Luật Công Bằng

Chương 2

4.

Hôm nay bận đến chân không chạm đất. 7 giờ tối, mọi người mệt nhoài.

Trần Quân đường xa đến, là khách, mọi người không thể không quan tâm chỗ nghỉ của anh.

Tôi đề nghị Trần Quân ra khách sạn ở với tôi nhưng mẹ tôi ngăn lại. “Thiến Thiến, con về nhà ngủ, để Tiểu Trần ở khách sạn một mình. Chưa cưới mà ở chung với bạn trai… hơn nữa còn trong thời gian đám tang của ba con…”

Đúng là Trần Quân đến mang theo nhiều phiền phức không cần thiết. Nếu như trước kia tôi sẽ đáp lại câu “Con chả sao cả, miệng người khác con không quản được.” Nhưng hôm nay có lẽ vì biết trước khi mất ba từng nhắc đến tôi nên tôi hơi mềm lòng.

Tôi kéo hành lý về lại. Nhà không lớn, đêm nay tôi ngủ cùng Hứa Hân Duyệt. Dù gì thì phòng nó cũng là phòng lớn nhất nhà.

Tuy nhiên trong phòng chất đầy đồ đạc, gần như không có chỗ đặt chân. Thế này cũng chả sao, tôi đi công tác quanh năm, từng ở trong những khách sạn tồi tệ hơn thế này nhiều.

Tôi lấy đồ dùng cá nhân trong vali ra, đặt lên bàn trang điểm của Hứa Hân Duyệt. Hứa Hân Duyệt ở đối diện tẩy trang, đột nhiên sáng mắt lên.

“Lọ kem dưỡng da này có giá hơn 4.000 tệ, cả tháng lương của em! Là Tiểu Trần mua cho chị à?”

Tôi phớt lờ nó.

Hứa Hân Duyệt tuy ở quê nhưng chi phí tiêu xài lại tương đương với thành phố quốc tế. Tôi không biết mỹ phẩm xa xỉ, quần áo xa hoa của nó từ đâu mà có, thậm chí chả buồn tra cứu, là do mẹ tôi chu cấp hay những người đang theo đuổi nó.

Nhưng nó không buông tha, “Đúng là chỉ có Thượng Hải tốt, người giàu nhiều, không giống ở đây, mọi người đều thùng rỗng kêu to. Hứa Thiến, chị làm thế nào tìm được Tiểu Trần?”

Tôi không nhịn được, đính chính: “Ngại ghê, tôi có tay có chân, tự mình kiếm tiền mua.”

Hứa Hân Duyệt xí một tiếng, bước vào nhà tắm tắm rửa.

Mẹ đẩy cửa vào, tay ôm chăn. “Nhiệt độ hạ rồi, thay chăn dày cho hai chị em.”

Giọng bà mệt mỏi.

Tôi có thể thao thao bất tuyệt với bạn bè, đồng nghiệp, khách hàng, nhưng với mẹ, tôi không biết nên nói gì. Như lời bà nói, tôi quá quật cường, không chịu làm nũng, không chịu thân mật. Đứa trẻ như vậy, định sẵn là không được người khác thích.

Tôi ngập ngừng hỏi mẹ: “Trước khi ba mất còn nói gì không? Mẹ nói với Trần Quân ba nói bận tâm đ ến con với em…”

Có lẽ người lớn tuổi nên phản ứng chậm chạp, mẹ tôi sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: “Mẹ nói xã giao với Tiểu Trần thôi, ba mất đột ngột không để lại lời nào.”

Vì vậy, “những lời cuối cùng trước khi mất” làm tôi cảm động suốt mấy tiếng đồng hồ qua thực ra là lời mẹ tôi thuận miệng nói ra.

Hình ảnh ‘cha hiền con hiếu’ lập tức bị phá vỡ. Tôi cảm giác như nghẹn một hơi trong ngực, đầu ong ong lên.

Mẹ lại còn nhắc đi nhắc lại. “Tiểu Trần rất tốt, con phải nói năng đàng hoàng với nó.”

Lần này tôi không theo kịp dòng suy nghĩ của bà, “Hả? Cái gì?”

Vì vậy mẹ nhấn mạnh: “Mẹ nói Tiểu Trần là người tốt, con không xứng với cậu ta, con phải đối xử với cậu ấy thật tốt, đừng có nổi giận linh tinh với cậu ấy, biết chưa? Tuổi con không còn nhỏ, nên kiềm chế tính khí lại, cưới…”

Tôi cảm thấy cực kỳ nực cười, “Con không xứng với Trần Quân? Mẹ nói cho con nghe xem, điểm nào của con không xứng với anh ấy?”

Mẹ lườm tôi. “Chỉ với cái tính tình thối này thôi còn không cảm thấy mình có vấn đề sao? Con là con gái mẹ, mẹ không so đo với con, nhưng Tiểu Trần tốt như vậy, nếu bỏ lỡ thì người sau không chắc có thể so sánh với cậu ấy…”

Tôi không muốn nói chuyện với mẹ nữa.

Tôi đưa Trần Quân ra ngoài gặp gỡ bạn bè, 8/10 người cảm thấy Trần Quân không xứng với tôi. Hai người còn lại thậm chí không để anh ta vào mắt. Không phải Trần Quân quá tệ, theo quan điểm thông thường thì điều kiện chúng tôi gần như nhau - nhưng vì theo lòng bạn bè, cảm thấy tôi là người tốt nhất thế gian, đàn ông thúi không ai xứng với tôi.

Còn bây giờ? Mẹ ruột tôi cảm thấy tôi không xứng với Trần Quân.

Tôi cười nhạt phụ họa: “Trần Quân tốt như vậy, cứ theo điều kiện thế này mà tìm một người cho Hứa Hân Duyệt nhỉ.”

Mẹ tôi thật sự gật đầu. “Mẹ thấy được đó. Con làm chị cũng giúp Duyệt Duyệt lưu ý chút.”

Đúng là thú vị. Cùng là đàn ông ưu tú, tôi không xứng, Hứa Hân Duyệt thì xứng. Ai là con gái cưng, ai không được yêu, nhìn là hiểu ngay.

Tôi đã mơ tưởng cái gì?

Tôi không thể ở trong “ngôi nhà” này dù chỉ một phút. Tôi quyết định về Thượng Hải ngay sau lễ tang.

Sau đó, đời này không về nữa.

5.

Dưới sự chủ trì của bác, đám tang diễn ra suôn sẻ.

Thật ra còn có các lễ sau ba ngày, 21 ngày, 49 ngày nhưng đều tổ chức đơn giản, tôi cũng không định quay về tham dự.

Lúc gần đi, mẹ tôi rù rì với bác tôi một lúc, muốn tôi để lại một khoản tiền.

“Mấy kỳ cúng thất sau tuy nói làm đơn giản nhưng cũng phải mời mấy chục bàn thức ăn, rượu… Thiến Thiến, con để lại thêm 20.000.”

Mắt mẹ tôi trốn tránh.

Tôi đột nhiên cảm thấy không đúng. Ở nơi mà phòng tổng thống của khách sạn cao cấp nhất cũng chỉ tốn 200 tệ, chẳng lẽ chi phí đám tang đã tiêu tốn hết 240.000 tệ rồi sao? (240.000 tầm hơn 800 triệu VNĐ)

Tôi không thể không nghĩ đến chỗ trống sau tên Hứa Hân Duyệt trong sổ của bác cả. Tôi không thể không nghi ngờ.

120.000 tệ với tôi không phải số tiền nhỏ. Nếu tôi chi nó, tôi phải bảo đảm nó xứng đáng.

Tôi giả vờ không hề nghi ngờ, đồng ý. Sau đó tìm Trần Quân, nhờ anh nhanh chóng mua gói thuốc lá loại tốt nhất, trước mặt mọi người đưa cho bác, tìm cách dẫn ông ra ngoài để nói lời cảm ơn.

Trần Quân không hiểu nhưng làm theo.

Bác thích hút thuốc nhất. Quả nhiên khi thấy gói thuốc ngon trong tay Trần Quân, ông để quyển vở trong tay lên bàn trà, cười haha đi ra ban công cùng Trần Quân. Tôi vội chộp lấy quyển sổ, chạy vào nhà tắm khóa cửa lại, bật điện thoại lên bắt đầu quay lại.

Mọi người thấy hành động của tôi, xông tới muốn ngăn tôi lại nhưng không ngăn được. Cánh cửa gỗ phòng tắm bị họ gõ ầm ầm, tôi lại bình tĩnh mở vở ra. Mọi khoản thu chi đều được ghi vào trong quyển vở.

Tôi đoán không sai. Đám tang của ba tính đến giờ này chỉ tiêu 80.000. Tôi bỏ ra 100.000. Hứa Hân Duyệt không bỏ ra một xu. Có lẽ vì lo những lễ sắp tới thiếu tiền nên mẹ dỗ dành lấy thêm một khoản nữa.

Tôi bình tĩnh lại, tải video lên mạng rồi mở cửa.

Đón tôi là mẹ gào lên giận dữ. “Hứa Thiến, mày đang làm trò gì? Sổ sách người lớn mày cũng dám mở xem?”

Tôi cầm quyển vở trên tay, giơ lên. Tầm mắt đảo qua bác trai bác gái, còn có cô tôi, mỗi người một sắc mặt.

“Nhắc nhở các vị một chút, thứ nhất, tôi đã thành niên từ lâu, cũng là người lớn. Thứ hai, tôi tiêu tiền, dĩ nhiên có thể kiểm tra. Thứ ba, mẹ, mẹ có muốn giải thích chút không? Con nhớ rõ mẹ nói, hai đứa con gái, chi phí chia đôi, tại sao Hứa Hân Duyệt không cần bỏ tiền?”

Mẹ tôi gân cổ lên: “Sao con bé lại không bỏ? Nó bỏ rồi.”

“Tại sao không có ghi chép?”

“Sổ sách viết tay không tránh khỏi sai sót, sau này bổ sung là được! Nhưng mày lật sổ sách lung tung trong nhà thì không được.”

Quả nhiên là mẹ tôi. Cứng miệng, cứng lòng. Rõ ràng người làm sai là bà, bà cũng có thể chụp mũ trách con gái. Lẽ ra tôi đã quen với những việc này từ lâu rồi, không phải sao?

Khi còn bé, tôi không thể chống đỡ được sự uất ức này, chỉ có thể khóc, chỉ có thể giận dỗi, nhưng giờ tôi đã trưởng thafh.

Tôi có phương pháp hóa giải.

Mẹ chụp mũ, tôi cũng chụp. Chụp tới chụp lui, luôn có người đứng ra chọc thủng tất cả.

Chụp mũ cho ai thích hợp?

Tôi khẽ nói: “Mẹ, theo như mẹ nói thì con và Hứa Hân Duyệt gộp lại là 200.000, lễ tang tiêu tốn 80.000, vậy còn tổng cộng 120.000 chẳng biết đi đâu? Như vậy xem ra tay bác không sạch sẽ rồi.”

Tôi chuyển ánh mắt sang bác tôi, giọng lạnh lùng.

“Bác, ngài đức cao vọng trọng, không thể bắt nạt cô nhi quả phụ chúng cháu chứ.”

Dĩ nhiên mẹ tôi không dự đoán được tôi dầu muối không ăn, cứng họng, lại không thể tự vạch trần chính mình, giận đến run người.

Liên quan đến sự trong sạch, bác cũng không chịu nổi, đập bàn tức giận: “Được rồi, Hứa Thiến, đừng có ngậm máu phun người. Bác nói thẳng, Duyệt Duyệt không bỏ tiền. Em gái cháu làm việc trong biên chế, công việc ổn định, lương thấp. Cháu thì sao, ở ngoài kiếm tiền dễ dàng. Hơn nữa, Duyệt Duyệt ở quê chăm sóc bố mẹ, cháu làm chị ra nhiều tiền hơn thì sao chứ? Chị em trong nhà như tay với chân, cần gì phân biệt rõ ràng như vậy!”

6.

Nói rất đúng.

Hai chị em, một góp tiền, một góp công, ai nhìn vào không khen gia đình hòa thuận?

Thế tại sao không thẳng thắn trung thực ngày từ đầu, nói rằng mọi chi phí từ người chị tôi đây lo liệu?

Tôi đã chi khoản lớn, em gái thêm vào ít tiền thì có lẽ việc này sẽ được che đậy mà qua. Tuy nhiên cô ta từ chối không ra một đồng, lúc này mới để tôi phát hiện sơ hở.

Bác gái chắc nhìn không được nên mới phàn nàn đôi câu.

“Em dâu thật là… Phong tục quê mình thì việc cho người lớn, con trai con gái lớn cho dù phải bỏ nhiều tiền hơn thì cũng nói rõ ràng. Em giấu giếm như vậy thì khó trách Hứa Thiến trách móc.”

Cô tôi lập tức đứng ra phản đối. “Em gái còn nhỏ, làm chị thì trả nhiều hơn không phải là chuyện đương nhiên sao?’

Tôi cười. “Để cháu nhắc cô nhớ, cháu chỉ lớn hơn Hứa Hân Duyệt một tuổi rưỡi. Nó còn nhỏ tuổi, thế tuổi cháu lớn lắm sao?”

Tranh luận tuổi tác thất bại, mấy người lớn nhìn tôi lớn lên đều im lặng.

Lúc này, nhân vật chính của vụ việc đã lộ diện. Theo như những gì tôi biết về Hứa Hân Duyệt, đã đến lúc nó phải khóc.

Quả nhiên mắt nó đỏ hoe. “Thây cốt ba chưa lạnh, chị lại cứ so đo với em như vậy, còn chống đối mẹ… thật quá nhẫn tâm!”

Rõ ràng người được lợi là nó, thế mà như người trong sạch không tì vết, giống như bị tủi thân oan ức cùng cực.

Ai muốn chữa bệnh huyết áp thấp? Vậy làm chị em với Hứa Hân Duyệt đi.

Tôi lười nhác nói: “Khóc vài tiếng có thể tiết kiệm được 50.000, sao không gia nhập vào giới giải trí đi?”

Hứa Hân Duyệt cắn răng nói: “Một lọ kem dưỡng da của chị 4.000, cơ bản chị không thiếu tiền.”

Thấy con gái cưng gặp bất lợi, mẹ tỏ vẻ uy nghiêm người lớn, hắng giọng.

“Đừng làm trò mất mặt, chờ kiểm kê xong tiền phúng điếu thì mẹ trả lại cho con nếu thừa.”

Tôi gần như quên mất còn có khoản tiền này. Nếu lần này tôi không gây ầm ĩ, có lẽ mẹ tôi cũng không nhả ra. Chỉ là mẹ thực sự nghĩ tôi học toán rất kém cỏi sao?

Tôi bỏ ra 100.000, tiền phúng điếu bao nhiêu vạn, nhưng Hứa Hân Duyệt vẫn chưa bỏ ra xu nào. Đây là cái gì gọi là “mỗi người một nửa”.

Tôi nhìn những người lớn này đã nhìn tôi từ bé lớn lên, thở dài.

“Mẹ, mẹ muốn xử sự công bằng, con hiểu. Nhưng mẹ làm vậy thì không công bằng. Con có đề nghị tốt hơn.”

Mọi người nín thở chờ đề nghị của tôi. Tôi tiến lên một bước, ôm vai Hứa Hân Duyệt, thân mật lắc lắc.

“Thế này đi Duyệt Duyệt, lần tới mẹ có chuyện gì thì không cần thông báo cho tôi biết, tự mình xử lý, được không? Tôi phụ trách bỏ tiền cho ba, cô phụ trách bỏ tiền cho mẹ, thế này mới gọi là ‘mỗi người một nửa’ đấy. Nhưng nếu cô thích cũng có thể khóc cho tôi xem. Khóc nhiều vài tiếng, khóc dễ nghe lên, khóc khi tôi hài lòng thì nói không chừng tôi vui mà trả thay cô khoản tiền đó.”

Vừa dứt lời, mẹ đã nhào đến định tát tôi.

“Hứa Thiến, tao sinh mày ra, nuôi nấng mày, mày là đồ lòng lang dạ sói, dám trù ẻo tao chết?...”

Bà sinh tôi nuôi tôi, nên lừa tôi, tôi không thể oán giận vài câu sao?

Tôi mỉm cười khích lệ Hứa Hân Duyệt.

“Em gái, cố lên, khóc đi. Có thể luyện tập trước đấy.”

Sau đó, phớt lờ tiếng gào rú của mẹ, tôi tránh mọi người, vào phòng ngủ, không cần hai phút đã thu dọn xong hành lý.

Kéo vali qua phòng khách, bước chân không khỏi dừng lại. Trong phòng khách loạn cào cào, khóc lóc, trách mắng.

Nhưng tôi vẫn có người cần xen vào.

Trần Quân luống cuống tay chân, an ủi người mẹ đang khóc rống của tôi, lúc lại trấn an em gái đang nức nở của tôi, còn phải dành thời gian vỗ về bác tôi đang chửi ầm lên.

Tôi kêu: “Trần Quân, đi thôi.”

Nhưng ngoài dự đoán, Trần Quân lại không vội đứng dậy mà nói với mẹ tôi: “Cô, Thiến Thiến là người miệng dao găm tâm đậu hũ, cô chờ cháu dỗ cô ấy, để cô ấy về xin lỗi cô.”
Bình Luận (0)
Comment