Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 65

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai ngày tiếp theo, Lộ Bạch đi chụp hình khắp nơi, còn mở livestream, vì cậu bắt gặp một rừng tuyết liên trên sườn núi tuyết. Gió lạnh thổi vù vù, cậu quấn chặt khăn quàng cổ, bất chấp gió lạnh giới thiệu thứ này với mọi người, trên trái đất, loài hoa này tên là Thiên Sơn Tuyết Liên, không biết ngoài vũ trụ thì gọi là gì. Tuyết liên có hình dạng đẹp đẽ, tinh tế thoát tục, có thể dùng làm thuốc, có giá trị dược liệu tương đối cao, nói chung là rất quý giá. Lộ Bạch chỉ giới thiệu cho mọi người, chứ cậu không chạm vào một bông hoa nào, hoa đẹp như vậy, ai lại nỡ phá hủy chúng chứ.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Lộ Bạch mở livestream mà không có sự tham gia của cục lông xù nào, chỉ đơn giản là giới thiệu phong cảnh và thực vật thôi, bản thân cậu rất hài lòng, trong khi khán giả kênh livestream lại cảm thấy hơi tiếc nuối. Khu bình luận liên tục cập nhật, hỏi khi nào thì có cục lông xù mới?

Bình luận: Không có cục lông xù mới, cảm thấy nhân viên cứu hộ cô đơn, không còn hạnh phúc nữa.

Bình luận: Tại sao tôi cảm thấy nhân viên cứu hộ rất vui, là người trong khu bình luận không vui!

Đúng vậy, không phải Lộ Bạch không vui, cảm giác mất mát của cậu đã sớm nguôi ngoai, tạm thời cậu không muốn bắt đầu cuộc hành trình tiếp theo với cục lông xù mới nào cả.  Mọi người đều cần một chút thời gian ở một mình sau một giai đoạn nhất định mà. Hơn nữa, bên cạnh cậu vẫn còn Quần Bó đó thôi?

Lần thứ hai Lộ Bạch mở livestream là để muốn giới thiệu đến khán giả một cây anh đào dại khổng lồ, mặc dù anh đào dại có khả năng chịu lạnh rất tốt nhưng chúng vẫn hiếm thấy trên núi tuyết, trong một mảnh rừng thông bao quanh, chỉ riêng nó là đẹp đẽ mê hoặc nhất. Nhân viên cứu hộ xem trạng thái phần thưởng, tốc độ làm mới so với livestream các cục lông xù không chỉ là sụt giảm ngàn lần, mà có thể nói là từ chín tầng mây rơi xuống mười tám tầng địa ngục, bớt đi quá nhiều.

“…” Lộ Bạch suy tư, đương nhiên cậu biết người ta không thích xem live mà không có cục lông xù, cậu mỉm cười: “Mọi người ơi, hiện tại tôi đang ở dưới chân núi lửa, thời tiết và môi trường ở đây khá khắc nghiệt, các bạn có thể tưởng tượng rằng những cục lông xù sống ở đây chắc chắn sẽ hung dữ hơn…”

Thế là cậu xòe tay ra, trông rất bất lực: “Tôi vẫn chưa tìm được một cục lông xù quen thân nào cả, chỉ có thể giới thiệu cho các bạn phong cảnh và thực vật, nếu có, tôi nhất định sẽ cho nó xuất hiện.”

Giải thích xong, thanh niên có khuôn mặt trắng trẻo lại mỉm cười tiếp tục giới thiệu anh đào dại: “Cây này chịu hạn rất tốt, có thể tồn tại ở nhiệt độ âm hơn 40 độ, nở hoa vào tháng 3 và tháng 4, quả chín vào tháng 6, đến lúc đó, trên cây nhất định sẽ có những quả màu đỏ trong suốt như pha lê, từng chùm sẽ trông giống như mã não đỏ…”

Khán giả kênh livestream: “…”

Đột nhiên, đừng nói là trạng thái phần thưởng, ngay cả bình luận còn không xuất hiện mới nữa. Không phải là họ không thích nghe những nội dung như vậy, cũng không phải là họ vô cảm, mà chỉ là họ đang chết lặng, bị dọa ngu người. Cách nhân viên cứu hộ không xa, một con hổ trắng lặng lẽ xuất hiện, màu trắng sọc đen, anh tuấn sang trọng, không biết nó đã ở đó quan sát nhân viên cứu hộ bao lâu rồi. Về phần tại sao bọn họ lại bị dọa ngu người, đơn giản là bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy hổ trên kênh livestream của Lộ Bạch, mà còn là một con hổ to lớn như vậy!

Bình luận: Hổ trắng!!

Bình luận: Mẹ ơi, con đã thấy một điều tuyệt vời, quá ngầu, a a a!

Đôi mắt màu lam nhạt của nước, bộ lông đen trắng lộng lẫy, thân hình to lớn khổng lồ, quả thực rất tuấn tú cao quý. Hơn nữa, nền còn là vùng núi tuyết!

Thấy hổ trắng ngoài tự nhiên và ngắm hổ trắng ngoài hàng rào vườn thú mang lại những cảm giác khác nhau. Hổ trắng này là vua của tự do, mỗi bước đi của nó đều toát lên sự hoang dã, nó sẽ không làm cho  người ta muốn nuôi nhốt nó, mà chỉ nảy sinh ý định đầu hàng, cầu xin sự thương xót của nó… Nếu có thể chạm vào lông trên người nó một cái, dù chỉ là chân, gọi một tiếng ba cũng đáng giá!

Bình luận: A a a a, đẹp trai quá, lông đẹp quá, vị vua rừng rậm của tôi…

Bình luận: Nó nhìn tôi một cái là tôi chết mất!

Bình luận: Đại vương thật xinh đẹp, dáng vẻ tựa như thần tiên vậy hu hu hu ~

Sự xuất hiện của hổ trắng gần như làm cho khu bình luận bùng nổ hoàn toàn: “Nhân viên cứu hộ lừa đảo! Còn nói không có cục lông xù quen thân, phía sau cậu có một con kìa!”

Nhân viên cứu hộ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu chợt nhớ tới một kiến ​​thức nhỏ không đáng kể: “Nhân tiện, anh đào dại còn có tác dụng bổ thận tráng dương đấy.”

Bình luận: Cậu vẫn còn tâm trạng quan tâm đến tác dụng của quả anh đào dại? Bổ thận tráng dương không liên quan gì tới cậu hết, mau quay lại chơi với cục lông xù sau lưng đi được không!

Lộ Bạch giơ máy chụp hình lên, tìm góc từ trái qua phải, đứng một lúc rồi ngồi xổm một lúc, tập trung toàn bộ sự chú ý vào anh đào dại.

Khu bình luận cuối cùng cũng phản ứng lại, đi đến một kết luận kinh hoàng: Nhân viên cứu hộ không quen cục lông xù này hả!

Sốc quá, nhân viên cứu hộ không biết mình bị một con hổ trắng theo dõi sao? Nếu là thật thì mọi người ít nhiều cũng lo lắng, nhưng với sức mạnh của Lộ Bạch, sư tử với gấu đen cũng chào thua rồi, hổ trắng chẳng phải là dễ như ăn cháo thôi sao? Khán giả xoa xoa lòng bàn tay, chờ xem nhân viên cứu hộ xử lý tô “cháo khó xơi” này.

Quần Bó đang chơi thì nghe tiếng “hổ” liền về tới, nó bay lên cành cây kêu kíu kíu kíu kíu liên tục, muốn lao xuống mổ papa một trận, nhưng lại sợ bị cắn rụng hết lông.

“Kíu kíu!” Kêu mama tới giúp.

“Quần Bó nhà tôi về rồi.” Lộ Bạch bỏ máy chụp hình xuống, chọn lọc một số hình ảnh rồi quay người chuẩn bị đi về làm đồ ăn.

Khán giả kênh livestream trơ mắt nhìn, khoảnh khắc Lộ Bạch quay lại, hổ trắng lớn nhẹ nhàng trèo lên một cây tuyết tùng to lớn rậm rạp, hoàn toàn biến mất.

Bình luận: Má ơi!

Từ hành động này, họ có thể thấy rằng nhân viên cứu hộ hoàn toàn không hề hay biết, cậu không biết mình đang bị nhắm tới.

Quần Bó và khán giả trong khu bình luận lo lắng như sắp điên rồi, lo đến nỗi lông chân dựng hết cả lên, nó đứng dậy đi lại trên cành cây: “Kíu kíu kíu…”

Sự dị thường của Quần Bó khiến người ta chẳng hiểu ra sao, nhưng Lộ Bạch vẫn nhìn theo hướng nó kêu, nhưng không phát hiện được gì.

“Mày lại thấy gì?”

“Kíu kíu!” Papa hư!

Bình luận: Nó nhìn thấy hổ lớn đó, trời ạ, hoặc là cậu mau chóng rời đi, hoặc là mau chóng phát hiện, sốt ruột quá!

Bình luận: Hổ trắng này này chắc mới gặp nhân viên cứu hộ lần đầu, chưa quen nên trốn đi, tôi thấy tính tình nó cũng được đó, Lộ Bạch xông lên đi!

Bình luận: Không cần lo lắng bị tấn công, muốn giết đã giết rồi, hổ được biết đến là rất man đó, không bắt nạt kẻ yếu, tôi thấy khả năng sờ được nó rất cao?

Trước phản ứng dữ dội của Quần Bó, Lộ Bạch nghĩ đến hổ trắng đuổi mình và Quần Bó như đuổi chó, chẳng lẽ nó lại đến đây sao?

“…” Một hai lần có thể nói là tình cờ gặp gỡ, ba lần bảy lượt rồi thì có thể nói là cố tình níu kéo đấy.

Lộ Bạch ho nhẹ, chậm rãi nhìn lên cây tuyết tùng kia…

Bình luận: Đúng, ở ngay đó! Đi mau, có bất ngờ!

Bình luận: Nhân viên cứu hộ xông lên, hu hu hu, cậu người sắp bắt được hổ trắng tôi yêu nhất, tôi vừa yêu vừa ghét cậu.

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, nhân viên cứu hộ táo bạo cuối cùng cũng bước từng bước về phía cây tuyết tùng. Khoảng cách chỉ còn mười mét, trong suốt chặng đường này, mọi người không hẹn mà cùng nín thở, cảm thấy rất lo lắng. Dù sao cũng là đi sờ hổ…

Lộ Bạch cũng hơi căng thẳng, nấu cậu đoán sai ý của hổ, kết cục sẽ bi thảm lắm. Cậu không chắc nó muốn làm quen với mình, hay đuổi mình ra khỏi phạm vi dãy núi lửa Clivia. Quay trở lại một năm trước, Lộ Bạch nhất định sẽ không làm chuyện mạo hiểm như vậy, cậu sẽ nhanh tay nhanh chân thu dọn đồ đạc bỏ chạy ngay.

“À…” Lộ Bạch hạ giọng, báo cho khán giả biết trước: “Có thể có hổ trắng ở trên cây tuyết tùng phía trước.”

Bình luận: ???

Bình luận: Cậu biết!!

Bình luận: Thì ra là người quen!

Những câu như “lo cho cậu thật uổng công” nhanh chóng bùng nổ trong khu bình luận, đồng thời mọi người lại càng hưng phấn hơn, điều này nghĩa là chắc chắn có thể chạm vào hổ.

Bình luận: Nhân viên cứu hộ đúng là kẻ nói dối, còn nói mình không có lông xù quen thuộc, hóa ra lại giấu một con hổ trắng.

Sắp bước đi dưới gốc cây tuyết tùng, người hồi hộp không chỉ có Lộ Bạch và khán giả nói chung, mà còn có nhân viên trong Trạm cứu hộ hoặc những người có liên quan…

Hổ trắng? Đây thực sự là một loài mãnh thú nhạy cảm. Trên hành tinh này chỉ có một số ít người biết hình thú của Thân vương Samuel là hổ trắng, họ chưa bao giờ nuôi hy vọng gặp được hổ trắng tại kênh livestream của Lộ Bạch, nhưng giờ đây có vẻ như…

Lộ Bạch đến dưới gốc cây nhìn lên, một cục lông xù cỡ lớn màu đen trắng lọt vào mắt cậu, đối phương cũng khinh thường nhìn xuống cậu.

Đối mặt lại với hổ trắng lần nữa, nhân viên cứu hộ vẫn cảm thấy, hổ trắng thực sự rất đẹp, khí chất điềm tĩnh lười biếng, không thể hiện uy thế của mình một cách đặc biệt rõ ràng, nhưng nó đủ để khiến người ta phải run sợ.

“Động vật họ mèo tụi mày sao thích leo lên cây quá vậy?” Lộ Bạch nhớ lại báo đen và báo hoa… Cậu nhìn ngắm hổ trắng thật kỹ, so sánh trong đầu, báo đen là bí ẩn, báo hoa là kiêu ngạo, còn hổ trắng thì ngạo nghễ chơi đùa với thế gian. Mà món đồ chơi yêu thích gần đây của nó có lẽ chính là cậu, người bị truy đuổi chặn đường trông rất thảm hại…

Bình luận: …Từ góc độ này, trời ơi, cứu tôi với… Tôi thực sự bị hổ hạ gục rồi!

Bình luận: QAQ! A a! Tình “hổ” trong mộng của tôi, cảm giác này là rung động!

Bình luận: Muốn yêu là thế nào đây ~

Bình luận: Wow wow… Anh hổ trắng này có đôi mắt quyến rũ quá, chắc là đang quyến rũ tôi rồi.

Bình luận: Mấy chị em tỉnh lại đi, người ta đang dụ dỗ nhân viên cứu hộ đấy!

Khi một người thực sự đối mặt với hổ, bị nó nhìn chằm chằm từ trên xuống, rất hiếm khi không tỏ ra hoảng sợ, chỉ khi cách một màn hình mới có thể có đủ loại suy nghĩ bong bóng màu hồng thế này!

Nhưng nhân viên cứu hộ thì khác, cậu có thể làm ra những hành động táo bạo mà không ai có thể tưởng tượng được! Ví dụ như đứng dưới gốc cây nói chuyện thoải mái với hổ, hoàn toàn không tôn trọng khả năng sát thương của hổ chút nào.

Lộ Bạch trước đó cũng sợ, nhưng bây giờ cậu cực kỳ chắc chắn rằng cục lông xù này muốn làm bạn với mình, nhưng để kết bạn thì không hề dễ dàng. Hỏi làm sao Lộ Bạch xác định được, thực ra động vật cũng có rất nhiều ngôn ngữ cơ thể, bộc lộ suy nghĩ thực sự bên trong của chúng. Ví dụ như con hổ trắng này đang nằm trên cây, chóp của cái đuôi dày, dài và tuyệt đẹp của nó nhẹ nhàng đung đưa sau lưng, nhịp điệu và tần số đều biểu thị chút hưng phấn và thích thú… Lộ Bạch rất bất đắc dĩ phải thừa nhận kẻ xui xẻo khiến nó thấy hưng phấn chính là mình, đáng tiếc là như vậy đấy.

“Mày đặc biệt đến đây để gặp tao à?” Lộ Bạch ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Vậy mày đi xuống đi, mày ở chỗ cao như vậy, tao không với tới.”

Khoan hãy nói đến phản ứng của hổ trắng, khu bình luận: !!

Gọi hổ xuống chơi, việc này chỉ có Lộ Bạch làm được thôi. Họ nhìn chằm chằm vào phản ứng của hổ trắng lớn không chớp mắt, tự hỏi hổ trắng lớn sẽ đáp lại nhân viên cứu hộ đã mạnh dạn đưa ra lời mời thế nào? Theo chân Lộ Bạch lâu như vậy, từ lâu cậu đã được thần thánh hóa trong lòng bọn họ, cảm giác như cứ là động vật thì có thể hiểu được Lộ Bạch nói gì.

Lần này, mọi chuyện không hề suôn sẻ như vậy, hổ trắng nằm trên cây giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng quý phái, không chút lay động.

Thậm chí còn ngáp một cái. Động tác liếm của mãnh thú đặc biệt bắt mắt, cái lưỡi màu hồng của hổ trắng trở thành vệt màu sáng rực rỡ duy nhất trên băng tuyết, à không, thứ khác không kém phần lộng lẫy là chiếc khăn quàng đỏ của nhân viên cứu hộ.

“Xem ra mày không muốn chơi với tao.” Lộ Bạch nói: “Được rồi, mày không xuống thì tao đi.”

Thế là cậu dứt khoát qua đi.

Khán giả kênh livestream: Lộ Bạch! Cậu không thể kiên nhẫn hơn được sao?

Nhân viên cứu hộ bỏ đi, họ không chấp nhận đâu!

Bình luận: Một cục lông xù vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai như vậy, dành mấy phút dỗ dành nó không được sao? Cậu quay lại đi hu hu.

Bình luận: Hu hu hu hu tôi ra lệnh cho cậu dỗ nó!

Bình luận: Nếu hôm nay không sờ được hổ trắng thì tôi sẽ mở cửa sổ nhảy xuống luôn! (Nhà tôi ở tầng một, không phải)

Người quen biết và nghi ngờ con hổ trắng này chính là Samuel: “…” Nếu thực sự có một cục lông xù trong rừng không thèm nghe lời Lộ Bạch, không phải Samuel thì có thể là ai? Họ dường như không biết rằng chính Samuel 3D gần như cứ hễ Lộ Bạch gọi thì sẽ đến…

Số ít người biết rằng đây chính là Samuel: “…” Hình thú của Điện hạ muốn ăn phân à? Sao dám từ chối Lộ Bạch, chính bản thân ngài ấy cũng không dám… Đợi đã, khái niệm này được cấy vào đầu họ từ khi nào vậy? Không có cảm giác mâu thuẫn gì cả!

Lộ Bạch quay người đi được ba bốn mét, hổ trắng trên cây tuyết tùng nhảy xuống bằng tư thế nhẹ nhàng, bốn chân to đáp xuống đất, để lại bốn hố tuyết sâu. Cây tuyết tùng khổng lồ đung đưa phía sau nó, dường như không chịu nổi sức nặng của nó. Những bông tuyết rơi trên mặt đất, mãnh thú nhẹ nhàng vươn người, trong mắt các khán giả kênh livestream, khung cảnh này đẹp như trong mơ.

Bình luận: Trời ơi, Lộ Bạch! Nó xuống tìm cậu kìa, xin cậu hãy nhìn lại, a a a, cậu hãy quay lại đi!

Bình luận: Hổ ngầu quá, muốn sờ hổ T_T

Tiếng cây tuyết tùng lay động không nhỏ chút nào, tất nhiên Lộ Bạch nghe thấy, cậu liền dừng chân, quay đầu nhìn lại. Hổ trắng đã từ trên cây nhảy xuống, đứng đó nhìn cậu. Có khả năng giao tiếp là một điều tốt. Lộ Bạch mỉm cười chuẩn bị tiến tới sờ nó một cái, hổ trắng có hung dữ đến đâu cũng vẫn là một…

“???” Tiến lại gần mấy bước, Lộ Bạch hơi sững người, vì cậu tiến thì nó liền lùi lại,, hoặc tránh sang một bên: “Lại nữa phải không?”

Thanh niên mím môi không nói nên lời, cục lông xù này lại chơi với cậu, nhưng cậu thật sự không muốn chơi.

“Không để tao đến gần thì quên đi.” Lộ Bạch quay người đi lần nữa, giống như lần trước, cậu đi không bao lâu, cục lông xù lại đi theo. Đúng là cục lông xù ham chơi.

Khu bình luận bùng nổ, có vẻ như cũng nhận ra đây là trò chơi của hổ trắng, có thể nhìn từ xa chứ không được lại gần chơi, có thể nhìn nhưng không được phép chạm vào!

Bình luận: Ha ha ha ha ha ha.

Bình luận: Vẻ mặt nhân viên cứu hộ tức cười quá.

Bình luận: Đây có lẽ là lần đầu tiên Lộ Bạch gặp phải một cục lông xù không chịu cho cậu ấy chạm vào.

Bình luận: Những cục lông xù kia đều tự động chạy tới dụi nhân viên cứu hộ, còn con này thì không cho động vào!

Bình luận: Hôm nay là ngày Lộ Bạch lật xe

Những người biết Samuel nghĩ: Các người biết cái quái gì, đây chính là Samuel, lạnh lùng cao quý xa cách mới là bình thường.

Adonis và người trực đêm đó:???

Hai người họ còn qua đêm với nhau vài ngày trước phải không? Tại sao bây giờ gặp nhau lại tỏ ra xa lạ! Phải chăng đây là huyền thoại kéo quần lên là không nhận người quen…

Phát hiện hổ trắng đang đi theo mình, nhưng lại không muốn cậu lại gần, cảm giác bị nhử mồi này thật bực bội. Tâm trạng của Lộ Bạch cũng chẳng khác gì các khán giả kênh livestream, hôm nay không sờ được hổ, thì cậu không nhảy cửa sổ, cũng không nhảy núi tuyết, cậu chỉ không vui mà thôi. Thế nhưng con hổ này lại không chịu để cậu đến gần, cảm giác bị dắt mũi đi cực kỳ khó chịu.

Nghĩ rồi, Lộ Bạch cũng không làm gì cả, chỉ nhấc chân chạy về phía trước! Con hổ trắng vốn dĩ luôn chú ý đến cậu quả nhiên đi theo. Với quán tính cân nặng 400 ký, sau khi chạy lấy đà một đoạn sẽ khó có thể quay đầu kịp lúc, Lộ Bạch nhắm chính xác vào điều này nên chạy nhanh nhất có thể.

Bình luận: Nhân viên cứu hộ, cậu làm gì?!

Lộ Bạch vừa chạy vừa nói với khán giả: “Tôi sẽ biểu diễn tay không bắt hổ…”

Bình luận: Tay không bắt hổ!

Bình luận: Nếu làm được thì cậu sẽ là cha của tôi!

Không chỉ người xem bình thường bị kích thích và thèm biết kết quả, những khán giả “bất thường” khác cũng muốn xem nhân viên cứu hộ này làm thế nào tay không bắt hổ? Nói thế này có hơi mạnh miệng đấy. Có người dù tỏ ra khinh thường, nhưng mắt vẫn dán vào màn hình, sợ bỏ sót khung hình nào đó.

Nhân viên cứu hộ chạy trên tuyết càng lúc càng nhanh, hổ trắng dường như cảm thấy cậu nghiêm túc, đồng thời cũng bị khơi lên lòng hiếu thắng, đôi mắt lười biếng của nó trở nên sắc bén và tập trung, bước chạy cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn.

Khi Lộ Bạch phía trước đạt đến tốc độ nhất định, cậu bắt đầu âm thầm giảm tốc độ chờ cơ hội.

Vào thời khắc mấu chốt, khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn chưa đầy một mét, Lộ Bạch chuyển hướng đột ngột, hổ trắng thông minh phát hiện ra ý đồ của cậu cũng lập tức chuyển hướng…

“Đừng hòng chạy thoát!” Lộ Bạch hét lớn, lao về phía con hổ vẫn đang quay người.

Dù sao thì nó là một con mãnh thú nặng 400 ký, nếu phải đột nhiên thắng gấp quẹo cua trên sườn núi dốc, Lộ Bạch sẽ làm tương đối dễ dàng hơn, cậu lập tức bổ nhào vào hổ. Dưới con mắt của hàng trăm ngàn người, Lộ Bạch hung hãn bật dậy, ôm lấy cổ hổ trắng cứng ngắc, một người một hổ ngã xuống tuyết.

Bình luận: Má!! Ơi!!Cả đời chỉ thấy hổ vồ người chứ chưa bao giờ thấy người vồ hổ, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt! Nhân viên cứu hộ này quá dữ, đó là hổ! Hổ đó! Hổ mang huyết thống nguyên thủy cao lớn oai phong, sức chiến đấu mạnh hơn hổ bình thường gấp trăm lần!

Khi Lộ Bạch nghĩ tới kế hoạch này, cậu rất không chắc chắn, chỉ là mượn chút dũng khí từ gã du côn, thế là làm thôi… Sau khi ôm lấy cái cổ to lớn của hổ trắng, cậu còn hy vọng nó dám chơi dám chịu, không cắn mình, quả nhiên hổ không cắn cậu, một người một hổ ngã xuống tuyết, nó còn nằm lót bên dưới, thành ra cậu được lợi.

“Bắt được mày rồi!” Trong lúc vui mừng, Lộ Bạch dùng hai chân kẹp chặt thân hổ, không cho nó ném mình ra.

“Grào …” Thân hình cục lông xù 400 ký khổng lồ vùi trong lớp tuyết dày, đây cũng là lý do khiến hổ trắng bị bắt sống…? Có lẽ vậy, nó ngẩng đầu há miệng, phát ra những tiếng gầm gừ hùng hậu, răng nanh nhe ra, chỉ cần quay đầu là có thể cắn đứt đầu Lộ Bạch. Khán giả kênh livestream xem mà run rẩy, sợ Lộ Bạch đổ máu tại chỗ!

Nhưng hổ trắng chỉ gầm gừ, không làm gì khác.

“…” Lộ Bạch hoàn thành kế hoạch này bằng tất cả sức lực mình có được, bây giờ cậu đang thở hổn hển, ngực đau khủng khiếp, nếu hổ trắng vùng vẫy một cái là cậu có thể sẽ văng ra ngoài. Nhưng may mắn là sau hơn mười giây, cậu vẫn bình an vô sự nằm trên mình hổ, thở hổn hển.

“…” Lộ Bạch nở nụ cười đắc thắng mà vất vả, biết ngay hổ trắng lớn đang giỡn chơi thôi mà, cậu vùi một bên mặt vào bộ lông dày của hổ trắng lớn, đây cũng là một chú mèo lông xù thân thiện.

Những người trong kênh livestream thấy cảnh này đều sửng sốt: Có vậy thôi?

Đã hứa là người và hổ đại chiến mà, tay không bắt hổ đâu?! Tại sao cuối cùng lại trở thành nhân viên cứu hộ và cục lông xù cùng chơi đùa? Hổ trắng rõ ràng là đang nhường nhân viên cứu hộ được chứ? Không hề lộ ra bản chất hung ác nhất của mình, bọn họ không tin rằng một con người nặng hơn  50 ký có thể hạ gục một con hổ nặng vài trăm ký! Đây là đánh giả! Lên án mạnh mẽ!

Bình luận: Bốp bốp bốp bốp vỗ tay, xem bộ phim này xong thấy thật đã mắt, hai diễn viên chính diễn xuất quá xuất sắc!

Bình luận: … Chán, chán lắm, lại là một cục lông xù khác cúi đầu trước viên đạn bọc đường của nhân viên cứu hộ, ai muốn xem nhân viên cứu hộ lật xe thì giải tán đi.

Mặc dù các khán giả kênh livestream nói vậy, nhưng họ vẫn tiếp tục thích thú quan sát một người một hổ, mong chờ động thái tiếp theo của nhân viên cứu hộ. Bắt đầu vuốt lông cho hổ trắng lớn chưa?

Không! Nhân viên cứu hộ nhanh chóng bị hổ lớn phản công, vốn là nhân viên cứu hộ ở phía trên, hổ ở phía dưới, nhưng trong nháy mắt, cục diện chiến đấu lập tức chuyển thành hổ ở phía trên, nhân viên cứu hộ ở phía dưới! Quá kích thích!

Lộ Bạch: “!!” Lại bị đè xuống đất chà đạp nữa? Không thích!

Nhưng may mắn thay, hổ trắng lớn chỉ nhân cơ hội này đứng dậy khỏi lớp tuyết dày, dường như không có hứng thú với việc đè đầu cậu nữa.

Lộ Bạch và hổ thoáng nhìn nhau, ngơ ngác, cậu cho rằng sau lần tiếp xúc gần gũi vừa rồi, hai bên đã đạt được tư cách bạn tốt, nên đứng dậy từ dưới đất, chuẩn bị đi tới chạm vào hổ lớn. Kết quả vẫn không được. Lộ Bạch duỗi bàn tay ra, hổ trắng lớn hơi lùi lại, nhìn cậu với ánh mắt không rõ cảm xúc, không có vẻ tức giận nhưng chắc chắn cũng không vui. Thôi vậy, người ta thường nói dưa hái xanh thì không ngọt mà.

“Có vẻ như mày không thích sờ lông, tao tôn trọng mày.” Lộ Bạch từng bỏ việc sờ lông, đưa tay ra: “Bắt tay được không?”

Bình luận: Ha ha ha ha ha ha ha ha hức, nhân viên cứu hộ coi hổ ta là chó sao?

Bình luận: Sao, cứ tưởng cục lông xù nào cũng là Trắng Bự!

Bình luận: Đây là sự khác biệt giữa mèo và chó.

Nghe nói Lộ Bạch xuất hiện, Oliver hiện tại cũng đang canh chừng trên kênh livestream, bỗng nhiên nghe thấy có người nhắc mình trước ống kính, không khỏi trầm ngâm. Theo bình luận này tức là Lộ Bạch có thường xuyên đưa tay ra, bắt tay anh ta phải không? Nhưng chỉ bắt tay thôi, có gì sai không? Sự khác biệt giữa mèo và chó, là khác biệt gì?

Cựu Quân đoàn trưởng lòng đầy nghi hoặc, nhưng anh tin rằng chỉ cần anh theo dõi kênh livestream đủ lâu thì một ngày nào đó anh sẽ tìm hiểu được hết những chuyện đã qua.

Nghĩ đến cảnh Lộ Bạch và hổ trắng ôm nhau trong tuyết, đôi mắt trên gương mặt đẹp trai tối sầm lại, anh ta gửi cho Adonis một tin nhắn: “Đây là Thân vương Samuel sao?”

Adonis đáp: “Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ cho anh bất kỳ thông tin nào về Trạm cứu hộ.”

Oliver: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

“???” Biết cái gì cơ? Adonis cười khổ, ai cũng thành tinh hết rồi, không thể trách anh ta được, anh ta không nói gì cả.

Lượng vận động của màn chạy trên tuyết thực sự quá lớn, Lộ Bạch nhanh chóng cảm thấy đói, hổ trắng lớn thì phải sờ được, nhưng bụng cũng cần lấp đầy: “Tao về ăn cơm, mày muốn đi cùng tao thì đi cùng tao, không muốn thì mày đi săn đi.”

Hình như hổ ăn hai bữa một ngày, một bữa sáng một bữa tối, bây giờ là buổi trưa, có thể nó không đói.

Lộ Bạch thẳng thừng quay người đi về phía xe ba bánh, bình thường buổi trưa cậu ăn uống hơi lung tung, không đặc biệt dành thời gian nấu món gì, bởi vì nơi cậu dừng chân buổi trưa bình thường không ra sao cả. Hôm nay xe ba bánh được đặt gần cây anh đào dại, khung cảnh khá đẹp, gió không mạnh, Lộ Bạch dự định đốt lửa nấu món gì đó để ăn. Thật ra trong xe có nồi điện nhỏ, nhưng cậu luôn cho rằng đồ điện không có linh hồn, đồ ăn nấu trên lửa thật ăn vào mới cảm thấy ấm áp, giống như đang sống vậy… Mặc dù đa phần mục đích là để sưởi ấm.

Quần Bó chứng kiến ​​hết cả quá trình mama đánh papa, hài lòng quay về ngủ trưa.

“Kíu!” Hôm nay là ngày may mắn của Quần Bó.

Hổ trắng lớn do dự một lát rồi cũng đi theo thanh niên loài người, không xa cũng không gần, đến nơi cậu đang cắm trại. Cục lông xù thân hình to lớn nhưng không hề tạo cảm giác cồng kềnh trong từng động tác, bởi vì cơ thể nó toàn là cơ bắp săn chắc chứ không phải mỡ thừa, cách nó nằm gần đó cũng rất bắt mắt, nhìn là biết không phải hổ bình thường.

Cục lông xù đen trắng đi theo không hề ảnh hưởng gì đến Lộ Bạch, lúc còn ở đỉnh núi cao, cậu thường được bao quanh bởi 40 cục lông xù kia mà, người đã quen với sóng to gió lớn, mỗi một con hổ trắng làm sao mà ảnh hưởng đến cậu được?

Trong lòng Lộ Bạch: Sướng! Hổ trắng đó! Cuối cùng nó cũng đi theo! Bốn bỏ lên năm thì là bạn tốt.

Đã lâu rồi cậu không ăn thịt, hôm nay rã đông một miếng thịt bò, làm món thịt bò hầm sốt cà chua cho bữa trưa đi. Cái tên nghe có vẻ rất đơn giản, Lộ Bạch lại chế biến từng bước rất có trật tự, đầu tiên là rã đông thịt bò. Mùi máu lập tức lan ra xung quanh. Nhưng mùi máu này không hề tươi, ít nhất thì lông xù có khứu giác nhạy bén sẽ dễ dàng phân biệt được là thịt để qua đêm hay thịt tươi. Đặc biệt là báo săn, chúng chỉ có thể chấp nhận thịt được giữ tươi dưới 12 giờ… Đây đã là trong điều kiện có công nghệ bảo quản khoa học kỹ thuật cao.

Hổ bình thường ít kén chọn hơn một chút, có thể chấp nhận phần thịt chưa ăn hết của bữa trước thì để dành cho bữa sau ăn tiếp, nghe qua hơi giống báo hoa, tiêu chuẩn về ẩm thực cũng hơi thô thiển. Nhưng đó chỉ là hổ bình thường, hổ trắng lớn có địa bàn rộng lớn, thức ăn dồi dào, hiển nhiên không phải là một con hổ thô thiển. Sau khi thanh niên loài người nhóm lửa không bao lâu, cục lông xù đen trắng đứng dậy bỏ đi.

Lộ Bạch để ý động tác của nó, tưởng nó sợ lửa… lại cảm thấy không đúng lắm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vua của núi lửa Clivia có thể chưa từng thấy núi lửa phun trào nữa kìa, núi tuyết xa xôi không thấy bóng người, có khi chưa từng thấy lửa trong đời.

Không có hổ trắng lớn đi cùng, xung quanh lại đột nhiên trở nên trống trải, chỉ có Quần Bó đang ngủ trưa bên cạnh, thậm chí nó còn không bị quấy rầy khi hổ bỏ đi.

Thịt bò dai hơn các loại thịt khác, nấu trong nửa giờ sẽ ngon hơn. Nửa giờ sau, mùi thơm của bữa trưa tràn ngập trong không khí, Lộ Bạch múc thịt ra chén chuẩn bị ăn… Đột nhiên trong khu rừng gần đó có chuyển động, âm thanh của một con thú khổng lồ quen thuộc đang chạy trên tuyết. Lộ Bạch ngẩng đầu chăm chú nhìn, một lúc sau, một cục lông xù đen trắng từ trong rừng nhảy vọt ra, miệng còn ngoạm con mồi, bước chân như gió, đáp xuống cách đó mười mét mới chậm lại, đi từng bước một tới gần…

Vẻ ngoài điển trai và oai phong này đã khiến các khán giả kênh livestream phải hét lên, khu bình luận cũng bị họ nổ tung! Theo chân sư tử, báo, gấu và sói ngoạm con mồi đi về phía nhân viên cứu hộ, bây giờ chúng ta có hình ảnh hổ trắng đang đi về phía nhân viên cứu hộ với con mồi trong miệng. Bọn họ thấy một con là thích một con, chợt cảm thấy hổ trắng to lớn là đáng yêu nhất!

Hóa ra là đi tìm bữa trưa, vậy thì cùng ăn, Lộ Bạch nghĩ thầm. Nhưng điều mà cậu không bao giờ ngờ tới là hổ trắng lớn vốn phớt lờ mình lại mang con mồi đến ném xuống chân cậu.

Lộ Bạch tỏ vẻ thắc mắc: “…Muốn tao giúp mày giải quyết sao?” Này, lẽ nào tất cả các cục lông xù đều sinh ra đã biết coi cậu như công cụ sao?

Giây tiếp theo, cậu đã biết ý tưởng của mình là sai, bởi vì hổ trắng lớn thả con mồi xuống rồi bỏ đi ngay, rõ ràng là không hề lưu luyến con mồi. Lộ Bạch hơi giật mình, cuối cùng cũng hiểu ra đây chính là thứ nó đưa cho mình ăn. Sao mà cậu có thể nghĩ ra…

Vấn đề không phải là cái này, cái chính là cậu không ăn, không có nhu cầu, cậu vội vàng gọi hổ lại: “Này… Tao không ăn con mồi của mày đâu, quay lại đây, ta xử lý cho mày ăn.”

Khán giả kênh livestream cũng cho rằng hổ trắng coi nhân viên cứu hộ như một công cụ, nhưng qua lời của Lộ Bạch, họ cuối cùng cũng biết hổ trắng không coi nhân viên cứu hộ là công cụ, nó chỉ đang cho nhân viên cứu hộ đồ ăn!

Bình luận: Má ơi, không cho sờ, nhưng vẫn đi săn cho cậu?

Bình luận: Hổ này thật cá tính…

Bình luận: Thật là một hổ có phong cách.

Hổ trắng chưa đi xa, nó nằm trên tuyết sau gốc cây gần đó mà thở, để lại cái đuôi và nửa thân người thu hút trí tưởng tượng của mọi người. Chiếc đuôi dài đung đưa một chút, như đang đáp lại tiếng gọi của Lộ Bạch, nhưng biên độ quá nhỏ, khiến người ta tưởng rằng mình đang đa tình thôi! Giống như kẻ cặn bã đang thả mồi vậy, không phải lúc nào bạn cũng có thể biết được liệu anh ta có yêu bạn hay không.

Lộ Bạch cười khổ, chỉ có thể mặc định là hổ trắng đang đợi mình nên không phàn nàn gì, đặt bữa trưa xuống, lấy con dao đã không dùng đến từ lâu, xử lý con mồi vẫn còn nhiệt độ trên người.

Bình luận: Tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, những động vật như hổ và sói nằm trong tuyết có cảm thấy lạnh không?

Bình luận: Đó là bởi vì cậu không biết lớp lông tơ của chúng siêu đẳng đến mức nào, vừa chống thấm nước vừa ấm áp. Hơn nữa, những động vật sống trên tuyết thường có lớp mỡ dày nên không dễ bị cảm lạnh.

Trên xe ba bánh còn mấy cái chậu cơm dành riêng cho các cục lông xù sử dụng, đều được lau chùi sạch sẽ nên bây giờ mới có dùng được luôn. Lộ Bạch cho thịt vào đó, chân thấp chân cao lội qua tuyết, đem gần 10 ký thịt sang cho hổ trắng. Hổ có thể ăn 25-30 ký thịt một bữa, 10 ký chúng chỉ là bữa ăn nhẹ, có thể ăn no ba phần.

Bất kể nó muốn hay không, Lộ Bạch đặt chậu xuống, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ăn lúc còn nóng, không ăn sẽ đông thành cục đá đó.” Sau đó cậu quay người bỏ đi.

Phần thịt con mồi còn lại, Lộ Bạch xử lý luôn, đưa một ít cho Quần Bó ăn, còn lại giữ tươi, dù sao Quần Bó cũng không ngại ăn thịt đông lạnh.

Lộ Bạch vui mừng nói: “Đủ cho mày ăn rất lâu đó.”

Quần Bó cũng rất vui mừng vỗ cánh: “Kíu!” Mặc dù rất ghét papa hư, nhưng điều đó không ngăn cản nó ăn con mồi papa săn về.

Sau khi làm xong hết việc, món thịt bò hầm ban đầu vẫn còn dai bây giờ biến thành tan chảy trong miệng, ăn cũng rất ngon.

Chậm chạp ăn xong bữa trưa, Quần Bó vùi đầu vào cánh ngủ trưa, Lộ Bạch ngẩng đầu liếc nhìn phía sau gốc cây, một nửa thân và đuôi hổ bắt mắt đã biến mất.

Lộ Bạch đang đợi rửa chén, cậu ước chừng nếu nó thật sự muốn ăn thì đã ăn xong, còn nếu không thì bây giờ đã đông thành cục đá, chậu thịt đó coi như xong đời rồi.

“Không biết hổ đã ăn chưa, tôi đi qua nhìn xem.” Lộ Bạch nói với các khán giả kênh livestream, sau đó tốn chút thời gian đi ra sau gốc cây, thấy một cái chậu trống, cậu mỉm cười.

Nhiệm vụ cho ăn: 1/1



Các loài được nhắc đến trong truyện

– Tuyết liên: Saussurea involucrata là một loài thực vật có hoa trong họ Cúc (Asteraceae). Tuyết liên sống trong các kẽ nứt của các vách đá, sườn núi cheo leo, những nơi vô cùng băng giá và lạnh lẽo quanh năm bao phủ bởi tuyết trắng. Thông thường các loại hoa không thể tồn tại ở nơi đây. Tuy nhiên Tuyết liên lại mạnh mẽ kiên cường nở rộ trong điều kiện khắc nghiệt đến mức thiếu oxy, nhiệt độ xuống thấp tới âm hàng chục độ. Sự sinh trưởng vô cùng độc đáo dưới môi trường đó đã làm cho tuyết liên trở thành loài thực vật vô cùng hiếm có đồng thời tạo nên các chức năng tuyệt vời về y học cũng như các hiệu ứng kỳ diệu. Đến nỗi loài hoa này được mệnh danh là tiên dược hay kho báu của y học.





– Anh đào dại:





– Tuyết tùng: Chi Tuyết tùng hay chi Thông tuyết, còn gọi là Chi Hương bách (danh pháp khoa học: Cedrus) là một chi thực vật lá kim trong họ Thông, ngành Thông. Chúng có nguồn gốc từ phía Tây dãy núi Himalaya và khu vực Địa Trung Hải, thường sống ở độ cao 1.500-3.200 m ở dãy Himalaya và 1.000-2.200 m ở Địa Trung Hải.





~*~
Bình Luận (0)
Comment