Luật Rừng Của Cô Ấy - Khả Lị Tạ

Chương 15

Đêm đó, Trần Diệu không gọi điện đến.

Gần đây Khương Lê Lê tập yoga đã thấy hiệu quả rõ rệt, hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc, rồi lại đứng trước cửa sổ sát đất gặm rau, thanh tâm quả dục đến mức tận cùng. Nhưng vẫn khó mà đè nén được ngọn lửa ngầm trong lòng, đành phải dời cuộc hẹn với bác sĩ Khâu lên sớm một ngày. May là bác sĩ Khâu lúc nào cũng đáng tin cậy, ngồi trong phòng tư vấn tâm lý yên tĩnh thoải mái, nghe xong một tràng giãi bày của cô rồi hỏi: “Cô cảm thấy mình không nên chủ động hẹn anh ta sao?”

“Không phải.” Khương Lê Lê nằm ngửa trên ghế, cả chiếc cổ vắt ra ngoài thành ghế, dùng góc nhìn lộn ngược để quan sát phòng tư vấn tâm lý, có một hương vị khác biệt. Chính trong tư thế ngửa mặt đầy thả lỏng này, cô nói với bác sĩ Khâu:

“Dĩ nhiên tôi phải chủ động hẹn. Chờ loại người như anh ta chủ động thì quá nguy hiểm. Thỉnh thoảng nhường một ván cũng chẳng sao, dù có thua mất ít nhiều lợi thế, chỉ cần còn ngồi trên bàn, sớm muộn cũng có thể gỡ lại. Chẳng lẽ lại mong dựa vào một cách gặp gỡ mới mẻ mà chống đỡ được cả một cuộc tình? Đây đâu phải phim tình cảm lãng mạn. Lá bài tẩy tốt thì tốt thật, nhưng về sau còn mấy ván nữa, tự khắc sẽ có bài để đánh.”

Bác sĩ Khâu vẫn cắm cúi ghi chép.

“Vậy bây giờ cảm xúc của cô thế nào?”

“Bồn chồn, lo lắng, thậm chí có chút nhục nhã.” Tư thế nằm dài trên ghế của Khương Lê Lê vốn đã toát ra sự mỏi mệt chán chường, nói đến đây lại bật cười: “Nhưng muốn có được một người như anh ta, thấp thỏm bất an vốn là thường tình. Không còn cách nào khác, số lợi thế anh ta nắm trong tay quá nhiều. Giống như ngu công dời núi, mỗi ngày đều sẽ hoài nghi bản thân.”

Lúc này bác sĩ Khâu mới hiểu, lần này cô không đến để tìm mình sắp xếp lại suy nghĩ, thậm chí cũng chẳng phải để giãi bày. Cô chỉ đến để xả bớt cảm xúc của mình.

Dù vậy cũng xem như một bước tiến khó có được, ít nhất cô không dùng thêm một lời nói dối mới để hóa giải áp lực này.

Kết thúc buổi gặp, Khương Lê Lê xuống lầu, vừa đến bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại của Trần Diệu.

“Xin chào, Khương Lê Lê xin nghe?” Cô cố tình hỏi vờ như không biết.

Cú điện thoại này, là số cô đặc biệt lập riêng cho Trần Diệu.

“Tôi là Trần Diệu. Tối mai có thời gian không?” Giọng anh bên kia như đang ở ngoài trời, lẫn theo tiếng gió mơ hồ: “Muốn mời cô Khương cùng ăn một bữa cơm.”

Tín hiệu của Khương Lê Lê đầy vạch, nhưng cô nói: “Dĩ nhiên rồi. Tôi đang ở bãi đỗ xe, tín hiệu không tốt lắm. Phiền anh Trần gửi lịch sắp xếp cho tôi nhé, cảm ơn.”

“Khách sáo rồi.” Trần Diệu cúp máy.

Khương Lê Lê ngồi trong xe một lúc lâu, đợi tin nhắn của anh gửi tới, bàn tay mới thôi run rẩy.

Nhưng nơi anh hẹn lại là Lan Tạ.

Ít ai biết, nhà hàng Trần Diệu thích nhất thật ra là Le crépuscule. Khương Lê Lê phải thuê thám tử tư mới phát hiện ra. Trong một bài phỏng vấn của Michelin China với Le crépuscule, từng viết rằng bếp trưởng ở đó là bạn thân của Derek Chen, thậm chí còn mở quán nhờ sự hậu thuẫn của anh. Nói là bạn thì nghe dễ chịu, thực chất nhà hàng này giống như chốn riêng của Trần Diệu. Tính riêng tư thì khỏi bàn, xưa nay anh dẫn ai đến Le crépuscule dùng bữa, ảnh chụp được cũng chỉ dừng lại ở ngoài cửa. Sau này Le crépuscule xây thêm bãi đỗ ngầm, thì ngay cả chụp từ xa cũng chẳng thể.

Thế nhưng, trong ba người bạn gái của anh, chỉ có cô bạn gái đầu tiên sau khi về nước từng được đến Le crépuscule. Bởi cô ta là con gái vua đồ gỗ nội thất. Những người còn lại, như Hoàng Tư Tình, địa điểm hẹn hò chỉ quanh quẩn ở Lan Tạ hay vài nhà hàng Âu khác.

Hoàng tử dẫn Lọ Lem đi ăn đồ Tây, bao dung mọi lúng túng vụng về của nàng, đó là phim thần tượng. Còn trong những nhà hàng quen mặt, toàn bạn bè thân tín; lỡ có chuyện mất vui, thì mất mặt là Trần Diệu.

Khương Lê Lê đã dốc hết sức, cuối cùng cũng chỉ có thể chạm đến rìa vòng tròn của anh. Cô du học ở Úc, chẳng phải cách làm của con nhà giàu. Quần áo mặc cũng chỉ bình thường. Cô biết cách, chín phần thật một phần giả, mà một phần giả kia cũng đủ để được tin tưởng.

Gia đình Trần Diệu vượt xa vòng A9 hay A10 từ lâu rồi. Thời kỳ vàng son của bất động sản mấy năm trước, năm nào gia đình anh cũng góp mặt trên bảng xếp hạng phú hào. Đây chẳng phải thứ cô có thể len vào chỉ bằng vài chiêu giả vờ khéo léo.

Vì vậy anh không đưa cô đến Le crépuscule, mà là đến Lan Tạ.

Khương Lê Lê không nói gì, buổi tối vẫn đi đúng hẹn, mặc lễ phục tối giản dòng ready-to-wear của Prada, một chiếc váy dạ hội trắng. Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng riêng ở Lan Tạ, tuy là bàn dài chứ không phải bàn tròn nên khoảng cách không xa lắm, nhưng giữa bàn lại có hòn núi giả, có nước chảy róc rách, vẫn khiến tạp niệm trong lòng người tan biến.

Dùng bữa xong, anh đưa Khương Lê Lê về nhà. Tài xế lái xe, cả hai đều khách khí nhã nhặn.

Khương Lê Lê không nói gì, chỉ là không có lần hẹn thứ hai thì nữa, mà chọn một thời điểm Trần Diệu có mặt, hẹn Lâm Cảnh Hòa đến Le crépuscule, ngồi ở vị trí ngay lối anh bắt buộc phải đi qua. Hôm đó Khương Lê Lê mặc váy đen, chiếc váy vintage bằng lụa satin của Dior dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng như kim loại, lại tựa như sắc đen ánh ngọc trai. Chiếc cổ trắng ngần, thon dài của cô nổi bật trên nền váy đen, như một viên ngọc trai; gò má đầy đặn, búi tóc cao, chiếc đầu thanh thoát hoàn hảo. Cô đeo khuyên tai kim cương dài gần chạm vai, lấp lánh không ngừng, như là lưỡi dao sắc bén của cô.

Thấy Trần Diệu, cô thoáng tỏ ra ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ cao quý, điềm tĩnh, đứng dậy mỉm cười chào hỏi. Trần Diệu và bạn gái đi cùng cũng lịch sự đáp lễ, Lâm Cảnh Hòa thì vội vàng đứng dậy bắt tay. Người bạn gái ấy có gương mặt điển hình của tiểu thư nhà giàu, đầy đặn trắng trẻo, da dẻ mịn màng như ngọc, và cũng giống như tất cả tiểu thư nhà giàu khác: kiêu kỳ, đề phòng, thậm chí ngay cả tên thật cũng không nói, chỉ bảo: “Cứ gọi tôi là GiGi.”

Trên đường về nhà, Lâm Cảnh Hòa phấn khích không thôi, cứ thao thao bất tuyệt kể về hành trình khởi nghiệp của mình. Khi phòng tuyến trong lòng bị phá vỡ, con người thường như vậy. Ngồi họp đối diện với Trần Diệu là một chuyện, còn được Khương Lê Lê đưa đến nhà hàng này, lại có thể tình cờ gặp Trần Diệu như thế, đó mới là bằng chứng anh đã bước chân vào tầng lớp kia.

Anh ta không thiếu tiền, chỉ thiếu chứng cứ để chứng minh mình đã leo lên trên.

Vì thế Khương Lê Lê lại càng trở nên quý giá, trở thành món trang sức phù hợp nhất, nữ chủ nhân lý tưởng như một “bạch phú mỹ” đích thực, tuyên cáo anh ta đã thoát ly khỏi tầng lớp cũ, tiến vào thế giới thuộc về những người như Trần Diệu.

Trong lúc Lâm Cảnh Hòa thao thao bất tuyệt, Khương Lê Lê vẫn luôn hạ cửa kính, tựa đầu ra ngoài để gió thổi qua. Trong tai nghe phát lên một bài hát phù hợp để ngồi xe dạo phố, cả khung cảnh lãng mạn vô cùng. Đầu ngón tay cô hững hờ vẽ vời trong gió, nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính xe, ngay cả một người phụ nữ sắt đá đến đâu trong giây phút ấy cũng sẽ thấy mình như nữ chính trong phim của Vương Gia Vệ: đầy tình tứ, một bụng sầu tư, dây dưa không dứt, rối bời khó gỡ, sẵn sàng mặc váy lao vào gió, chạy đến một tình yêu vĩ đại.

Và chính lúc này, Khương Lê Lê nhớ ra.

Con gái độc nhất của tổng giám đốc Đức Thành, tên là Sở Kỳ Kỳ. Trong giới hào môn, chuyện thông gia vốn phổ biến. Đức Thành là tập đoàn tiêu dùng nhanh khổng lồ, chưa có hợp tác sâu với Vân Thịnh, cho nên càng an toàn; mạnh dạn bắt tay cùng nương tựa, hỗ trợ nhau vượt qua thời khắc khó khăn. Thực tế, quy mô của Đức Thành vẫn nhỏ hơn Vân Thịnh một bậc, song trong thời điểm bất động sản triển vọng u ám thế này, quả thực là môn đăng hộ đối.

Nhưng trên đời, thứ hấp dẫn nhất chính là sự bất định. Với một thiên chi kiêu tử kiêu ngạo đến tận xương tủy như Trần Diệu, sao có thể bằng lòng với một tương lai mà chỉ nhìn thoáng đã thấy hết được?

Khương Lê Lê từng đứng ở vị trí ấy, nên đương nhiên hiểu đó là cảm giác gì. Giống như cô cũng biết, Trần Diệu chờ đợi không phải là Khương Lê Lê cô, mà là một giấc mộng nguy hiểm hơn, k*ch th*ch hơn so với cuộc sống hiện tại, một cuộc phiêu lưu liều lĩnh không ngoái đầu. Tựa như chiếc đồng hồ anh đeo, mỗi năm chỉ có một chiếc, là vật tồn tại duy nhất.

Điều anh muốn, là “món hàng xa xỉ” về tinh thần. Mà hàng xa xỉ, giá trị của nó chỉ là tấm vé thông hành. Platinum, kim cương, ngọc lục bảo, bộ máy vàng 22K, men champlevé… tất cả chỉ là vật chất, là thứ có giá. Cái vô giá thực sự chính là ý nghĩa mà món hàng xa xỉ bán ra phía sau.

Cho nên, vừa thấy địa điểm là Lan Tạ, Khương Lê Lê đã lập tức thu mình lại. Không những suốt cả bữa ăn không hề tán tỉnh anh, mà còn dứt khoát từ chối lời mời hẹn lần hai.

Hoàng Tư Tình có thể xuất hiện ở Lan Tạ, bởi vì cho dù có ở bên anh hay không, cô ấy vẫn luôn là Hoàng Tư Tình. Quà chia tay của Hoàng Tư Tình là một sợi dây chuyền cổ, trị giá bảy con số. Cô có thể đau lòng một trận, rồi vẫn tiếp tục là tiểu thư của một gia đình A10.

Nhưng Khương Lê Lê thì không.

Giá trị duy nhất của cô đối với Trần Diệu, chính là cô là một giấc mộng đẹp. Mà giấc mộng thì không thể được làm ở Lan Tạ. Ở một ý nghĩa nào đó, con đường của cô hẹp hơn nhiều, cũng nguy hiểm hơn nhiều so với Hoàng Tư Tình.

Hoặc là Trần Diệu yêu cô đến mức không thuốc cứu vãn, thế thì cô sẽ có tất cả. Hoặc là Trần Diệu không yêu cô, vậy thì cô chẳng có gì cả. Trò ảo thuật vĩ đại này sẽ lặng lẽ hạ màn, còn cô lại trở về rạp xiếc của mình, ngồi trên chiếc rương cũ nát, gặm một mẩu bánh mì lạnh, trải qua quãng thời gian dài dằng dặc cho đến khi gánh xiếc đi tới thị trấn tiếp theo.

Trần Diệu bắt buộc phải yêu cô, thì mới có thể tha thứ cho cô, tha thứ cho việc nhan sắc của cô không rực rỡ như những minh tinh bám riết lấy anh, tha thứ cho việc cô thậm chí không phải tiểu thư quen thuộc trong vòng tròn xã giao của anh, tha thứ cho việc cô không biết múa balê, không cưỡi ngựa, du học ở Úc, trong nhà chẳng có lấy một căn biệt thự ra hồn, chiếc xe cô lái chỉ là một con Range Rover bình thường.

Rồi về sau, anh còn phải tha thứ cho việc cô không có nhà ở Thượng Hải, tha thứ cho những câu chuyện về gia đình khi cô nhắc tới, cha cô từng gây dựng sự nghiệp thành công nhưng sau đó cơ nghiệp suy tàn, cô phải gánh vác trọng trách vực dậy. Anh còn phải tha thứ cho xuất thân từ một thành phố tỉnh lỵ nội địa, tha thứ cho cô giống như nàng Lọ Lem trong truyện cổ, dẫu nhìn qua cứ như đủ loại duyên phận may mắn chắp vá giúp cô khó khăn lắm mới có được tấm vé bước vào thế giới của anh, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một nàng Lọ Lem tay trắng. Cũng giống như trong truyện cổ tích, gia đình Lọ Lem vốn là quý tộc sa sút, nhưng đứng trước hoàng tử, cô vẫn chỉ là Lọ Lem.

Có lẽ đến một ngày nào đó, anh còn phải tha thứ cho cỗ xe bí ngô, cho bộ váy áo và trang sức đến mười hai giờ đêm liền biến mất, tha thứ cho bà tiên đỡ đầu hư vô mịt mờ chẳng biết có thật hay không… cùng tất cả sự phản đối và những lời “chê bai” từ những người ở bên cạnh anh.

Mà để làm được tất cả những điều ấy, bắt buộc phải có một tình yêu thật vĩ đại mới được.

Vậy nên cô không cần phải quá xinh đẹp, không cần phải quá thông minh, thậm chí cũng không cần phải quá giàu có. Cô chỉ cần đủ mộng ảo, đủ kiêu ngạo như nàng công chúa hạt đậu bị mưa dầm ướt sũng, cho dù nước chảy từ đỉnh đầu đến tận mũi giày cũng không sao, cô vẫn có thể chứng minh mình là công chúa.

Cô cần một điệu vũ, nhảy xong rồi, để lại chiếc giày pha lê. Mà ở Lan Tạ thì không thể có điệu vũ đó. Cô muốn anh đưa cô đến Le crépuscule, gặp gỡ bạn bè anh, dưới ánh đèn lãng mạn kể về những ngày anh học ở Oxford, làm những việc mà Sở Kỳ Kỳ hay con gái vua đồ gỗ đều không làm được, để cùng anh tạo ra một tình yêu vĩ đại.

Cho nên lúc này, cô mới ngồi đây, trong xe của Lâm Cảnh Hòa. Trần Diệu không chịu cùng cô nhảy, vậy thì cô đưa Lâm Cảnh Hòa tới. Tuy gia sản kém xa hai bậc, nhưng dù sao cũng là công nghệ tân tiến, tiền đồ rộng mở.

Quan trọng hơn cả, điều đó chứng minh bên cạnh cô cũng có người theo đuổi không tệ. Hơn thế nữa, còn là người có thể hẹn hò ở Le crépuscule. Điệu vũ mà Trần Diệu không chịu cùng cô nhảy, tự nhiên sẽ có người khác nhảy cùng. Lại còn nhảy ngay dưới mí mắt của anh. Cô thậm chí còn mặc bộ váy mà ngay cả lúc hẹn hò với anh cũng không mặc, dưới ánh đèn rực rỡ nhoẻn miệng cười duyên dáng với Lâm Cảnh Hòa, còn khi chào hỏi Trần Diệu lại hờ hững như người xa lạ.

Chỉ e rằng, tối nay buổi hẹn hò của Sở Kỳ Kỳ sẽ chẳng vui vẻ gì.

Khương Lê Lê tựa trán lên cửa kính, làn da lạnh băng, nhưng khuôn mặt lại nóng bừng từng đợt. Người đầy tham vọng luôn là như vậy, bởi vì chính tham vọng ấy ngày đêm thiêu đốt họ.

Còn lúc này, Trần Diệu đang làm gì nhỉ? Anh hẹn hò với Gigi nhất định là tự lái xe đưa cô ta về. Liệu có giây phút nào đó, anh chợt thấy hoang mang, tại sao bên cạnh mình không phải là người mình thật sự muốn có?

Mà anh chính là Trần Diệu, xưa nay luôn xứng đáng với những thứ tốt nhất. Thậm chí anh còn có tư cách định nghĩa thế nào là “tốt nhất”. Ngay cả món đấu giá đỉnh cao trên sàn, giá chốt cuối cùng cũng thường do anh quyết định, chỉ cần anh muốn.

Chỉ cần anh muốn.

Sau lần “tình cờ gặp gỡ” tại Le crépuscule ấy, suốt ba ngày Trần Diệu không liên lạc với cô. Ba ngày đó dài dằng dặc, gần như còn khó chịu hơn cả một đời người.

Ngày thứ tư, Trần Diệu hẹn cô gặp mặt ở câu lạc bộ cưỡi ngựa tốt nhất Thượng Hải. Anh không hỏi cô có biết cưỡi ngựa hay không, bởi anh biết, cho dù không biết thì cũng sẽ biết, hơn nữa với phụ nữ, không biết cưỡi ngựa cũng có cách hẹn hò riêng của không biết cưỡi ngựa.

Khương Lê Lê thuê một huấn luyện viên, tập liền hai ngày, toàn thân ê ẩm. Đến ngày thứ ba, khi bước vào buổi hẹn cùng Trần Diệu, cô vẫn mỉm cười thẳng thắn nói với anh: “Tôi thật sự chẳng biết cưỡi ngựa chút nào.”

“Không sao, tôi dạy cô.” Trần Diệu đáp.

Cuộc chiến giữa họ, lúc này mới thực sự bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment