Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 229

Editor: Nguyetmai

"Đi săn Đề Ảnh, vô cớ gặp nạn! Danh gia cũng chỉ đến thế mà thôi!"

Tiêu đề đỏ chót được gắn lên trên đầu diễn đàn của trang chủ game chỉ sau một đêm, nhất là trước sức hấp dẫn của hai từ "Đề Ảnh" và "Danh gia", nó nhanh chóng trở thành chủ đề được thảo luận nhiều nhất trong ngày.

Tiêu đề mang theo ý phê phán, châm chọc, quá trình trong phần nội dung rất rõ ràng, bao gồm cảnh tượng kinh dị sử dụng độc vật của Ngũ Độc Môn. Cản Thi Nhân Tiểu Bắc, Mạc Mạc nhiệt tình như lửa, một nam một nữ, thân thủ đều bất phàm, kiếm pháp của nữ linh động, chưởng pháp của nam kỳ dị, cương thi hung hãn, mãnh liệt, chém giết đám người của Ngũ Độc Môn một cách nhẹ nhàng, dứt khoát, cộng thêm với hình tượng lạnh lùng giết người ra oai của người xuất hiện đột ngột trên đỉnh cổ mộ, tất cả đều được xuất hiện trong video, lọt vào mắt của vô số người chơi, nhanh chóng tạo thành cơn sóng lên án trên trang chủ game!

Vô số người bình luận, phê phán sự tàn bạo cũng như thái độ bao che của Khai Tâm.

Mặc dù trông Ngũ Độc Môn cũng không phải bang phái tốt đẹp gì, nhưng đúng là từ đầu đến đuôi, Ngũ Độc Môn đều rất vô tội, đang đi săn Đề Ảnh thì đột nhiên bị ngăn cản, cuối cùng cả đội ngũ đều bị tiêu diệt, Đề Ảnh cũng bị cướp đi.

Vô số người tức giận mắng nhiếc, lên án:

"Vì lợi ích mà không cần thể diện, Khai Tâm, dù gì cũng là danh gia số một, sao lại không biết yêu quý thanh danh như thế?"

"Người ta có thực lực, có thể giết ngươi, đương nhiên ngươi chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi."

"Trời ạ, thì ra hắn là người như thế…"

"Đù! Đừng để ông đây gặp phải hắn…"

"Trời muốn hắn chết thì sẽ cho hắn cuồng! Đợi đi, chẳng bao lâu nữa là những ngày tháng tốt đẹp của Khai Tâm cũng sẽ chấm dứt thôi!"

"Hừ… Loại người này không nên xuất hiện trên bảng danh gia! Cảm thấy hổ thẹn khi cùng bảng với loại người này!"

Những bình luận cuồn cuộn như thủy triều, tất cả đều phê phán Khai Tâm, không những đẩy Khai Tâm lên nơi đầu sóng ngọn gió, mà có một số người còn trực tiếp nói thẳng ra rằng họ đồng ý dùng danh nghĩa bang phái để liên hợp với Ngũ Độc Môn bị hại lần này, đi vây giết Khai Tâm.

Một chuỗi những phản ứng dây chuyền trong việc nhằm vào Khai Tâm nhanh chóng lan tới "Bảng giang hồ Nam Hoa", tạo thành một tình hình khác ở đây…

Mặc dù có một số người đứng ra phê phán, nhưng hầu hết mọi người đều tinh tường hơn. Với tâm thái bao dung, họ đi kiếm chuyện với Ngũ Độc Môn, vạch trần những hành vi ác liệt của Ngũ Độc Môn, không những bắt nguồn từ hành động khống chế độc vật tà phái của bọn chúng, mà còn chỉ ra rằng Ngũ Độc Môn đã ra tay trước. Chưa hết, những thành viên của khoa máy tính do ba con sói cô đơn dẫn đầu chỉ dùng chưa tới một tiếng để đào bới ra những video của một nhóm người đã bị Ngũ Độc Môn làm hại, phê phán Ngũ Độc Môn với khí thế mãnh liệt hơn nữa:

"Ngũ Độc Môn! Các ngươi mà là quần thể yếu thế sao?"

"Hiếp yếu sợ mạnh, thủ đoạn của bang phái này thật tởm lợm."

"Tà ma ngoại đạo, đừng hòng dùng thủ đoạn này để bịt mắt mọi người!"

"…"

Vố số đề tài nhằm vào Ngũ Độc Môn xuất hiện trên các diễn đàn game, dưới sức mạnh của cả một trường học, những sự tích ác liệt của Ngũ Độc Môn bị phanh phui ra, lọt vào tầm mắt của càng nhiều người hơn nữa.

Chỉ sau nửa ngày ngắn ngủi, những tin đồn tiêu cực nhắm vào Khai Tâm đều chìm xuống, thay vào đó là những lời tố cáo về hành vi ác liệt của Ngũ Độc Môn.

Chính bọn chúng cũng giết người cướp của, nhưng sau khi bị cao thủ đánh bại thì lại lên án, hàng động này của Ngũ Độc Môn khiến một số người đã chửi mắng Khai Tâm lúc đầu cảm thấy rất xấu hổ và phẫn nộ, cảm giác như bị lừa, bị người ta lợi dụng! Hướng gió lại thay đổi, Ngũ Độc Môn bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió!

"May mà phản ứng nhanh…"

Trong phòng ngủ, ba con sói cô đơn cúp học thở phào nhẹ nhõm một hơi sau khi thấy chiều hướng bình luận thay đổi hẳn, họ quay sang nói với Khai Tâm.

"May mà cậu đề nghị sớm, chứ nếu đợi tới khi danh tiếng nát bét rồi mới phản ứng lại thì tiếng xấu đã ăn sâu vào lòng người, hiệu quả cũng sẽ không tốt…"

Dừng lại một chút, Bạch Lãng đẩy gọng kính trên sống mũi lên, hỏi Khai Tâm bằng vẻ khó hiểu: "Nhưng sao cậu lại biết Ngũ Độc Môn làm nhiều điều ác? Chẳng lẽ cậu đã lên kế hoạch ngay từ đầu rồi à?"

"Không, chỉ vì tôi thấy cách làm việc của bọn chúng không chính phái gì cả, nên mới đưa ra ý kiến cho các cậu tìm thôi, tôi cũng không ngờ chúng lại làm nhiều chuyện ức hiếp kẻ yếu như thế, vừa hay giúp tôi thoát nạn."

Câu trả lời của Khai Tâm không giải đáp được sự khó hiểu cho ba người.

Bởi vì trong suy nghĩ của họ, Khai Tâm không phải loại người chủ động giết người đoạt quái chỉ vì chút ích lợi như thế, hơn nữa, trong video, thái độ của Khai Tâm rất kỳ lạ, như thể mang theo thù hận sâu xa, không giống như lần đầu gặp mặt.

Đương nhiên, sau khi hiển thị lên máy tính, mọi thứ trong video cũng không rõ ràng cho lắm, cũng có thể chỉ là cảm giác của họ mà thôi, tất cả chỉ là suy đoán…

"Thằng nhóc nhà cậu biết gây chuyện đấy, hôm qua làm một chuyện động trời như vậy mà còn đi hẹn hò với đại mỹ nữ của hội kỷ luật được, đến sáng còn không quên nói kế hoạch của cậu cho bọn tôi, cậu yêu nghiệt quá rồi đấy nhá? Nếu là tôi, chắc chắn sáng dậy là phải đi hẹn hò với Hứa Dao luôn rồi."

"Ừ ừ, Hứa Hinh, Hứa Dao, nhóc con, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy?"

"Bây giờ Hứa Dao có thiện cảm với cậu rồi mà không thấy cậu hành động gì cả, chuyện gì thế?"

Ba người mỗi người một câu.

Trong suy nghĩ của họ, đúng là hiện tại Khai Tâm đang hạnh phúc vô bờ bến!

Dang tiếng thì có rồi; Về sự nghiệp, nếu lấy game tới để nói thì cũng coi như có chút thành tựu, đổi hết vật phẩm thành tiền mặt thì chắc chắn không thấp hơn một tỷ; Lại còn có hai người đẹp có thiện cảm với hắn nữa, khác nào tình cảnh mà tất cả đàn ông con trai đều mơ ước, nếu là họ, chắc chắn sẽ không ngốc như Khai Tâm, chẳng làm bất cứ chuyện gì cả.

"Bây giờ tâm trí tôi đặt hết vào game rồi, tình yêu vườn trường không đáng yên tâm cho lắm. Đúng rồi, nói cho các cậu biết một chuyện, rất có thể Hứa Dao, đại mỹ nữ của hội kỷ luật đã bảo Lý Ninh điều tra ra thân phận trong game của tôi rồi…"

Khai Tâm đánh lạc hướng sự chú ý của ba người với giọng nói bình tĩnh: "Thật đấy, tôi nhắc nhở các cậu trước thôi, sau này mà bị lộ ra thì các cậu phải có chuẩn bị."

"…Thì ra là như thế."

Ba người nhíu mày, trầm ngâm nói: "Nếu thế thì không có gì là lạ cả. Lúc trước tôi còn thấy khó hiểu nữa, cậu có đẹp trai bằng tôi đâu, sao hai đại mỹ nữ đều tìm tới cậu? Nếu biết thân phận của cậu thì có thể giải thích được rồi, dù sao ngay cả Phượng Vũ Thải Y cũng từng có ý nhắc tới muốn làm bạn gái của cậu, Hứa Dao rung động cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên."

"Đáng tiếc, hoa nhài cắm phải…"

Trần Phàm chưa cảm khái xong thì bỗng cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng hạ thấp xuống, cậu ta vội vàng dừng lại, nói sang chuyện khác: "Nói thế nghĩa là không bao lâu nữa, cậu bắt buộc phải xuất hiện trên sân khấu rồi hả?"

Trần Phàm vừa dứt lời, ba người đều nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Tình huống xấu nhất khi cậu bị bại lộ là sẽ có bang phái nhắm vào Thải Y Môn của đại học Nam Hoa chúng ta. Xem ra, phải thông báo cho Phượng Vũ Thải Y và Ngữ Trà Huynh, để họ tăng tốc xây dựng bang phái, chuẩn bị từ sớm."

"Ừm."
Bình Luận (0)
Comment