Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 51

Đơn kiện Randall Kane đến bàn tôi tại Walmark, Reid và Blundell lúc hai rưỡi chiều. Tôi đóng cửa và xóa hết lịch trình ngày hôm ấy.

Tôi hiểu rõ rằng lựa chọn nhiệm vụ này không dựa hoàn toàn vào kỹ năng luật sư của tôi. Một CEO quyền cao chức trọng bước vào tòa với một nữ luật sư hầu như là một hình mẫu. Tôi chẳng băn khoăn gì về việc này. Là phụ nữ gặp nhiều trở ngại hơn thuận lợi, sự tinh thông nghề nghiệp trong những tình huống hiếm hoi đó thể hiện sự được quý mến, tôi tin vào diễn biến của sự kiện.

Khi đọc cách diễn đạt ở đầu đơn, tôi tin chắc rằng đây là vụ chúng tôi sẽ thắng không chỉ tại phiên tòa mà cả trên các phương tiện truyền thông. Rải rác những cụm từ như “môi trường làm việc thù địch” thường ám chỉ đến những câu đùa thô tục và những trang in áo tắm của tờ Sports Illustrated ghim trên tường trong phòng ngủ tập thể.

Sau đó tôi đọc bản khai đã tuyên thệ của nạn nhân đầu tiên của Randall Kane. Chị ta ba mươi bảy tuổi, mẹ ba đứa con, là thư ký điều hành của Kane chín năm. Trong bản viết tay, chị ta thề chịu hình phạt nếu khai man, chị miêu tả hơn ba chục trường hợp đã cự tuyệt những lời gạ gẫm cả về thể xác lẫn lời nói của Kane, cuối cùng chị phải bỏ việc và đệ đơn kiện Kane đã dùng mọi quyền lực trong tay để hủy hoại đời chị.

Lúc đọc xong đơn kiện, tôi nhận thấy vấn đề của Randy Kane không khác xa một bức thư rùng rợn hoặc một bản kiến nghị trước tòa là mấy. Lời khai của mười một phụ nữ khác giống nhau về cơ bản, bên dưới ghi những cú điện thoại họ nhận được của bọn tay sai trong công ty của Kane, dọa họ sẽ không bao giờ được làm việc lại nếu không từ bỏ việc kiện cáo. Ba trong số phụ nữ ấy đã ghi âm các cuộc gọi.

Tôi gập hồ sơ lại trên bàn và ngắm dòng sông Đông. Kane hiển nhiên không chỉ là người chồng không chung thủy. Ông ta là một kẻ ác tâm và có khả năng là kẻ hãm hiếp hàng loạt, đáng phạt tới một tỷ đôla. Kane đáng phải trả giá cho những hành động của mình, và nếu tôi giúp ông ta tránh việc đó, tôi chẳng khác gì tên tay sai đã gọi những cú điện thoại đe dọa tục tĩu kia.

Suốt mười năm liền, tôi đã lục lọi Tạp chí Luật ở Columbia về cuộc điều tra của các ủy viên công tố quận miền Nam, khởi tố hành động vô đạo đức của dân văn phòng và sau ba năm rưỡi ở Walmark, Reid và Blundell, tôi đã quyết tâm thành một cộng sự có uy tín.

Bạn có biết ở Walmark, Reid và Blundell có bao nhiêu nhân viên có uy tín là nữ không? Không ai cả.

Vậy thì tại sao tôi đang xuống hành lang dẫn đến văn phòng kín đáo của Tony Reid?

Có lẽ cú ném bóng lúc nửa đêm của Tom đã trúng đích? Xin Chúa giúp con nếu nó đã đạt mục đích. Tom đã làm tôi cảm thấy mình kém cỏi về nhiều mặt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy làm tôi cảm thấy đố kỵ trong nghề nghiệp, hoặc tệ hơn, là anh vượt tôi trên nấc thang đạo đức.

Hiện tại, tôi là một cố vấn được trả lương hậu, còn anh đang bào chữa miễn phí cho một người anh tin là vô tội.

Reid vẫy tôi vào văn phòng, và tôi buông cả chồng bản khai có tuyên thệ lên cái bàn kiểu cổ của ông.

- Tốt hơn hết là ông nên đọc cái này, - tôi nói. - Nếu chúng ta ra tòa, Randall Kane sẽ bị vạch trần là một tên lạm dụng tình dục nhẫn tâm.

- Việc đó không thể đưa ra xét xử, - Reid nói.

- Tôi không thể đại diện cho người này, Tony ạ.

Reid bình tĩnh đứng dậy và đóng cửa. Chỉ một âm thanh ngắn gọn.

- Có lẽ tôi không phải nhắc nhở cô và mọi người, Randy Kane quan trọng như thế nào với công ty này. Trong mọi lĩnh vực, từ công ty bất động sản đến quản lý lao động, chúng ta trả cho ông ta hàng trăm giờ một năm. Hàng chục phụ nữ không may bị một luật sư vô liêm sỉ lôi kéo, một kẻ chuyên lấy việc xúi giục làm mục đích. Cô hiểu ý đồ rồi. Nếu chỉ vì sự tình cờ nào đó mà họ nói thật? Thưa các quý bà, các bà nghĩ gì? Đây là một thế giới khắc nghiệt.

- Hãy thử đọc bản khai của một người nào đó đã, Tony. Tôi xin đấy. Tôi rất nghiêm túc về vụ này.

Tony Reid ngẫm nghĩ lời tôi nói trước khi trả lời. Rồi ông nói bằng giọng đầy thuyết phục đã làm ông thành một trong những luật sư thành công nhất trong các phiên tòa ở New York.

- Với một luật sư đầy hoài bão - mọi điều tôi biết về cô đã chứng tỏ cô là một luật sư đầy hoài bão và tài năng như bất cứ luật sư trẻ nào tôi biết -, các vụ như thế này chỉ là một nghi thức trao đổi. Vì thế trừ khi cô quay lại văn phòng vào tám giờ sáng mai và nói với tôi cách khác, tôi sẽ cho cô và công ty này một ân huệ là coi như cuộc trò chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment