Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 85

Translator: Nguyetmai

Khai Tâm để lại cho Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý, Thương Lang, Càn Khôn Tử và hai huynh đệ Huyền Côn, Huyền Trọng mỗi người một bộ trang bị, một trăm ba mươi bộ còn lại đều giao cho thương nhân Mã Lương với những điều kiện có lợi nhất.

Chưa tới hai tiếng, một trăm ba mươi bộ trang bị Cự Lang đều bán hết với giá một vạn sáu nghìn lượng bạc một bộ, lợi nhuận lên đến một trăm năm mươi vạn lượng bạc.

Ngoài ra, gân sói, móng vuốt sói của Cự Lang đều được Khai Tâm giao cho thương nhân Mã Lương với mức giá thấp hơn một chút, coi như đền bù cho những gì mà cậu ta đã đóng góp.

Thương nhân Mã Lương vô cùng phấn chấn. Trong đợt buôn bán này, cậu ta tạo được danh tiếng cho Tụ Bảo Trai, bây giờ người chơi ở thành Cô Tô đều biết đến sự tồn tại của cửa hàng này. Cho dù trang bị Cự Lang đã bán hết rồi thì người ta vẫn tới xem thử, để xem có thứ gì bọn họ cần không.

"Đa tạ."

"Đừng khách sáo, hợp tác đôi bên mà thôi." Đứng dưới tấm biển Tụ Bảo Trai, Khai Tâm nói bằng giọng bình thản, hắn nhìn sang Mã Lương: "Trong giang hồ, có rất nhiều thương nhân là những nhân vật quan trọng, cố lên, chưa biết chừng sẽ có một ngày nào đó sức ảnh hưởng của huynh còn lớn hơn ta nữa."

Sau khi cảm nhận được thái độ bình dị, gần gũi của Khai Tâm, cậu ta không còn sợ sệt và thỉnh thoảng lại lau mồ hôi như lúc đầu nữa. Nụ cười thật thà trên mặt khiến người ta cảm nhận được trong sự chất phác vẫn có nét tinh tế.

"Ha ha, xin nhận lời hay của lão đệ."

Khai Tâm khẽ gật đầu: "Thời gian làm nhiệm vụ cấp bách, tiểu đệ cũng không muốn nói nhiều, sau này có cơ hội gặp lại sẽ trò chuyện tiếp!"

"Ừ, sau này sẽ gặp lại!"

"Xin dừng bước, cáo từ!"

Khai Tâm dứt khoát xoay người đi.



Lúc trở lại phủ Mộ Dung, quản gia đã dẫn một đám người xuất sắc trong phủ đứng đợi ở đó, trước cửa có một chiếc xe ngựa, bên cạnh là vài tên hộ vệ đeo đao.

"Dung bá!" Khai Tâm bình tĩnh lại gần và chào hỏi.

Dung bá mỉm cười bước xuống bậc thềm: "Cậu về đúng lúc lắm, chuyến đi tới kinh thành lần này, đường xá rất xa xôi, có lẽ sẽ không yên bình lắm đâu. Để những tên nhóc khác đi bảo vệ cống phẩm, ta không yên tâm cho lắm."

Dừng lại giây lát, ông ấy nghiêm túc dặn dò cẩn thận: "Chuyến đi này liên quan đến cách nhìn của triều đình đối với Mộ Dung gia tộc chúng ta, cực kỳ quan trọng với Mộ Dung thế gia! Nhất định các cậu phải vận chuyển cống phẩm tới kinh thành đúng hạn, giao cho phủ lệnh phụ trách nhận quà tặng. Trước khi giao cho phủ lệnh, tuyệt đối không được để cống phẩm xảy ra sơ sót gì! Các cậu đã hiểu chưa?"

Câu cuối cùng là nói với tất cả mọi người.

"Đệ tử hiểu rồi!" Sáu người đồng thanh đáp.

Khai Tâm liếc nhìn, phát hiện ngoại trừ mấy hộ vệ cảnh giới Xuất Nhập mà hệ thống sắp xếp ra thì còn có mấy người quen mặt đứng bên cạnh Dung bá. Năm người chơi này đều vào phủ trước hoặc sau hắn một chút, nhưng mãi về sau mới chính thức trở thành đệ tử, hẳn là thực lực không tệ.

Khi hắn nhìn sang, ba nam hai nữ cùng mỉm cười nói:

"Đại sư huynh!"

"Khai Tâm sư huynh."

"…"

Khai Tâm lần lượt gật đầu với họ, sau đó lại nhìn sang Dung bá.

Dung bá có vẻ như khá hài lòng khi mấy đệ tử hòa thuận với nhau, ông ấy mỉm cười, vuốt râu căn dặn: "Chỉ cần lần này các ngươi đưa cống phẩm đến kinh thành an toàn thì sau khi trở về, đương nhiên phủ ta sẽ không bạc đãi các ngươi đâu… Nhưng đường xá xa xôi, những cống phẩm này phải qua lãnh địa của Lục Lâm Liên Minh, nếu trên đường mà xảy ra chuyện gì thì các ngươi phải lập tức tới thành trấn gần đó, đến nơi có sản nghiệp của Mộ Dung thế gia chúng ta, tìm người phụ trách ở đó trợ giúp."

"Nhớ kĩ chưa?"

"Đệ tử nhớ kĩ rồi."

"Vậy thì xuất phát đi." Dung bá gật đầu với Khai Tâm.

Sau khi ra lệnh, hộ vệ đánh xe quất roi ngựa, tạo thành những âm thanh vang vọng. Con ngựa hí lên một tiếng, nó kéo cả cỗ xe đằng sau theo, chậm rãi đi về phía cửa thành.

Sáu người bắt đầu lên đường, nhanh chóng chia ra hai bên để bảo vệ.

Trên đường phố của thành Cô Tô, có rất nhiều những đội ngũ như Khai Tâm, nhưng nhìn thấy cờ của Mộ Dung gia tộc cắm bên cạnh, cùng với bóng người mặc quần áo màu xanh trong đoàn người, ai nấy đều tự giác tránh đường.

"Sư huynh, e rằng nhiệm vụ lần này sẽ mất một thời gian đấy, huynh vẫn chưa biết tên của bọn đệ, để đệ giới thiệu qua một lượt nhé, đệ tên là Từ Lãng." Một thanh niên có mụn trên mặt sôi động đánh vỡ không khí trầm mặc, giới thiệu các sư đệ, sư muội đồng môn của mình.

"Sư đệ đeo đao đen là Quỷ Kiến Sầu, cái tên rất đáng sợ đúng không."

Khai Tâm giật mình nhìn sang đó, vừa hay đối diện với vẻ mặt tươi cười ngây ngô, luống cuống của cậu ta.

Quỷ Kiến Sầu…

Trong kiếp trước, hình như có một cao thủ thích hành động một mình, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng điều kỳ lạ là, hình như người đó đã từng gia nhập vào Ma Hoang Quỷ Cốc, luyện độc công rất đáng sợ, đi đến đâu là nơi đó không còn một ngọn cỏ… Vốn dĩ đó là người của Mộ Dung gia tộc sao?

Còn chưa phản ứng kịp thì Thương Lang lại lôi một vị đại thúc trung niên đeo cung tên ở sau đội ngũ ra: "Đây là Hạc Thập Nhất, cực kỳ say mê cung tên, dùng một tuần để luyện 'Tam Cung Hợp Thể' đến mức cao nhất, có thể xử lý ba người trong một lần kéo cung, khi ra ngoài luyện cấp, bọn đệ thường thích kéo cả thúc ấy theo."

Có lẽ vì đã có tuổi và là người từng trải, hắn ta chỉ khẽ gật đầu với Khai Tâm.

"Hạc đại thúc rất ít nói, nhưng thúc ấy đối xử với mọi người rất tốt, sau này sư huynh sẽ biết." Lời giải thích của Từ Lãng khiến Khai Tâm thư thái hơn, hắn vừa mới gật đầu tỏ ý chào hỏi thì hai sư muội trong môn lập tức kháng nghị một cách khó chịu.

"Này này này… Từ Lãng! Có biết cái gì gọi là ưu tiên phái nữ không hả! Không giới thiệu từ đầu thì thôi, lại còn đặt hai tỷ muội bọn ta ở sau cùng nữa."

"Đúng thế! Huynh cố tình có phải không?"

Hai cô gái đó khá hung dữ, một người trợn mắt, một người nhéo tai, khiến Từ Lãng chỉ biết cười bất đắc dĩ xin tha: "Đau! Đau! Xin hai muội đấy, phải có tôn ti trật tự chứ, dù gì ta cũng là sư huynh của hai muội… Được rồi, được rồi, ta sai rồi, ta sai rồi được chưa?"

"Hừ!"

"Không cần huynh giới thiệu, tự bọn muội sẽ nói với Khai Tâm sư huynh." Cô gái đáng yêu bên trái hừ một tiếng rồi buông tai của Từ Lãng ra, sau đó nhanh chóng nở một nụ cười ngọt ngào với Khai Tâm, thay đổi nhanh đến chóng mặt: "Tiểu nữ tử Lan Nghiên, bái kiến Khai Tâm sư huynh, chúc Khai Tâm sư huynh văn võ song toàn, nhất thống giang hồ!"

Cái gì thế này…

Khai Tâm dở khóc dở cười…

Một người chơi nữ khác bước lại gần Lan Nghiên, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Khai Tâm: "Sư muội Hiểu Phù, bái kiến Khai Tâm sư huynh."

"Ha ha, không dám nhận, không dám nhận, mọi người cứ gọi ta là Khai Tâm đi, thật sự ta không dám nhận hai chữ sư huynh đâu." Khai Tâm chắp tay, thái độ khiêm tốn, không chút kiêu ngạo lập tức giành được thiện cảm của mọi người.

Đặc biệt là Hạc Thập Nhất! Là một người hơn ba mươi tuổi, tính cách lại ngay thẳng, vì thế, bảo hắn ta phải gọi một người mới khoảng hai mươi tuổi làm sư huynh, hắn ta không thể mở miệng được thật. Nghe vậy, hắn ta bất giác nở nụ cười, chủ động lên tiếng: "Nghe danh Lam Sam Quân Tử Kiếm không những có thực lực mạnh mẽ, mà ngay cả khí độ, phong thái cũng không tầm thường, quả nhiên danh bất hư truyền. Từ Lãng, học tập Khai Tâm đi, đừng có suốt ngày lông bông như thế."
Bình Luận (0)
Comment