Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 105

Mọi sự bỗng diễn ra quá nhanh. Thư ký tòa hô: “Tất cả đứng dậy”. Rothstein lướt vào và trèo lên bục, còn bà chủ tịch đoàn bồi thẩm, một phụ nữ bé nhỏ trạc sáu mươi tuổi đeo kính dày cộp, đứng quay mặt vào ông.

- Bồi thẩm đoàn đã có lời phán quyết về cả bốn vụ chưa? - Rothstein hỏi.

- Chúng tôi đã có, thưa ngài.

Dante nhìn thẳng về phía trước, mắt cậu xoáy vào một điểm bí ẩn trong lòng cậu và cái nắm tay ướt át của cậu xiết chặt. Kate cũng làm thế.

- Các vị xác minh và tuyên bố ra sao? - Rothstein hỏi.

Tôi liếc nhìn bộ mặt đau đớn của Marie rồi ngoảnh đi, nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của thanh tra Connie Raiborne ngồi bên phải bà. Tôi đoán ông cũng không muốn để lỡ lúc phán quyết.

- Về lời buộc tội giết người loại một trong cái chết của Eric Feifer, - bà chủ tịch đứng tuổi nói, giọng bà rắn rỏi và rõ ràng, - bồi thẩm đoàn thấy bị cáo Dante Halleyville vô tội.

Bàn tay tôi trong tay Dante cảm thấy giống như kẹp trong một cỗ máy, và đằng sau chúng tôi, những tiếng khóc thống thiết chen với những tiếng ca ngợi Chúa và Amen. Rothstein ra sức gõ búa để giữ im lặng.

- Về lời buộc tội giết người loại một trong cái chết của Patrick Roche và Robert Walco, - bà chủ tịch nói, - bồi thẩm đoàn thấy bị cáo Dante Halleyville vô tội.

Cả phòng xử náo loạn, cảnh sát thẳng lưng dựa vào tường. Mười giây xen giữa Dante và phần còn lại của đời cậu.

- Còn phán quyết của bồi thẩm đoàn về lời buộc tội giết người loại một trong cái chết của Michael Walker? - Rothstein hỏi.

- Bồi thẩm đoàn thấy bị cáo Dante Halleyville vô tội.

Người phụ nữ tóc hoa râm nhấn quá mạnh, vang rền vào hai từ cuối cùng, nhưng trước khi nguyên âm cuối tắt, căn phòng nổ tung. Marie và Clarence ắt phải cảm thấy dường như họ đang ngắm nhìn Dante đứng dậy từ cõi chết, còn mẹ của Feifer buột ra một tiếng thét khủng khiếp như nhìn thấy Eric bị giết lần nữa ngay trước mắt bà. Tiếng reo hò và nguyền rủa, gào thét và mừng rỡ quá gần với nhau, căn phòng mấp mé đến bờ vực của bạo lực.

Nhưng tất cả những cái đó chỉ có một ý nghĩa với Dante. Cậu bật dậy khỏi ghế, kéo chúng tôi đứng dậy cùng cậu rồi vung nắm đấm đồ sộ vào không khí, cậu ngửa đầu ra sau và rống lên. Kate nhận cái ôm đầu tiên. Tôi thứ hai, rồi sau đó chúng tôi ở giữa một đám thân người ướt át, nóng hổi; rồi tất cả nhóm người sôi nổi nhảy nhót và hô vang.

- Halleyville! Halleyville! Halleyville!

Lúc Kate và tôi thoát ra được, mới thấy phần còn lại của căn phòng trông rã rời như quảng trường Times ba giờ sau cuộc khiêu vũ mừng năm mới. Kate và tôi nhảy vào vòng cảnh sát bao quanh Dante và lúc họ đưa chúng tôi qua cửa ngách, cái nhìn của tôi khóa chặt vào Alan Shales, nhà biên kịch của Spielberg.

Trong khoảnh khắc điên rồ ấy, Dante, Shales và tôi đã nối kết với nhau. Dante lại được tự do chơi bóng; tôi có một sự nghiệp sau mười năm phí phạm, còn kịch bản của Shales sắp hoàn thành. Nếu Dante bị kết án, sẽ không có bộ phim. Nhưng nay, bỗng nhiên cả ba chúng tôi đều có tương lai.
Bình Luận (0)
Comment