nhiều so với thuật bắn tên.

Thuật bắn tên chủ yếu lợi dụng lực của mũi tên và cung tên, nhưng ám khí lại dựa cả vào nội lực, tầm nhìn, thủ pháp của người sử dụng, không thể thiếu một thứ nào cả, ngoài ra còn hao tốn hơn nhiều so với bắn tên.

Một bộ Liễu Diệp Phi Đao có tất cả ba mươi sáu chiếc, bán với giá mười lượng bạc trong cửa hàng vũ khí, đắt hơn gấp mấy lần so với mũi tên với giá một lượng bạc một lọ hai mươi cây! Khai Tâm tiêu hết gần ba ngàn nghìn lượng bạc cũng mới chỉ đến được tầng thứ tám, cũng có nghĩa là đã phí mất gần mười ngàn nghìn cây phi đao. Tốn kém vốn liếng thế này khiến một người mới chơi như hắn cảm thấy áp lực.

Nhưng mà...

Đã đến lúc này rồi, Khai Tâm cũng không có ý định dừng lại, hắn phải kiếm tiền bằng mọi cách, đẩy Liễu Diệp Phi Đao lên tầng thứ chín.

Trước mắt, trong một số nhiệm vụ cao cấp, việc kiếm tiền nhanh thì đều có tính nguy hiểm nhất định, quá khó khăn với người mới chơi. Đa phần người chơi kiếm tiền từ dã thú hoặc là nhiệm vụ sư môn.

Những nhiệm vụ có thể kiếm tiền trong sư môn rất ít, mà Khai Tâm lại không định đi tranh giành số dã thú đã rất ít với một đám người mới, vì vậy bất đắc dĩ, hắn chỉ đành để mắt đến "mãnh thú" ở vùng ngoại thành vắng vẻ với tính nguy hiểm tương đối cao…

Hẳn là giờ vẫn có rất ít người can đảm thử sức với sơn tặc.

Mục tiêu của Khai Tâm chính là sơn tặc.

Tuy giá trị của mãnh thú cao hơn hẳn, nhưng lại chiếm diện tích lớn trong túi Càn Khôn, vận chuyển qua lại rất bất tiện. Sơn tặc thì khác, sau khi chúng chết, sẽ có bạc, ngân phiếu rơi ra, thậm chí còn có cả bí tịch võ công, cất chứa dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi ra khỏi thành, Khai Tâm đến dòng sông Tô Châu cách thành khoảng hơn mười dặm…

Bên bờ sông đậu một chiếc thuyền nhỏ, một ông lão mạnh khỏe đội chiếc mũ vành, lưng đối diện với bờ sông đang thảnh thơi câu cá.

"Lái thuyền."

"Có đây, khách quan, ngài muốn sang sông à?" Người lái thuyền vội vàng cất cần câu đi, nhảy xuống đẩy thuyền.

"Đúng vậy, làm phiền ông."

Khai Tâm vừa chắp tay tạ ơn vừa bước lên thuyền.

"Ha ha, ngài khách khíkhách sáo quá."

Tay nghề của người lái thuyền đó khá tốt, chiếc thuyền trôi rất ổn định, đến giữa sông, ông lão thật thà chất phác đó nổi hứng hát một làn điệu…

Khai Tâm mỉm cười, lẳng lặng ngồi khoanh chân lắng nghe, để mặc cho chiếc thuyền đung đưa.

Làn điệu của ông lái thuyền đó không có những ngôn từ hoa mỹ, không có những cao trào hùng hồn, nhưng giọng ca chậm rãi, bình dị lướt qua trên mặt sông tĩnh lặng này lại khiến người ta rung động theo một cách khác.

Có lẽ thú vui tiêu khiển duy nhất của những người lái đò giản dị này chính là ngâm nga một vài bài hát.

Nhưng liệu có ai biết được đây là một chuyện đáng buồn, hay là một loại hạnh phúc mà người bình thường không thể có được?

Trên thế gian này có quá nhiều quy tắc, người lái thuyền không để ý đến cái nhìn của người khác, cũng không cần để ý đến điều gì cả…

Cùng với sự đung đưa của chiếc thuyền và cả giọng ca của người lái thuyền, Khai Tâm cảm thấy tâm trạng của mình nhẹ nhàng hơn nhiều. Hắn dần thả lỏng cơ thể, ngồi dựa vào mạn thuyền, chống kiếm nhìn vào mặt sông phẳng lặng, khăn hiệp khách bay ra đằng sau theo gió, cảm giác thích thú khó diễn tả nổi bằng lời.

Không bao lâu sau, thuyền đến gần bờ.

Sau khi trả tiền, Khai Tâm chuẩn bị lên bờ.

Đúng lúc này, trên con đường nhỏ bên bờ sông bỗng có một cô bé chạy vội đến, trên người toàn là bùn đất, bước đi lảo đảo. Nhìn thấy lái đò, cô bé đó chạy tới ôm lấy ông ấy và khóc lớn.

"Tiểu Hoàn? Sao cháu không ở nhà mà lại đến đây…"

Vẻ mặt đầy nếp nhăn của người lái thuyền vô cùng căng thẳng, như thể nhận ra có chuyện gì đó không hay, ông ấy vội hỏi.

Khai Tâm nhận ra ngay mình đã lọt vào một kịch bản nào đó, còn "may mắn" kích hoạt được nó. Hắn nhướng mày, không vội vàng bỏ đi ngay.

Cô bé Tiểu Hoàn đó ngước khuôn mặt buồn bã của mình lên, vừa khóc vừa thông báo một tin xấu bằng giọng ngắt quãng: "Hức… Gia gia! Mẫu thân… Mẫu thân bị kẻ xấu bắt đi rồi, phụ thân đã bị thương, còn đang nôn ra máu… Hức… Gia gia, đám kẻ xấu đó còn nói, nếu chúng ta báo quan, lần sau chúng sẽ đốt thôn làng chúng ta… Tiểu Hoàn phải làm gì đây? Mẫu thân…"

Người lái thuyền đau đớn dậm giậm chân: "Chắc chắn là đám sơn tặc đáng chết của Hắc Phong Trại đã đến thôn chúng ta hại người."

"Tú Nương, Tú Nương phải làm sao đây!"

Ông lái thuyền thật thà đã chèo thuyền cả một đời ấy cũng rất hoang mang, lo sợ, ông ấy không biết phải làm gì cả, ôm cháu gái mình mà bật khóc.

"Bạn có bằng lòng giúp đỡ ông lái thuyền cứu sống con trai ông ấy, cứu mẹ của Tiểu Hoàn không?" Quả nhiên, không ngoài dự liệu, lời nhắc của hệ thống vang lên khiến Khai Tâm rất khó xử.

Hắn không khỏi nhíu mày.

Nếu chỉ là giết mấy tên tiểu tặc thì hắn làm được, cứu con trai của người lái thuyền cũng dễ, một gói Kim Sang Dược là xong ngay, nhưng nếu là lên Hắc Phong Trại nghĩ cách cứu mẫu thân của Tiểu Hoàn về…

Nói thật, trước mắt còn không có người chơi nào có thể xông vào Hắc Phong Trại cứu người!

Một cái trại ít nhất cũng có hàng trăm tên, dù rằng thanh danh của "Lam Sam Quân Tử Kiếm" đã lan xa, nhưng Khai Tâm cũng không có đủ khả năng để đối phó với một nhóm sơn tặc cao cấp, hơn nữa thực lực của chúng còn không thua gì lũ côn đồ.

Lý trí mách bảo Khai Tâm rằng, hắn không được nhận nhiệm vụ này.

Nhưng chỉ có thể trách đồ họa trong "Giang hồ" quá chân thật, khiến Khai Tâm không thể lạnh lùng bỏ qua tiếng khóc đau đớn của cô bé Tiểu Hoàn cùng sự bất lực của ông lái thuyền để mà rời đi.

Hắc Phong Trại!

Đã vậy thì hãy để hắn xông đến một lần đi!

Ít nhiều gì hắn cũng biết Thiếu Lâm Trường Quyền, Cửu Cung Bát Quái Kiếm và Liễu Diệp Phi Đao, trong lòng Khai Tâm đang không ngừng tự an ủi mình.

"Ông lái thuyền, Tiểu Hoàn, hai người đứng lên trước đi!" Khai Tâm bước đến trước mặt hai người đang ôm nhau khóc đó, nói: " Hắc Phong Trại làm điều ác trong thôn, là đệ tử của Mộ Dung gia tộc, ta không thể nhắm mắt làm ngơ. Thế này đi, hai người dẫn ta về thôn trước để cứu phụ thân của Tiểu Hoàn, sau đó ta sẽ nghĩ cách cứu mẫu thân Tiểu Hoàn ra."

"Thật… Thật sao?"

Ông lái thuyền lau nước mắt, tên tuổi vang vọng của Mộ Dung thế gia khiến ông ấy như nhìn thấy một tia hi vọng.

Tiểu Hoàn cũng thò đầu ra, nhìn sang người thiếu niên với vẻ mặt chân thành. Cô bé mừng rỡ gật đầu mạnh một cái.

Người duy nhất không thể vui nổi chính là Khai Tâm…

Trên đường hắn còn phải suy nghĩ cách để đối phó với hàng trăm tên sơn tặc của Hắc Phong Trại.

"… Đám sơn tặc đáng chết!"

"Ông trời bị mù rồi hay sao!"

Dưới sự dẫn dắt của ông lái đò, Khai Tâm đến một cái thôn nhỏ ở gần sông. Nơi này chỉ có hai mươi mấy hộ gia đình, trong đó có một nhà đang bị một đám đông vây quanh, xa xa đã nghe thấy những tiếng chửi bới.

"Thôn trưởng đến, tránh đường, tránh đường."

Đám đông ở cổng vội vàng lùi ra sau, nhường đường cho ông lái đò và cô bé Tiểu Hoàn đang vô cùng đau lòng.

Khai Tâm đi theo vào nhà. Trên giường có một người đàn ông đang nằm, khuôn mặt người đó tái mét không có chút máu, đôi mắt không có tiêu cự nhìn lên trần nhà. Hẳn đây chính là "phụ thân của Tiểu Hoàn" – người vừa bị sơn tặc bắt mất Tú Nương đi.
Bình Luận (0)
Comment