Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 90

Translator: Nguyetmai

"Gặp phải sơn tặc có đội ngũ sử dụng cung tên!?"

Sau khi bị một đợt mũi tên ép phải lùi ra sau xe ngựa, trong lòng Hạc Thập Nhất rất phiền não. Tuy rằng những mũi tên bắn ra từ trong rừng cho thấy người bắn tên chưa đạt tới cảnh giới Tông Sư, nhưng cũng đã đến tầng thứ tám, thứ chín rồi, ít nhiều gì cung tên cũng có sức lực, không phải những mũi tên vô dụng, yếu ớt nào.

Ỷ vào ưu thế về số lượng và địa hình, bọn chúng ép cho người chuyên dùng cung tên như Hạc Thập Nhất cũng không thể thò mặt ra được.

"Mẹ kiếp! Tiểu Sầu! Dụ địch ngắm bắn sang hướng khác đi, hộ vệ không cầm cự được nữa rồi!!" Hạc Thập Nhất đứng sau xe hô lên.

Quỷ Kiến Sầu quay đầu sang nhìn hộ vệ, có hai người đã bị bắn ngã, ít nhất trên đùi và cánh tay cũng có bốn mũi tên, chỉ có thể dùng một tay để cản mũi tên, tình hình cực kỳ nguy hiểm.

Lan Nghiên và Hiểu Phù đã sợ hết hồn hết vía với loạt mũi tên trong rừng rồi, căn bản không dám bước ra, Từ Lãng lại chỉ đi theo một cách vô dụng, lúc này không gọi Quỷ Kiến Sầu thì còn gọi ai nữa?

"Không đi được! Nếu ngựa mà chết thì phải làm nhiệm vụ kiểu gì!"

Trong khi trả lời, Quỷ Kiến Sầu thoáng lơ là, một mũi tên chợt đâm vào giữa ngực cậu ta!

"A!"

Quỷ Kiến Sầu còn chưa kêu lên mà Lan Nghiên đứng đằng sau nhìn thấy cảnh tượng này đã hét lên hoảng hốt. Hiểu Phù với khuôn mặt tái nhợt cũng cầm kiếm lao ra trước mặt hai người hộ vệ.

Chỉ chớp mắt, cánh tay cô đã bị thương mấy vết.

Lan Nghiên suýt thì rớt nước mắt, cô cắn chặt môi, cũng nhảy ra và hô to lên: "Bà đây liều mạng với các ngươi!"

Tiếng nói giận dữ của cô run run như đang khóc, như thể vừa bị ai bắt nạt.

Sự gia nhập của hai cô gái này khiến tình thế nguy hiểm tột độ trước xe ngựa trở nên khá hơn, tạm thời giữ được tính mạng của bốn người hộ vệ, con ngựa kéo xe cũng không bị thương!

Nhưng có vẻ sơn tặc trong rừng định kết thúc trận đấu bằng những cơn mưa mũi tên ấy. Thấy cả đoàn người vẫn ngoan cố chống cự, những hàng mũi tên bay ra không ngừng, hơn nữa còn nhằm vào mối nguy từ xa duy nhất đằng sau xe ngựa - Hạc Thập Nhất.

"Mẹ kiếp! Đám sơn tặc này thành tinh hết rồi!" Hạc Thập Nhất vô cùng tức giận.

Nếu không vì Từ Lãng đi theo đằng sau, hắn ta đã dựa vào Cung Thân cấp tông sư để xông ra và đi chém giết một phen rồi. Nhưng suy xét đến việc không ai bảo vệ cho Từ Lãng, hắn ta chỉ có thể ngăn cản cái ý nghĩ điên cuồng này lại, đặt hết mọi hy vọng vào Khai Tâm – người đã biến mất một lúc rồi.

Hắn ta tin rằng Khai Tâm đã nhận thấy điều khác thường trong chốn rừng núi này…

Cố gắng cầm cự một thời gian nữa, chắc chắn loạt mũi tên này sẽ ngừng lại. Chỉ cần hắn ta có cơ hội thở dốc thì đám người đó chết chắc rồi!

Vừa nghĩ đến đây, trong rừng cây bỗng vọng ra những tiếng la hét thất thanh.

Ngay sau đó, những hàng mũi tên dày đặc dần trở nên thưa thớt, không còn đáng sợ như trước nữa.

"Tiểu Sầu, huynh bị thương rồi, ở lại đây đi!"

Hiểu Phù cảm thấy bớt áp lực hẳn đi, cô rút hai mũi tên ra rồi lao vào trong núi rừng mà không thèm quay đầu lại.

"Phù tỷ, chờ muội với."

Lan Nghiên cũng không chịu yếu thế, rút kiếm ra đuổi theo, không nghe thấy tiếng gọi của Hạc Thập Nhất ở đằng sau.

"Quay lại… Hai con nhóc này!"

Hạc Thập Nhất ném cung tên trong tay xuống, thực sự rất là ảo não. Hiển nhiên hai con nhóc này đã quên rằng bên cạnh hắn ta còn có một Từ Lãng với năng lực chiến đấu yếu xìu. Hắn ta còn định bảo hai bọn họ bảo vệ Từ Lãng, để hắn ta có thể hành động thoải mái hơn, bây giờ bọn họ đi cả rồi, nếu Hạc Thập Nhất dẫn Từ Lãng vào trong rừng, e là không thể đảm bảo sự an toàn cho cậu ta được.

Hơn nữa, hai cô gái này chưa có kinh nghiệm gì nhiều, vào rừng như thế, nhỡ đâu gặp phải nguy hiểm…

Vừa vào trong rừng khoảng năm mươi mét, trước mắt bỗng xuất hiện một bãi đất trống, tiếng đao kiếm va chạm không ngừng vang lên, trông những thi thể áo trắng nằm la liệt trên mặt đất không giống sơn tặc cho lắm.

Khai Tâm đằng đằng sát khí đuổi theo mấy người áo trắng, tần suất ra tay của Liễu Diệp Phi Đao vô cùng nhanh chóng, mỗi lần bắn ra là có thể lấy mạng của hai tên.

"Đệ tử của Thiên Bá Môn?!"

Dừng bước lại quan sát, Lan Nghiên lập tức tỏ ra kinh hoàng.

Trước ngực của thi thể mặc áo trắng còn có thể nhìn thấy hoa văn của Thiên Bá Môn. Hai người nhanh chóng hiểu ra vì sao lần này không có tiếng nhắc nhở bảo vệ cống phẩm của hệ thống, hơn nữa từ đầu đến cuối toàn là bắn tên, hóa ra là đệ tử của Thiên Bá Môn mai phục ở đây.

"Đáng chết!"

Nghĩ tới chuyện suýt nữa sẽ chết dưới tay của đệ tử Thiên Bá Môn, cơn tức của hai cô gái dâng lên bừng bừng, không biết phải làm gì để hả giận.

"Lũ khốn này!"

Khuôn mặt bình tĩnh của Khai Tâm dần xuất hiện trước mặt hai người họ.

Thực ra khi đi dò đường qua nơi này, hắn đã phát hiện ra bầu không khí có gì đó là lạ, ven đường có quá nhiều dấu chân để lại, thường thì sơn tặc sẽ không để lại cái này.

Vì thế hắn mới ngầm sử dụng Đăng Vân Bộ để vào rừng, định tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Nhưng điều khiến hắn không ngờ là, hắn vừa di chuyển thì Hạc Thập Nhất đã làm đám mai phục trong rừng giật mình, những màn mũi tên như mưa bay tán loán, suýt chút nữa thì bắn chết cả ngựa và bốn người hộ vệ.

Trong cơn phẫn nộ, Khai Tâm càng thêm khẳng định những kẻ ẩn náu trong rừng là người chơi chứ không phải sơn tặc.

Tuy rằng ngạc nhiên, nhưng Khai Tâm vẫn không thể ngờ được rằng kẻ tới cướp cống phẩm lại là kẻ thù của mình ở thành Cô Tô – Thiên Bá Môn…

Phát hiện ra đám xạ thủ đang giương cung bắn không ngừng ở trong rừng, lại thấy mấy người hộ vệ liều chết bảo vệ cống phẩm, tâm trạng tiêu cực đã kìm nén trong lòng suốt một đêm của Khai Tâm biến thành ngọn lửa giận dữ, bạo phát ra ngoài ngay lập tức!

Hắn bắn Liễu Diệp Phi Đao ra liên tục, chỉ chớp mắt đã lấy mạng của bốn tên…

Nhân lúc đối phương đang hoảng loạn, từ trên một thân cây cao, hắn nhảy vào đám người, khiến đám cung thủ hoàn toàn rối loạn, hơn mười tên địch chết dưới Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ.

Nhìn thấy Khai Tâm, người của Thiên Bá Môn đều sôi trào lên. Không ngờ hắn lại dám xông về phía bọn họ mà chỉ có một thân một mình, tên nào tên nấy đều cầm đao kiếm lên chuẩn bị bao vây và giết chết đối phương! Kết quả bọn chúng vây không được mà giết cũng chẳng xong, Khai Tâm dễ dàng dùng khinh công biến mất trước mắt chúng, mỗi một chiếc phi đao bay ra là có một tên phải mất mạng.

Phi đao không để lại chút âm thanh nào!

Lúc có tám tên bỏ mạng, người của Thiên Bá Môn mới phát hiện ra, chúng hoảng hốt thi nhau chạy trốn.

Nếu là trước kia, đúng là Khai Tâm sẽ chẳng thèm đuổi giết chúng!

Nhưng lần này, hắn đã đi khỏi thành Cô Tô xa như vậy rồi mà người của Thiên Bá Môn vẫn còn mai phục để hãm hại hắn, suýt chút nữa thì người trong đội ngũ sẽ mất mạng, dù thế nào Khai Tâm cũng không thể dễ dàng tha cho bọn chúng được.

Nếu lại để cho đám người này chạy được, e là môn chủ của Thiên Bá Môn sẽ cho rằng hắn hiền lành dễ bắt nạt!

Vút!

Hắn hơi bật chân, dùng hết tốc lực của Đăng Vân Bộ để đuổi theo…

Liễu Diệp Phi Đao trong tay Khai Tâm trở thành công cụ lấy mạng tốt nhất, phi đao đến đâu là đệ tử của Thiên Bá Môn kêu rên đổ gục đến đó, không biết sống chết nào.

Vì quá hoảng hốt, không kẻ nào nghĩ đến cách chia nhau ra, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy như điên.

Làm sao đệ tử của Thiên Bá Môn có thể chạy nhanh hơn khinh công đang ở trạng thái tốt nhất của Khai Tâm được? Từ đầu đến cuối, chúng không thể thoát khỏi phạm vi phi đao của Khai Tâm, bị Khai Tâm đuổi giết cả một đoạn đường, vì thế Lan Nghiên, Hiểu Phù mới nhìn thấy những thi thể áo trắng nằm rải rác trên mặt đất như vậy.

"Sao giết nhanh vậy, không để lại cho muội vài tên."

"Đồ ngốc, toàn là người chơi cả đấy, muội tưởng là những NPC không mấy thông minh kia hả?" Hiểu Phù nhìn sang Lan Nghiên bằng đôi mắt bất đắc dĩ, sau đó nói với Khai Tâm: "Tới để giết huynh hay là tới cướp cống phẩm vậy?"

"Chắc là tới để giết ta đó."

Khai Tâm nhìn những vết thương trên người hai cô gái này, trái tim không khỏi thót lại: Quả nhiên, mối nguy đến từ người chơi cao hơn nhiều so với NPC, xem ra sau này phải lưu ý hơn mới được!

Đồng thời, hắn cũng ngầm thề trong lòng: Ngày hắn trở về cũng là ngày mà trụ sở chính của Thiên Bá Môn phải sụp đổ!
Bình Luận (0)
Comment