*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay cả người chăm chỉ siêng năng như Lộ Bạch, cũng mắc hội chứng thứ hai. Cậu vừa trở lại từ chuyến du lịch bên ngoài, trái tim vẫn còn lưu luyến thế giới phồn hoa đô hội kia, thử hỏi, ai mà không thích đi chơi ngồi khoang hạng nhất, tối ngủ trong phòng tổng thống chứ! Cảm giác đó thật tuyệt vời.
Lộ Bạch ngồi cạnh Then Cửa, chia nhau mỗi bên nửa trái dưa hấu, một gặm bằng miệng, một múc bằng thìa. Gấu thì vừa ăn là không dừng miệng được, còn người thì đang thao thao bất tuyệt về chuyến đi chơi vui vẻ đặc sắc của mình.
Then Cửa không có hứng thú với đi dạo phố và mua đồ, chỉ thỉnh thoảng liếc về miếng dưa trên tay nhân viên cứu hộ, dám cược nguyên một con Then Cửa là cậu không ăn hết.
“Sao Thần Vương đúng là phát triển, thật sự có thành phố trên không đấy, chậc chậc, cảm giác được ăn cơm trên đó tuyệt vời lắm nhé, nhìn ra cửa sổ là cả một biển mây…” Lộ Bạch ngẩng đầu 45 độ vừa nhìn trời vừa nhớ lại, cười xong thì ngậm cái thìa lầm bầm: “Cũng tại vì nhớ mấy đứa nhiều lông mày đó, nên tao mới phải nén đai chấm dứt kỳ nghỉ mát sớm hơn dự định.”
Nói rồi cậu lại cười, gấu thì hiểu gì chứ: “Then Cửa…” Lộ Bạch cúi đầu, nhìn thấy một cái đầu gấu đang gắng sức chiến đấu trên nửa quả dưa hấu của mình.
“Này!” Nhân viên cứu hộ giơ thìa lên, cậu mới ăn có mấy miếng.
Dưới bóng cây râm mát là một chiếc quạt năng lượng mặt trời nhỏ xinh, có thể tạo ra luồng gió lạnh rất mạnh… một thứ đồ dùng tốt mà cậu mua được khi đi nghỉ, rồi mang hóa đơn về cơ quan. Bây giờ nghĩ lại, cũng may là sếp dẫn cậu đến trung tâm điện máy. Ờm mà, đi nghỉ mát thì vào trung tâm điện máy làm gì nhỉ?
Trừ quạt năng lượng mặt trời, cậu tìm được cả sản phẩm chống nắng siêu xịn phiên bản vũ trụ, áo lót làm mát cần có cho mùa hè, toàn là hàng chuyên dụng cho những người phải làm việc ngoài trời. Loại áo lót này làm từ chất liệu mát lạnh như nước, mặc bên trong đồng phục, thỏa mái hơn trước kia nhiều. Lộ Bạch đến từ trái đất thì không biết loại vật liệu may mặc tự động làm mát này thật ra không có nhiều, thuộc loại tài nguyên hiếm có, chứ nếu không thì Trạm cứu hộ đã chuẩn bị cho tất cả nhân viên mỗi người một bộ rồi.
Tóm lại sau một chuyến đi, đồ dùng chống nóng của cậu đã tăng lên không ít. Bạn Nữu Hỗ Lộc-Lộ Bạch hôm nay không muốn lên đường, cậu cùng Then Cửa lười biếng dưới gốc cây một ngày, thỏa thuận xong là ngày mai mới đi.
Trong rừng, lượng mưa vào mùa khô thật ra không phải là ít, cứ vài ngày sẽ có một trận mưa hoặc lớn hoặc nhỏ. Nhưng không khí thì đúng là rất khó chịu, vì nhiệt độ quá cao nên thành phần nước trong không khí cũng dễ bốc hơi đi mất, sống trong vùng khí hậu này, cuộc sống của tất cả mọi sinh vật đều rất khó khăn.
Then Cửa có dưa hấu và kem que để ăn, được ngủ trưa với quạt làm mát bên cạnh, có thể coi là sinh vật sung sướng nhất trong rừng rồi. Không có muỗi và côn trùng đeo bám, cuối cùng nó đã có thể ngủ với tư thế mà mình thích nhất, thậm chí còn vừa ngủ vừa hé miệng ra, cảm giác như đang cười.
Màn đêm buông xuống, một cái đèn ánh sáng tự nhiên được treo lên cành cây, chiếc sáng một khoảng chừng 2 mét vuông dưới gốc cây. Lộ Bạch không dám đốt lửa ở khu vực xa nguồn nước, chỉ dùng bếp điện để nấy chút đồ ăn, mì gà nấm đông cô cho thêm chút măng và một quả trứng, trông đã đủ thịnh soạn.
Trong cái chậu ăn bằng thép không gỉ của gấu đen là 5 ký thịt đã cắt lát, ba quả táo, hai cái bánh bắp. Để đảm bảo bộ lông sạch sẽ thơm tho, Lộ Bạch cho gấu mặc một cái tạp dề. Thông thường thì Then Cửa sẽ ăn sạch thịt trước, sau đó đến trái cây, cuối cùng là cầm bánh bắp lên gặm từ từ. Theo cách ăn này, lượng thịt tươi mà Lộ Bạch mang theo cũng chẳng đủ cho nó ăn mấy bữa.
“Ui… nóng quá…” Dưới gốc cây yên tĩnh, tiếng húp mì xì xụp của nhân viên cứu hộ vang lên, pha trộn với tiếng mài răng của gấu trên bánh bắp.
Bình yên và ấm cúng.
Thật ra trong vài ngày qua, đã có những kẻ mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào lãnh địa gần nguồn nước lại có con mồi dừng chân nghỉ ngơi này. Nhưng trước đó chúng không dám lại gần là vì báo đen đã từng dừng chân ở đây, để lại mùi hương có tính đe dọa rất mạnh, hiếm có loài mãnh thú nào trong rừng muốn nảy sinh xung đột với một con báo đen trong tuổi trưởng thành.
Sau khi báo đen bỏ đi, trời mưa vài trận, nước rửa trôi hết mùi của báo đen để lại, vùng lãnh địa tốt đẹp này chỉ còn lại mùi của gấu. Con gấu này cứ loanh quanh ở đây cả sáng lẫn đêm, cứ như là chủ nhân của nơi này đang tích cực đánh dấu phạm vi thuộc về mình. Tất nhiên nếu là đánh lẻ, mãnh thú cũng không dám đối đầu với gấu, trừ khi là những kẻ đáng thương đã cùng đường, cần phải tìm một nơi dừng chân ngay lập tức.
Một trong những kẻ đang nhắm vào vùng lãnh địa này là một đôi anh em báo săn hoang dã có cùng một mẹ, cả hai đều là báo đực, khoảng chừng bốn tuổi. Mọi người đều biết báo săn là loài sống gian khổ nhất trong rừng, vì chúng tuy có danh là mãnh thú ăn thịt, nhưng điều kiện bẩm sinh lại không đủ. Báo săn không có sức mạnh bộc phát của sư tử, cũng không có khả năng chịu đựng của báo hoa, lại càng thiếu móng vuốt sắc nhọn, móng của chúng vừa ngắn vừa cùn. Đấy là chưa kể đến tướng mạo cũng rất là khó tả, hai vệt đen kéo từ mắt xuống cằm như nước mắt, nhìn là thấy đau khổ rồi. Điều kiện sức khỏe không đủ khiến cho việc tìm mồi của báo săn rất khó khăn, cần có thiên thời địa lợi nhân hòa mới mong tìm được miếng ăn. Điều rắc rối hơn nữa là con mồi của chúng còn thường bị những loài động vật khác chặn đường cướp mất, thường là vất vả săn về rồi chưa kịp ăn hai miếng đã mất sạch. Chính vì những lý do này, báo săn hoang dã sống đến bốn tuổi, một là nhờ may mắn có người mẹ đủ mạnh mẽ, hai là vì gene tốt nên cơ thể cường tráng.
Đôi anh em báo săn bốn tuổi này sống trong rừng cũng chỉ tạm ổn, nhưng dù sao cũng cố được đến bốn tuổi. Khoảng thời gian vừa rồi, đàn linh cẩu xuất hiện trên lãnh địa của chúng, nếu thân ai nấy lo thì đã không có gì để nói, việc bị trùng lãnh thổ cũng chẳng xa lạ gì, nhưng con mồi của chúng lại cứ bị linh cẩu cướp. Hai anh em nhà báo bước vào mùa khô, gầy đi với tốc độ nhanh chóng.
Chúng lần theo nguồn nước đến đây, mùi của báo đen khiến chúng do dự, đã từng định đi vòng qua rồi tránh khỏi. Nhưng quanh đây lại là lãnh địa của những mãnh thú khác, báo săn không hề có ưu thế trong chiến đấu với các loài đó. Gấu lười ngày ngủ đêm đi săn, là một sinh vật chịu chia sẻ lãnh địa với loài khác, mà con gấu này trước đó còn chịu sống chung với báo đen. Giờ báo đen đã đi, anh em báo săn biết chẳng bao lâu nữa sẽ có mãnh thú khác nhảy vào chiếm cứ. Bọn chúng không có ưu thế, nhưng lại không muốn bỏ lỡ, thế là nhân lúc đêm xuống, hai cặp mắt đang phát sáng, một trước một sau lò dò tiến đến gần.
Khứu giác của gấu rất nhạy, nếu đứng thuận gió thì có thể ngửi ra kẻ địch từ cách đó vài cây số. Đang gặm bánh bắp, Then Cửa đột nhiên dừng lại, thẳng lưng lên đi ra bên ngoài, đón gió ngửi bên này hít bên kia, hai tai cũng vểnh lên đầy cảnh giác.
“Làm sao thế Then Cửa?” Lộ Bạch hỏi xong thì chớp chớp mắt: “Có phải Trứng Đen về rồi không?” Nghĩ đến khả năng này, Lộ Bạch mừng rơn, cũng đứng lên xem thử.
Không phải, khác hẳn với mùi của báo đen, gấu ngửi ngửi, rồi phát hiện ra hai con báo xa lạ tiến vào phạm vi mà nó đánh dấu. Từ ngày không còn Trứng Đen và Trường Thọ đi săn cho, Then Cửa rất để ý đến con mồi trên lãnh địa của mình, muốn tìm nó đánh nhau thì được, nhưng chia sẻ đồ ăn thì không. Hai con báo săn lạ mặt này rõ ràng là định nhân đêm tối chôm con mồi của nó. Then Cửa ngậm bánh bắp chạy vào màn đêm.
Lộ Bạch thấy vậy, có cảm giác không đơn giản nên vội cầm đèn pin chạy theo.
Then Cửa đoán chính xác, anh em báo săn đúng là định trộm con mồi của nó, những con linh dương chạy nhanh làm cho nó nhìn được mà không bắt được chính là đối tượng truy đuổi của đối phương. Tuy rằng sức mạnh của báo săn không bằng sư tử, nhưng tốc độ của chúng là quá đủ cho gấu hít khói, đuổi theo linh dương trong đêm cũng quá dư.
Phía trên cũng đã nhắc đến, báo săn thường sẽ sống cùng với anh em của mình cho dễ sinh tồn, đương nhiên là báo săn cái thì ngoại lệ, các nàng báo có kỹ năng sinh tồn tốt hơn báo đực, và chỉ tin vào bản thân. Hai anh em phối hợp rất ăn ý, săn được con mồi ngon lành nhất dễ dàng nhất trong thời gian gần đây. Vì là lãnh địa của gấu cùng với con báo đen vừa bỏ đi không lâu, nên nơi này tạm thời sẽ không có kẻ cướp đến giành ăn, hai anh em có thể ăn một bữa no nê, uống nước bên bờ sông và nghỉ ngơi.
Rất không may là, cả hai vừa bắt đầu ăn chưa được bao lâu thì chủ nhân lãnh địa, con gấu kia đã mò đến. Ngoài mùi của gấu đang tiếp cận, anh em báo săn còn ngửi được mùi của Lộ Bạch. Nếu mùi của gấu khiến chúng cảnh giác và căng thẳng, thì mùi của Lộ Bạch lại làm chúng thả lỏng và tò mò.
Khi Then Cửa ngậm bánh bắp phát hiện hai con báo săn đực đang thưởng thức đồ ăn ngon trên địa bàn của mình, nó rất giận, tiếng gầm gừ trầm trầm lập tức thoát ra khỏi cổ họng nó, ồm ồm đầy đe dọa. Nếu như miệng nó mà không ngậm một nửa cái bánh bắp, có lẽ Lộ Bạch cũng bị dọa sợ.
Thấy tình hình của Then Cửa là đoán ra có động vật hoang dã, Lộ Bạch rất cẩn thận, không chiếu đèn pin qua ngay, mà từ từ tìm kiếm vị trí của đối phương, rồi liếc liếc về phía chúng. Trong bụi cỏ có hai cặp mắt phát sáng, vì sự xuất hiện của họ nên cũng đang nhìn chăm chú về phía này, may mắn là không có dấu hiệu khiêu khích. Đến khi nhìn rõ là hai con báo săn đang ngồi cạnh linh dương, Lộ Bạch đã biết là không có trận đánh nào xảy ra cả. Bởi vì báo săn nổi tiếng dễ bắt nạt, chỉ cần Then Cửa hung hăng thêm chút nữa thì con linh dương kia chắc sẽ thuộc về nó…
Đáng thương như vậy, Lộ Bạch sao nỡ để cho Then Cửa ăn hiếp được.
“Then Cửa đừng có la.” Lộ Bạch nói với Then Cửa, thấy nó không chịu nghe lời, cậu tiến lên nhéo tai nó: “Chúng ta không phải thường trú ở đây, để người ta đi săn cũng có sao đâu?”
Lỗ tai bị đối xử thô bạo, Then Cửa đành từ bỏ việc ra oai với báo săn, quay sang rừ rừ làm nũng với nhân viên cứu hộ.
Gấu nhà mình đã yên tĩnh, Lộ Bạch bèn xoa nó mấy cái xem như phần thưởng: “Then Cửa ngoan lắm.” Sau đó cậu lại nói với báo săn: “Hai đứa ăn đi, không sao đâu, tao dẫn nó đi đây.”
Nói rồi cậu vỗ mông gấu, ra hiệu cho nó quay đầu về.
Báo săn vừa rồi chỉ mới cắn rách da linh dương, mùi máu tanh nồng nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, rồi thu hút những đôi mắt dòm ngó đang lóe sáng. Có lẽ bọn chúng cũng để ý đến lãnh địa này lâu rồi, chỉ vì báo săn giành trước, bây giờ ngửi thấy mùi máu chúng mới mon men lại gần.
Lộ Bạch đang chuẩn bị đi về cũng nhìn thấy những cặp mắt đang bao vây xung quanh mình, cậu cũng phục rồi, báo săn quả thật rất xui xẻo…
Mấy cặp mắt đó nhìn chằm chằm, tiến lại gần, nhưng dường như còn đang sợ điều gì đó, nên mới dừng chân.
Lộ Bạch vốn chuẩn bị dẫn Then Cửa đi, không quan tâm đến trận chiến giành thức ăn này, nhưng thấy hai con báo săn vừa cảnh giác vừa ăn ngấu nghiến, cậu lại không nhẫn tâm. Thế là cậu cùng Then Cửa đứng yên tại chỗ, ít ra còn thể hiện sự đe dọa, cho những động vật không dám lại gần. Chỉ cần thấy mắt lóe sáng là nhân viên cứu hộ đã biết những loài này là thứ gì, nên cậu và Then Cửa cứ thế đứng trong bụi cỏ.
Then Cửa hình như cũng phát hiện ra những kẻ dòm ngó. Nó bị nhân viên cứu hộ cấm không cho hung hăng với anh em báo săn, chứ không có cấm ra oai với những kẻ không mời mà đến này. Vậy là Then Cửa gầm gừ, bánh bắp tạm thời để xuống đất, nó phải đi đánh đuổi những kẻ xâm nhập lãnh địa này trước.
Anh em báo săn đang ăn nghe tiếng gấu gầm cũng giật mình cứng người, tưởng gấu cuối cùng cũng ra tay với mình, nhưng rồi chúng nhận ra đối tượng bị gấu đen tấn công không phải mình, nên vừa ăn vừa bày tỏ sự khó hiểu của mình.
Lộ Bạch nhặt bánh bắp của Then Cửa lên, tiếp tục quan sát hai con báo săn trong tầm mắt mình. Chúng có vẻ rất cường tráng, lông dày và khỏe, những đốm đen tròn bất quy tắc tô điểm trên nền bộ lông màu nhạt trông vô cùng xinh đẹp và sang trọng. Nghĩ đến vẻ nghiêm túc đến đáng yêu của báo săn là Lộ Bạch lại bất giác mỉm cười.
Hi, cậu thầm chào hỏi anh em nhà báo săn trong lòng.
Rồi cậu lại nghĩ đến Then Cửa, nghe tiếng động đằng xa thì có thể nó đang đánh đuổi kẻ xâm nhập. Điều này hơi khác so với ấn tượng của Lộ Bạch về Then Cửa, nhưng cũng dễ hiểu thôi, Trường Thọ và Trứng Đen lần lượt rời đi, nó chỉ có thể tự mình đứng ra bảo vệ lãnh thổ. Nhưng thật ra Lộ Bạch nghĩ vậy không đúng hoàn toàn, nếu hôm nay cậu không ở đây mà chỉ có một mình nó, vậy thì dù báo và chó rừng đánh nhau ngay bên cạnh, Then Cửa cũng không thèm care!
Sau 20 phút, báo săn đã ăn một lượng vừa đủ với mình, nhưng con linh dương còn trên mặt đất vẫn thừa lại đến 1/3. Báo săn với dạ dày không quá lớn liếm mép đứng dậy, không canh chừng linh dương nữa.
Lộ Bạch hơi tiếc nuối nhìn chỗ thịt đó, toàn là thịt ngon đấy. Báo săn rất kén ăn, chúng sẽ không đụng vào thức ăn đã để qua đêm trong môi trường hoang dã. Trong lúc Lộ Bạch đang cân nhắc có nên mang nửa con linh dương còn lại về không thì phát hiện hai con báo săn đã no bụng đang đi về phía mình.
Dáng đi của báo rất tao nhã, mình thon chân dài, Lộ Bạch càng nhìn càng thích. Thế như bây giờ không phải là lúc thể thưởng thức vẻ đẹp của báo săn, là một con người, được hai con báo xa lạ tiếp cận, Lộ Bạch ít nhiều gì cũng thấy sợ. Cũng may cậu còn kỹ năng “nựng mèo” thượng thừa, chỉ quan sát bước đi và nghe tiếng rừ rừ của báo săn là biết chúng nó đang muốn làm thân với mình. Để thể hiện sự thân thiện, nhân viên cứu hộ cũng mặt dày rừ rừ lại vài tiếng, thầm nghĩ may mà không có ai nhìn thấy, cậu có thể vô tư biểu diễn.
Con người biết tung tin giả, nhưng động vật thì hiếm khi như vậy, trừ những loài bẩm sinh phải dựa vào thông tin giả để tồn tại. Lộ Bạch tin là báo săn không lừa mình, cậu ngồi xuống để giảm tính uy hiếp của mình, chấp nhận báo săn dùng đầu dụi vào mình.
Hai bên tiếp xúc thành công.
Lộ Bạch đặt đồ trên tay xuống, hài lòng thích chí mỗi tay xoa một cái đầu báo săn, cảm giác y hệt như trong tưởng tượng, thỏa mãn chết đi được, sung sướng quá đỗi: “Chào hai đứa.” Giọng nói của người trái đất dịu dàng chậm rãi.
Hai con báo săn đang dụi điên cuồng đáp lại cậu bằng tiếng rừ rừ lớn hơn, mỗi đứa một bên cắm đầu vào lòng cậu. Bị đẩy ngã ngồi ra đất, Lộ Bạch vừa ôm cổ chúng xoa như điên, vừa cười toe toét, thì ra hai đứa này thích làm thân với người ta như thế. Trong quá trình này, cả hai bên đều để lại mùi của mình trên người đối phương.
Then Cửa cuối cùng cũng đánh đuổi xong kẻ xâm nhập không biết xấu hổ, chạy từ xa về.
Thấy nó về, Lộ Bạch quyết định phải mang nửa con linh dương kia theo.
Gấu ghé lại gần báo săn ngửi ngửi, nhận thấy mùi của Lộ Bạch trên người chúng nên không còn hung hăng ra oai nữa; anh em báo săn tuy còn cảnh giác với gấu, nhưng vẫn nhận ra mùi của Lộ Bạch trên người nó, thế nên hai bên hòa thuận.
Nhân viên cứu hộ hì hà hì hục vác linh dương trở về, một con gấu và hai con báo săn thong thả đi theo cậu. Lộ Bạch mệt chết đi được!
Cậu thở phì phò: “Vì miếng ăn của tụi mày, tao sống dễ lắm sao?”
Ba con xù lông không cảm xúc: …
Lộ Bạch: “Then Cửa, vừa đi vừa gặm bánh bắp là quá đáng nha.”
Tiếng răng rắc dừng lại trong chốc lát, rồi chẳng bao lâu lại vang lên!
Lộ Bạch thổi thổi tóc mái, còn có thể làm gì đây?
Trang bị trên người lúc này đã thể hiện tính ưu việt của mình, dù có mệt thở như chó, Lộ Bạch cũng không chảy bao nhiêu mồ hôi.
Về đến đại bản doanh, Lộ Bạch lấy nước sạch cho cả ba đứa kia giải khát, anh em báo săn thì khát vì thật sự đã quá lâu không uống nước, còn Then Cửa thì thuần túy là gầm gừ quá lâu, tiêu hao quá mức. Lộ Bạch xử lý nửa con linh dương dưới cái nhìn chăm chú của cả ba, cất thịt tươi đi, còn da lông và những thứ dư thừa thì ném đi cách đó không xa.
Có đến 90% những con thú xù lông trong thế giới tự nhiên không thích ánh sáng, Lộ Bạch giải quyết linh dương xong thì tắt đèn đi. Mảnh đất nhỏ dưới tàng cây rộng rãi thoáng đã, mát mẻ lại không có sâu bọ ruồi muỗi, là nơi nghỉ ngơi tốt nhất trong lòng cả ba con vật.
Then Cửa thì dựa vào cây ngồi đó, nếu không có gì bất ngờ, nó ngồi rồi sẽ tự nằm bẹp xuống, đổi sang tư thế khác để ngủ tiếp.
Anh em báo săn nằm song song bên cạnh, mặt hướng ra ngoài, ban đầu chúng còn cảnh giác, dường như lo lắng nơi này không đủ an toàn, nhưng không khí xung quanh yên tĩnh khiến chúng nhanh chóng yên tâm. Sau nhiều ngày lang thang trên đường, không được nghỉ ngơi đầy đủ, anh em báo săn tựa đầu lên chân trước, dần chìm vào giấc ngủ.
“…” Đến tận trước khi ngủ, Lộ Bạch mới nhận ra mình đã làm gì, cậu tự nhiên lại đi mang thêm hai cục lông về nữa rồi… Nhưng dù sao cậu vẫn có thể kê cao đầu mà ngủ, vì nuôi một con cũng là nuôi, ba con cũng là nuôi, có phải chưa từng nuôi ba đứa đâu mà.
Lộ Bạch nghĩ thông rồi yên tâm đi ngủ.
Chất lượng giấc ngủ khi phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi đương nhiên không bằng được với ngủ trong lãnh địa an toàn. Xung quanh không có động vật nào nhòm ngó, anh em báo săn ngủ thẳng giấc đến khi trời sáng.
Đón ánh mặt trời dịu nhẹ của sáng sớm, hai anh em lông xù không hẹn mà cùng ngáp một cái, rồi đứng dậy vươn vai. Đường nét cơ thể duyên dáng hoàn hảo và bộ lông sang trọng khiến người nhìn phải cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa. Báo săn quả thật vô cùng xinh đẹp, nếu như động vật trong rừng mà biết thưởng thức cái đẹp thì chúng chắc chắn sẽ không bao giờ phải nhịn đói.
Anh em báo săn hài lòng quan sát xung quanh, có lãnh địa mới quả là sung sướng, chúng đã có thể ngủ cho đã giấc. Tuy trời đã sáng rồi, nhưng hai sinh vật còn lại vẫn đang ngủ, hai anh em do dự chốc lát rồi cất bước ra ngoài đi săn. Sau buổi tối hôm qua, chúng nghiễm nhiên xem nơi này là địa bàn của mình, đi săn và tuần tra lãnh địa của mình là lẽ đương nhiên rồi.
Khi Lộ Bạch tỉnh lại thì thấy anh em nhà báo đã không còn ở đó, cậu tưởng chúng bỏ đi hẳn, nhưng khi nghĩ lại tập tính của báo đen thì ngạc nhiên thốt lên, không lẽ là đi săn?
“Báo thật siêng năng, dậy còn sớm hơn cả chim.” Lộ Bạch lẩm bẩm, sau đó nhìn sang cái mông bự của Then Cửa, tên này còn đang chổng mông lên ngủ khò khò. Nhìn cảnh này ai mà nhịn được bóc phốt chứ!
Lộ Bạch dù sao cũng còn ý thức được về số lượng người đang canh chừng kênh livestream của mình chờ xem, đã lâu cậu không lên rồi, chẳng cần nghĩ cũng biết người ta oán trách ra sao. Thôi thì sáng sớm hôm nay, cho mọi người cùng ngắm mông gấu đi, hy vọng là khán giả sẽ hiểu thôi…
Lộ Bạch mở ra kiểm tra số người online trên kênh livestream, nhìn một cái mà đã nổi hết da gà lên! Tóm lại là một con số khiến cho cậu nảy sinh ảo giác rằng mình rất trâu bò, nếu so với những người nổi tiếng chuyên live bán hàng trên mạng ở trái đất thì không kém chút nào.
Lộ Bạch: Tôi làm nhân viên cứu hộ, chứ không phải người nổi tiếng, sao lại không phân biệt được thế.
Cậu bấm mở livestream. Kênh của Trạm cứu hộ có thể thiết lập chức năng tự động nhảy ra, thông thường thì phải là hoạt động hoặc hội thảo quan trọng mới được mọi người ưu ái mở tính năng này. Lộ Bạch không rõ có bao nhiêu người sẽ sử dụng vì mình? Lỡ mà có thì sao? Thế nên vì những khán giả thấy mình đầu tiên, dù có lẽ là không nhiều, Lộ Bạch vẫn mỉm cười ngay, rồi dùng dùng lời thoại không quá chuyên nghiệp của mình để làm nóng không khí!
“Cỏ tươi mát, hoa nở rộ, âm thanh của rừng sâu luôn ở bên chúng ta, chào buổi sáng mọi người, tôi là streamer của kênh rừng rậm Lộ Bạch, đã nhiều ngày không gặp, rất nhớ mọi người, muah!” Streamer nhiệt tình lên tiếng.
Thế là bên tai rất nhiều người đột nhiên vang lên một đoạn như thế. Đây không phải là Lộ Bạch đã biến mất khá lâu rồi sao? Vô số người đang trên đường đi làm, đang ăn sáng, đã bắt đầu làm việc, hoặc còn đang nằm nướng trên giường đều không hẹn mà cùng vui mừng hớn hở, nhanh chóng bật livestream.
Vừa xem thì bình luận đã đồng loạt:
Hoa ở đâu ra! Cỏ ở đâu ra! Bây giờ là mùa khô đó bé ơi! Chúng ta nghiêm túc được không!Bình luận:
Đằng sau cậu chỉ có hoa héo cỏ nát, cậu không tự hiểu sao!Vì Lộ Bạch mở màn như thế nên trong khu bình luận trừ vui mừng vì cậu trở lại, đa số toàn là lặp lại hai câu trên! Cũng may nhân viên cứu hộ không nhìn thấy, thôi thì bản thân cậu hài lòng với mấy câu văn vẻ đó là được.
“Suỵt ~ Then Cửa còn đang ngủ, chúng ta nói nhỏ thôi.” Nhân viên cứu hộ tươi cười, chào hỏi mọi người xong thì góc quay thay đổi, để khán giả được chiêm ngưỡng cuộc sống của gấu, sẵn tiện giải thích gần đây mình đã làm gì: “Xin lỗi mọi người, lâu rồi không live, thật ra là vì tôi vừa đi nghỉ mát, hôm qua mới quay lại rừng.”
Bình luận:
Biết ngay là tên nhóc này đi hơi mà!“Trước khi đi tôi đã bảo Trứng Đen và Then Cửa chăm sóc lẫn nhau, ở lại đây chờ tôi về, nhưng tôi phát hiện là Trứng Đen đã đi rồi.” Lộ Bạch phối hợp với lời thoại, quay nhìn xung quanh cho mọi người biết Trứng Đen thật sự không còn ở đây.
Bình luận chạy dài trên màn hình:
Nhân viên cứu hộ! chăm sóc lẫn nhau không phải như thế! Thật sỉ nhục cho chăm sóc lẫn nhau!Bình luận:
Then Cửa và Trứng Đen không phải chăm sóc lẫn nhau, mà là ăn chầu uống chực!Mẹ của Adonis cũng hả giận:
Đúng vậy! Cũng may bây giờ Adonis đã rời khỏi rừng, tiếp theo phải xem gấu sống một mình ra sao, bà đang rất hy vọng được thấy gấu làm việc…
Lộ Bạch ngồi xuống bên cạnh gấu, vuốt lại mớ tóc rối tung của mình, an ủi: “Mọi người cũng đừng lo lắng cho Trứng Đen nha, theo nguồn tin đáng tin cậy, nó đã đi theo đuổi một nàng báo rồi, giống hệt Trường Thọ, có người yêu là quên bạn bè, chậc chậc, thật đáng buồn, bây giờ chỉ còn lại hai kẻ độc thân là tôi và Then Cửa.”
Then Cửa cuối cùng cũng bị đánh thức, nó cố gắng mở mắt ra, mũi tìm thấy nhân viên cứu hộ đang ở bên cạnh mình, một giây sau, nó vô cùng tin tưởng ngã người về phía cậu. Lộ Bạch chỉ có thể dùng bờ vai gầy đỡ cả một cái đầu gấu, tiếp tục livestream.
Khán giả livestream thì nghệch ra, vì lượng thông tin trong đoạn giới thiệu của nhân viên cứu hộ nhiều thật đấy. Nguyên nhân phản ứng kịch liệt của họ chủ yếu là vì Lộ Bạch tự để lộ tình trạng độc thân của mình… Nên biết rằng người ta công khai độc thân ở nơi công cộng thường có một tầng nghĩa sâu hơn là… mong chờ tình yêu. Nhưng nhân viên cứu hộ là người ngoài hành tinh, có lẽ do bối cảnh văn hóa khác biệt nên không biết thói quen này, vì vậy mọi người chỉ cười đùa, chứ không ai nghĩ rằng cậu thật sự có ý định tìm người yêu trên livestream.
Tuy vậy, vẫn có người trúng đạn, một trong số đó chính là vị đang nghỉ ngơi bị âm thanh quen thuộc đánh thức: Adonis.
Từ hôm qua nghe tin Lộ Bạch về rừng là anh ta đã bắt đầu theo dõi kênh livestream. Không ngờ lại được thấy người thật nhanh như vậy, giọng nói nghe một lần là sẽ không quên này quả thật rất đặc biệt, nhưng cũng khiến cho Adonis còn đang mắt nhắm mắt mở phải chần chừ. Chủ nhân của thanh âm này trông như thế nào? Nghe nói là người ngoài hành tinh, Quân đoàn trưởng không tưởng tượng ra được. Anh ta để tâm như vậy, tất nhiên không phải là sợ mình sẽ thất vọng về ngoại hình của nhân viên cứu hộ. Tuyệt đối không thể nào.
Bản thân Adonis đã có một gương mặt tuyệt đẹp, thế là được gán cho danh hiệu Hoa Hồ Điệp, khiến tất cả mọi người đều cho rằng anh ta chính là người như thế. Vậy nên Adonis biết rõ không thể trông mặt mà bắt hình dong, cũng như khi người khác cho rằng anh ta rất trăng hoa, thì anh ta lại tự đánh giá mình là: chung thủy đáng tin. Adonis trèo lên được vị trí ngày hôm nay không phải dựa vào khuôn mặt, mà vì năng lực tư duy và sức mạnh tuyệt đối.
Hít một hơi thật sâu, Quân đoàn trưởng bình tĩnh mở mắt.
—
Các loài được nhắc đến trong truyện
– Báo săn: Cheetah, còn được gọi là Báo gê-pa. là một loài thuộc Họ Mèo và được xếp vào nhóm mèo lớn thuộc bộ ăn thịt nhưng có kích thước và tầm vóc nhỏ hơn nhiều so với bốn loài mèo lớn thực thụ (hổ, sư tử, báo đốm và báo hoa mai). Đây là loài mèo được biết đến với tốc độ siêu việt có thể đạt đến 120 km/h với cấu trúc cơ thể thon gọn, mảnh mai và cao nhỏng, báo săn được thiết kế sinh học để trở thành loài có vận tốc nhanh nhất trong họ nhà mèo. Chúng là loài động vật chạy nhanh nhất trên đất liền, và là một trong những tay săn mồi cừ khôi nhất trên thảo nguyên Châu Phi (với tỷ lệ săn mồi thành công lên đến 50%). Hiện nay, báo săn đang thuộc diện nguy cấp và đang giảm dần về số lượng.
– Chó rừng là tên gọi một số loài động vật thuộc chi Chó, thông thường được giới hạn trong ba loài: loài chó rừng lưng đen và chó rừng vằn hông của vùng cận Sahara và loài chó rừng lông vàng của lục địa Á-Âu.
~*~