ũng đơn giản. Bảy giờ tối, nhà hàng Pháp dưới lầu đúng hẹn mang đồ ăn lên, bày ra cả bàn, kèm bánh mì baguette chuẩn vị, thậm chí còn có người phục vụ phụ trách khui rượu. Lần này anh tặng cô một chai Pinot Noir, kết hợp với phi-lê thì hoàn hảo. Theo bữa ăn còn có hoa tươi, thiệp chúc ghi vỏn vẹn một câu tiếng Pháp: Bon appétit. [Chúc ngon miệng]
Khương Lê Lê cũng ngoan ngoãn phối hợp, gửi lại: “Cảm ơn Trần tổng.”
Anh đáp: “Không cần cảm ơn.” kèm một bức ảnh đang ngồi trước cửa sổ văn phòng ăn salad. Văn phòng của anh nằm ở vị trí đẹp nhất Thượng Hải, cửa kính sát đất hướng thẳng ra Hoàng Phố, ngoài kia là đường chân trời thành phố.
Cô ăn bữa anh sắp đặt, anh lại ăn món salad cô muốn ăn, thật buồn cười.
Đàn ông đứng trước người mình thích, rốt cuộc cũng chỉ như một cậu bé.
Nhưng món quà của Khương Lê Lê, thật ra phải đến ngày hôm sau mới nhận được.
Cô vốn biết, với khách hàng VIC hàng đầu của thương hiệu xa xỉ thì có thể được phục vụ sau khi đóng cửa, hoặc bảo người mang sản phẩm mới đến tận nhà cho chọn. Nhưng buổi sáng nhận cuộc gọi này, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
May là số điện thoại này chỉ m*nh tr*n Diệu biết, nên cô cũng mơ hồ đoán được đây là quà từ anh.
Nhưng cô lại không đoán nổi mức độ “ra tay” của Trần Diệu.
Sảnh thang máy của Vân Tập, một thang máy một hộ, nhưng với căn hộ của cô, kiểu dịch vụ này vẫn quá chật hẹp. Thế nên khi cả đoàn người đi ra, quả thật có phần không đủ rộng rãi.
Nhưng đối phương là quản lý thương hiệu xa xỉ chuyên phục vụ khách hàng thượng đỉnh, dĩ nhiên sẽ không lộ ra một chút bất mãn nào.
Tiền sảnh căn hộ tầng 21 của Vân Tập, cẩm thạch vân mây trắng viền đồng mạ vàng, xa hoa phù phiếm. Nhưng sự xa xỉ nhất lại chính là đoàn nhân viên mặc đồng phục cao cấp bước ra từ thang máy, cùng hai dãy giá treo quần áo họ đẩy theo. Trên mỗi chiếc giá đều treo những bộ y phục được bọc túi chống bụi, nhân viên SA đẩy giá còn đeo cả găng tay.
Sau này Khương Lê Lê mới biết họ không phải SA của một thương hiệu xa xỉ nào, mà đến từ một cửa hàng buyer đỉnh cao, chỉ phục vụ riêng cho Trần Diệu cùng tầng lớp chỉ thấp hơn anh một bậc. Những ai chưa đạt đến ngưỡng đó thì thậm chí ngay cả cửa hàng cũng không thể tìm ra.
Hai hàng giá treo bằng đồng được đẩy vào phòng khách, quản lý đích thân giới thiệu, từng chiếc túi chống bụi được tháo ra. Những thiết kế từ mười ba năm trước, lấy cảm hứng từ áo da cưỡi ngựa, những tầng tầng lớp lớp váy voan, bốt cao, váy liền… Kỹ nghệ Haute Couture vĩnh viễn là thứ xa hoa như thế, khi được tận mắt chứng kiến, luôn mang đến một loại chấn động, như cực hạn kết tinh của nhân lực và vật lực được ngưng tụ trong thời gian. Thậm chí lúc này, đã không còn là vấn đề sở thích, mà đơn thuần chỉ còn lại sự chấn động.
Lâm Cảnh Hòa tặng cô bản phục dựng DIOR 10 năm, còn Trần Diệu tặng cô bản gốc. Chỉ sau một đêm đã gom đủ tất cả những bộ Haute Couture từng xuất hiện trên sàn diễn, không biết vì một câu nói của anh mà quản lý kia đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm sức, khó trách gương mặt gầy hốc hác kia vẫn không che nổi nét phù thũng mệt mỏi. Thấy căn hộ nơi Khương Lê Lê ở chỉ hơn trăm mét vuông, bà ta vẫn cung kính gọi cô là “Khương tiểu thư”.
Đoàn người giao hàng đến ào ạt như thủy triều, rồi cũng đi nhanh như thế, thậm chí không để lại một số liên lạc nào, chỉ bỏ lại cho cô cả căn phòng đầy váy áo. Khương Lê Lê uống xong ly cà phê, vẫn cảm thấy như không thật. Cô lấy từng bộ từ trên giá xuống, không mặc thử, chỉ ướm lên người, rồi để mặc lớp lớp voan chất chồng trên sofa, cuối cùng lại như đứa trẻ, nằm ngả vào trong đó, cuộn mình lại.
Dàn âm thanh trong phòng vang lên một khúc nhạc xưa cũ, là bài hát hai mươi năm trước, hòa cùng những bộ váy áo mười năm trước.
Haute Couture không thể giặt bằng nước, cũng không gánh nổi nước mắt.
Nhưng cô vẫn lặng lẽ nghe bài hát mà mẹ từng thích nhất khi còn trẻ, rồi giữa đống váy áo ấy, lặng lẽ khóc.
(Quyển 2 – hết)