Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 107

Edit + Beta: April

Tuy rằng bố trí trên tường thành quả thật đã kéo dài thời gian công tiến của đại quân Tạ Nguyên Kỳ, nhưng ai nấy đều biết đó bất quá chỉ là kế sách tạm thời, căn bản chẳng kéo dài được bao lâu, thứ nhất mấy thùng dầu chỉ đủ dùng trong vòng 3 ngày, mà thủ hạ của Tạ Nguyên Kỳ lại rất nhiều người, cho dù chết mấy ngàn người, gã vẫn còn thừa vài vạn, đủ để đánh hạ kinh thành.

Tạ Nguyên Gia nhìn những người này như không quen biết: "Các ngươi đang nói cái gì? Bảo trẫm trong thời khắc này chạy trốn? Lúc trước, cũng chính là các ngươi bảo trẫm trở về."

"Đừng bảo trẫm cải trang giả dạng, sau đó các ngươi liều chết hộ tống." Tạ Nguyên Gia nói tiếp, "Thứ nhất, các ngươi không có năng lực đó, thứ hai, không cần thiết."

"Nếu đã đồng ý trở về, thì trẫm chính là Hoàng đế duy nhất của Đại Thành, đã hưởng thụ vinh quang danh dự từ danh hiệu này, thì cũng phải gánh nổi cả chuyện sinh tử."

Trong mắt của Lý thượng thư toàn là nước mắt, chậm rãi nặng nề dập đầu xuống dưới đất, chạm vào sàn nhà không chịu đứng lên, khóc rống nói: "Là thần đã hại Hoàng Thượng!"

Tất cả các quan viên còn lại đều dập đầu theo, nhưng bất luận bọn họ có khuyên bảo thế nào, Tạ Nguyên Gia cũng không chịu thay đổi quyết định.

"Nhìn dáng vẻ của các ngươi mà xem, cứ như chúng ta nhất định sẽ thua vậy." Tạ Nguyên Gia mỉm cười nói, "Sợ cái gì? Cả một đống tuổi lại làm quan nhiều năm, chả lẽ lại không có lòng tin với người nhà mình sao?"

"Trẫm tin tưởng, Ngạo Tuyết cô nương nhất định sẽ tới đúng hẹn, trẫm cũng tin tưởng, Hoàng thúc cùng Đại tướng quân nhất định sẽ lại lần nữa mang theo tin chiến thắng trở về, trẫm càng tin tưởng, tên phản quốc Tạ Nguyên Kỳ, kết cục sẽ bị trảm dưới lưỡi kiếm."

"Trẫm không sợ, các ngươi sợ cái gì?"

Cả trăm quan viên quỳ dưới đất không nói lời nào, "Hoàng Thượng, chúng ta có thể thắng sao?"

Hộ Bộ thị lang thật cẩn thận ngẩng đầu lên, trong mắt chứa lệ quang chờ mong nhìn Tạ Nguyên Gia, hắn là người trẻ tuổi nhất trong số những người ở đây, cũng chỉ lớn hơn Tạ Nguyên Gia có mười tuổi mà thôi.

"Trẫm không cảm thấy chúng ta sẽ thua."

Tạ Nguyên Gia ưỡn thẳng lưng, dù y rất sợ hãi, nhưng y nhất định phải đứng thẳng, mọi người trong phòng đều trông chờ vào y, y phải khiến cho bọn họ tin tưởng.

Thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Hoàng Thượng không phải giả, nhóm quan lại như uống được thuốc an thần, tựa như thật sự có thể nhìn thấy được ngày thắng lợi.

Sau khi mọi người giải tán, sau lưng Tạ Nguyên Gia đã ướt đẫm, Lam Khấu vội tiến lên lau khô giúp y, nàng cắn môi, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, người quả thật nên lui lại."

"Trước khi Vương gia rời kinh, từng dặn dò qua nô tỳ, lỡ như...... Lỡ như thật sự đi đến bước này, Vương gia dặn nô tỳ phải dẫn người rời đi, nô tỳ sẽ dịch dung, còn......"

Lời nàng còn chưa nói xong, Tạ Nguyên Gia liền không cho nàng nói tiếp, Y nhìn Lam Khấu, lần đầu tiên nghiêm túc như vậy: "Cô cô, trẫm mới vừa nói xong."

"Sống, mọi người cùng nhau sống. chết, thì phải chết cùng giang sơn xã tắc."

Y lặng lẽ nhấc cánh tay trái lên, vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc ở ngón áp út, trong mắt có muôn vàn lưu luyến, "Ta đã hứa sẽ đợi hắn trở về, cũng đã hứa sẽ thay hắn trấn giữ phía sau, sao có thể nuốt lời được chứ?"

"Hắn sẽ bình an trở về, mang theo tin tức bình an thắng lợi." Tạ Nguyên Gia cúi đầu mỉm cười, "Hắn là vai chính mà."

Lam Khấu hơi hé miệng, rồi lại im lặng không nói gì nữa, Hoàng Thượng nhìn thì dịu dàng dễ nói chuyện, kỳ thật trong lòng lại kiên định hơn bất cứ ai, chuyện đã quyết định thì không có khả năng thay đổi chủ ý, nàng có nói cũng vô dụng.

Cùng lắm thì, nếu thật sự có ngày phá thành, nàng liền mang theo Hoàng Thượng liều chết chém giết thoát ra ngoài.

Sau khi Tạ Nguyên Gia trở lại tẩm cung của mình, nghĩ tới nghĩ lui, bảo người đến Triều Tịch Điện mời Trưởng công chúa đến.

Thu Dương rất nhanh liền tới, biên cảnh đại loạn kinh thành nguy cơ, nàng là thiếu nữ vừa mới tròn mười lăm tuổi thế nhưng lại không có dáng vẻ lo âu bất an, trái lại tỏ ra khí chất trầm ổn dị thường, cứ như tình hình chiến đấu dù có lửa sém lông mày, thì nàng vẫn như cũ nện bước không loạn, đâu vào đấy, khí thế của Công chúa hoàng tộc không bao giờ mất.

"Hoàng huynh, người tìm muội?" Thu Dương chậm rãi ngồi xuống, quay đầu nhìn Tạ Nguyên Gia.

Tạ Nguyên Gia gật đầu, y nghiêm túc nhìn chăm chú vào Thu Dương, y tận mắt chứng kiến Thu Dương từ một cô bé mười hai tuổi vẫn còn nét trẻ con, trưởng thành thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều nhu mỹ động lòng người, trong lòng dâng lên sự luyến tiếc.

"Thu Dương, muội nên biết, hiện giờ thế cục trong triều đang nguy cấp." Tạ Nguyên Gia hạ giọng mở miệng nói.

Thu Dương gật đầu, "Thần muội biết."

"Thần muội có thể làm được gì?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nguyên Gia, "Bất luận là chuyện gì, thần muội đều nguyện ý làm."

"Muội có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng trẫm chỉ muốn muội làm một việc, đó chính là muội......" Tạ Nguyên Gia còn chưa nói xong, Thu Dương liền mỉm cười.

"Hoàng huynh lại muốn vứt bỏ thần muội sao?" Nàng an tĩnh nhìn Tạ Nguyên Gia, trong đôi mắt hạnh mỹ lệ hiện lên ý trách cứ, "Năm ấy, người đã đồng ý với thần muội, sẽ không rời đi."

"Đúng, trẫm có hứa qua." Vẻ mặt Tạ Nguyên Gia áy náy, "Cho nên, lần này trẫm đưa muội rời đi."

Khuôn mặt Thu Dương không cảm xúc, tựa như đã sớm biết sẽ như thế này, nàng thong thả ung dung nâng chén trà lên uống một ngụm, ưu nhã trấn định, nàng khi còn nhỏ đã như bà cụ non, giờ chỉ càng thêm trầm ổn.

"Thần muội không đi."

Tạ Nguyên Gia biết đứa nhỏ này rất cố chấp, vừa rồi y còn dùng tài ăn nói để chỉ trích quần thần, hiện tại lại không biết mở miệng khuyên nhủ người khác thế nào.

"Hoàng huynh muốn ở lại trấn giữ giang sơn xã tắc, dựa vào đâu lại bắt người khác bảo vệ thần muội chạy trốn?" Thu Dương quay đầu nghiêm túc nhìn y, "Trước không nói tới việc thần muội là một trong những chủ nhân của hoàng cung, nơi này là nhà của muội, muội còn có thể đi đâu? Chẳng lẽ chủ nhân gặp phải đám cướp bóc, cả nhà mình cũng không cần, không duyên cớ đưa cho đám cường đạo đó sao? Trên đời nào có đạo lý như vậy?"

"Nhưng lần này không giống." Tạ Nguyên Gia vuốt tóc mai của nàng, "Tạ Nguyên Kỳ là kẻ âm hiểm xảo trá, gã sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai theo phe ta."

"Gã không dám giết thần muội." Thu Dương đáp.

"Trẫm đương nhiên biết." Tạ Nguyên Gia gật đầu, "Nhưng gã sẽ lấy muội làm lễ vật tặng cho Vương của Tây Vực."

Thu Dương lại cười, "Hoàng huynh, người đã quên rồi sao, ba năm trước, nếu không phải người ra tay cản trở, thần muội đã sớm là thi cốt ven đường Tây Vực, nào còn có thể có ngày hôm nay?"

"Thật sự nếu có ngày đó, thì cũng coi như mọi thứ trở về điểm xuất phát thôi." Trong mắt Thu Dương ánh lệ quang, "Thần muội sống thêm được ba năm, đã rất tốt rồi."

"Tuy thần muội chỉ là một nữ tử chốn hậu cung, nhưng cũng biết cái gì gọi là gia quốc thiên hạ." Thu Dương lau đi nước mắt nơi khóe mắt, "Huống chi, Hoàng huynh còn ở đây, thần muội sợ cái gì chứ?"

Tạ Nguyên Gia vươn tay ôm đứa nhỏ ngoan ngoãn vào trong lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng nàng: "Muội muội ngoan."

Y ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với Quý Đại Nhu đứng ở cách đó không xa, hai người chỉ trao đổi một ánh mắt nhưng hiểu trong lòng muốn nói gì.

Ngày tường thành bị công phá, chỉ trễ hơn so với tưởng tượng của Tạ Nguyên Gia một hai ngày, đám lính của Tạ Nguyên Kỳ cầm công cụ phá thành, lại cộng thêm gian tế đã sớm ẩn trốn trong trong kinh, nội ứng ngoại hợp thừa dịp cửa thành bị tấn công, mở cổng thành ra.

Đám phản quân thật sự không động đến bá tánh trong thành, không phải ý thức của bọn chúng đã thức tỉnh tiến bộ, mà là hoàng cung đã gần ngay trước mắt, mục tiêu hàng đầu của bọn chúng chính là bắt Hoàng đế, còn đám tôm tép này, đợi sau này tính sổ sau.

Phản quân một đường vượt mọi chông gai, giết chết vô số quân biên phòng đang bảo vệ, thậm chí còn nhuộm một ít máu tươi của các bá tánh, trực tiếp hướng thẳng kinh thành.

Tạ Nguyên Gia biết, giờ phút này tử thủ hoàng cung cũng vô ích, nên mở rộng cửa cung, để tránh cho các cung nữ thái giám bị chết thảm, thừa dịp phản quân không chú ý mà bỏ trốn khỏi cung, có lẽ còn tìm được đường sống.

Còn y thì đứng ở bậc thang cao nhất của điện Chính Dương, lặng lẽ nhìn phản quân như châu chấu dũng mãnh tràn ồ ạt vào trong quảng trường, trong lòng cảm thấy kì lạ vì bản thân không có một chút sợ hãi.

Tất cả quan viên trong triều đều bao vây chặt chẽ chắn trước mặt y, vẻ mặt mỗi người đều túc mục (nghiêm túc), tựa như điều cuối cùng mà bọn họ có thể làm là tạo một bức tường thịt bảo vệ Hoàng Thượng, dù ai cũng biết, làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì.

Đây là lần đầu tiên Tạ Nguyên Gia nhìn thấy Tạ Nguyên Kỳ.

Một người mặc áo bào thêu long ngũ trảo (rồng năm móng) đứng trên bậc thang cao nhất, người còn lại cưỡi đại mã một thân áo giáp đứng dưới điện, đối diện nhau một khoảng xa xa.

Tạ Nguyên Gia lạnh lùng mỉm cười, không nói gì.

Tạ Nguyên Kỳ chướng mắt Tạ Nguyên Gia, thấy nụ cười bên miệng y mang ý cười trào phúng, nhịn không được hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Tạ Nguyên Gia nhìn gã, nhẹ giọng nói:

"Trẫm cười, vai ác như ngươi, thật không hiểu mấy độc giả nguyên tác thích ngươi ở chỗ nào?"

"Trông ngươi thật nực cười."

Sát ý trong mắt Tạ Nguyên Kỳ bùng nổ, gã vốn coi thường Tạ Nguyên Gia, y chả phải hoàng tử, không biết từ đâu chui ra thứ dã chủng cũng có thể mặc long bào, lại còn dám khinh thường mình?

"Ngươi muốn chết."

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói: Đây là ngọt văn ngọt văn ngọt văn, mấy người căng thẳng cái gì?
Bình Luận (0)
Comment