Lục Châu Ca Đầu - Một Lần Ly Biệt Xa Cách Ba Năm

Chương 107

 26.1 - Hồi tưởng 

Đêm khuya, cơn mưa lớn vừa dứt chưa đầy một canh giờ, đã cuốn trôi sạch sẽ mùi máu tanh ngập tràn thành Kim Lăng suốt ba ngày đầy rẫy giết chóc.

 

Dưới chân cầu Chu Tước, từng ngôi nhà đều đóng chặt cửa nẻo, không ai dám phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ. Mọi người đều sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ lập tức bị ghép tội mưu phản. Không chỉ vì thiên tử vừa mới băng hà, mà còn bởi vì cảnh hành quyết ghê rợn bên cầu lúc chạng vạng khiến ai nấy đều khiếp sợ.

 

Mà "kẻ sống sót" Tạ Cánh - người chẳng hề bộc lộ chút đau buồn nào, chỉ thờ ơ, lạnh lùng nhìn cha và anh mình bị xử trảm, giờ phút này đang nằm trơ trọi dưới chân cầu Chu Tước, nhưng lại chẳng nhúc nhích lấy một cái khiến người ta hoài nghi không biết liệu y còn sống hay đã chết rồi.

 

Song, giữa màn đêm tĩnh mịch, một cỗ xe ngựa giản dị đến nỗi khó lòng khiến người ta chú ý bỗng lăn bánh đến, dừng lại dưới chân cầu, một bóng người vén rèm bước xuống, bế Tạ Cánh lên xe rồi ngay lập tức chạy vụt đi.

 

Xe ngựa chạy vòng quanh khúc sông Tần Hoài hồi lâu, cuối cùng mới tiến về cổng bên kín đáo, hẻo lánh nằm ở phía Tây phủ Chiêu Vương. Bên trong buồng xe có đặt mấy chậu than, trán Lục Lệnh Tùng và Ngân Trù đều lấm tấm mồ hôi, nhưng cơ thể Tạ Cánh thì vẫn lạnh ngắt, bởi vì kiệt sức, lại vì đói rét và phải chịu nỗi đau tinh thần quá lớn nên đã lâm vào cơn mê man.

 

Lục Lệnh Tùng cởi bỏ quần áo ướt sũng và dính đầy bùn đất của Tạ Cánh, dùng nước nóng và khăn mềm cẩn thận lau sạch cơ thể đối phương rồi thay cho y quần áo ngủ. Cuối cùng, hắn vòng tay ôm chặt Tạ Cánh vào lòng, dùng chính thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho y, còn kéo thêm một chiếc áo choàng dày phủ kín cả hai người.

 

Ngân Trù đã cho y uống thuốc trước, nhìn cánh môi tái nhợt của Tạ Cánh, cô lo lắng nói: "Không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là hàn khí đã ngấm vào cơ thể, còn nghiêm trọng hơn cả sương lạnh mùa thu. Nhất định phải chăm sóc cẩn thận, nếu để lại gốc bệnh thì hậu quả sẽ rất khó lường."

 

Lục Lệnh Tùng gật đầu, nói khẽ: "Những ngày sau này, nhờ chị chăm sóc em ấy cùng bọn trẻ."

 

"Đương nhiên rồi," Ngân Trù chẳng chút do dự đáp lại, nhưng lời vừa thốt ra, cô bỗng cảm nhận được điều khác thường: "Ý của điện hạ là... Ngài định đi đâu?"

 

Lục Lệnh Tùng nhìn cô, ngập ngừng nói: "Ta sẽ rời khỏi Kim Lăng."

 

Ngân Trù hoảng hốt: "Hôm nay nhà họ Tạ mới vừa gặp nạn, Vương thị nâng đỡ Nhị điện hạ lên ngôi, sau đó chắc chắn sẽ còn có thêm động thái khác, nếu ngài không ở đây, ai sẽ chống đỡ phủ Chiêu Vương bây giờ?"

 

Lục Lệnh Tùng nhìn về phía ánh lửa mông lung đang chập chờn cháy, hít một hơi: "Chính vì phụ hoàng đã băng hà, Lệnh Chương đăng cơ, ta mới không thể tiếp tục ở lại Kim Lăng. Trong kinh có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào ta, nhìn chằm chằm vào Thanh Nhi. Nếu không nhổ tận gốc phủ Chiêu Vương, phủ Tướng chắc chắn sẽ không chịu dừng tay."

 

"Tân đế vừa lên ngôi, khi còn sống phụ hoàng đã đề phòng phủ Tướng rất sát sao, phần lớn binh quyền đều đã phân tán vào tay các sĩ tộc khác nhau. Nhà họ Vương dù muốn thâu tóm toàn bộ quyền lực, cũng chẳng phải trong một sớm một chiều là làm được. Huống hồ, các Quận thủ trấn giữ khắp nơi đều có lòng riêng, với sức nặng lời nói của phủ Tướng trong giai đoạn này, họ căn bản sẽ không được nhiều người ủng hộ, cũng sẽ không thể tập hợp đủ lực lượng để tiêu diệt tất cả những kẻ mang dị tâm."

 

"Cho nên ta nhất định phải bắt lấy thời cơ này, lợi dụng kẽ hở ấy, chỉ cần ta có thể phát triển binh lực trong tay trước khi phủ Tướng đứng vững, họ tuyệt đối sẽ không dám tùy tiện ra tay với người thân của ta ở kinh thành."

 

"Huống hồ nắm binh quyền là chuyện sớm muộn gì cũng phải làm. Nếu bên hông không có đao kiếm, ngày sau muốn rửa mối hận hôm nay, làm sao ta có thể thành công khi tay không tấc sắt?"

 

Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt của Tạ Cánh: "Ta đã nếm trải một bài học kinh nghiệm rồi, cái giá phải trả quá đắt, cả đời này ta sẽ không tái phạm lần hai."

 

Ngân Trù nghe vậy, im lặng hồi lâu mới nói: "... Nhưng chuyện đó phải mất bao lâu đây? Đao kiếm không có mắt, lỡ như -"

 

Lục Lệnh Tùng hiểu rõ những lời chưa nói hết của cô, chỉ cười khổ một cái: "Nếu thật sự có ngày đó, thì cũng là mệnh số ta đã định. Lỡ như ta không còn, có lẽ những kẻ kia sẽ thôi không nhòm ngó, nóng lòng muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết nữa."

 

Bầu không khí phủ Chiêu Vương vô cùng nặng nề, phần lớn hạ nhân vẫn còn chưa đi ngủ, lo lắng cho chủ nhân và cả vận mệnh của bản thân sau này. Lục Lệnh Tùng bế Tạ Cánh đi thẳng về phòng ngủ, Ngân Trù mang hòm thuốc của cô tới, chuẩn bị châm cứu để loại bỏ hàn khí ngấm vào cơ thể y.

 

Nhân lúc có chút thời gian, Lục Lệnh Tùng dặn thị nữ chuẩn bị cho mình mấy bộ quần áo, còn hắn thì bước vào thư phòng ở nhà trước, lục ra từng lá thư qua lại với các sĩ tộc, quan lại, thương hộ trong ngoài kinh thành suốt những năm qua, lần lượt cẩn thận kiểm tra, hễ là thư nào có nội dung nhạy cảm, có khả năng bị kẻ khác lợi dụng để bới móc, hắn sẽ lập tức thiêu hủy.

 

Chợt thấy trong số đó có vài bức thư Tạ Cánh gửi cho hắn - số lượng rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay, bởi trong mười năm qua họ thật sự chẳng mấy khi phải chia xa. Cách xưng hô trong thư có phần đặc biệt, ở đầu thư, y viết: "Tử Phụng, em anh như gặp gỡ", đến cuối thư lại chỉ ký vỏn vẹn hai chữ "Em Cánh".

 

Trong thư tuyệt nhiên không có một lời sướt mướt yêu đương nào. Dù người ngoài có đọc phải, e rằng cũng chẳng ai đoán được đây là thư nhà của một đôi vợ chồng. Nhưng hắn lại dễ dàng đọc ra tình cảm của y từ những câu chữ tưởng như chỉ là lời bâng quơ.

 

Y muốn cùng Lục Lệnh Tùng ra ngoài thành du xuân, bèn viết: "Ngựa tốt trong chuồng béo lắm rồi đấy."

 

Khi thèm món cá vược hấp tỏi vàng Lục Lệnh Tùng nấu, y viết: "Ngày mai phải đi câu cá cùng một đồng liêu."

 

Soạn được khúc đàn mới, y muốn gảy cho hắn nghe, lại viết: "Dạo này em dỗ Ninh Ninh ngủ bằng một bài đồng dao khác rồi."

 

Nếu chỉ đơn giản là nhớ hắn, thì ở cuối thư y sẽ thêm một câu khách sáo, vụng về che giấu: "Kết thư quyến luyến, khó tỏ hết lời."

 

Lục Lệnh Tùng nhìn chằm chằm mấy tờ giấy mỏng ngẩn người hồi lâu. Trên giấy thư có in hoa văn như ý mạ vàng mảnh dẻ, loang lổ vài vệt mây xanh xám mờ ảo tựa như bầu trời sau cơn mưa lúc này.

 

Sau đó hắn hạ tay xuống, thả thư đốt đi.

 

Tuấn mã như gió, mùi thơm của cá vược hấp tỏi, tiếng đàn lâm lang trong nháy mắt bị ngọn lửa cuốn thành tro tàn.

 

Mãi lâu sau, Lục Lệnh Tùng hoàn hồn ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra Lục Thư Thanh khoác áo lông cáo đang đứng trước cửa, chẳng biết đã nhìn hắn bao lâu.

 

"Thanh Nhi?" Lục Lệnh Tùng vội vàng gọi cậu vào, sau đó đóng cửa sổ lại rồi khoác áo khoác của mình cho cậu: "Sao giờ này con còn chưa ngủ?"

 

Lục Thư Thanh gật đầu, cúi đầu xuống, mãi mà vẫn không chịu ngẩng lên.

 

Lục Lệnh Tùng kéo ghế đến ngồi xuống trước mặt Lục Thư Thanh, nâng mặt con trai lên: "Có phải con muốn nói với cha điều gì không?"

 

Lục Thư Thanh do dự rất lâu, rốt cuộc mới quyết định, nói liền một mạch: "Đêm qua tổ phụ băng hà, truyền ngôi cho thúc phụ, trên di chiếu nói muốn sao trảm cả nhà ngoại, lệnh cho cha làm quan giám trảm, phải không ạ?"

 

Lục Lệnh Tùng nhìn cậu: "Đúng vậy."

 

"Vì sao?" Cậu run rẩy hỏi: "Ông ngoại và cậu đã phạm lỗi gì khiến tổ phụ không vừa lòng? Mẹ con đã làm sai điều gì khiến cha không vừa lòng?"

 

Lục Lệnh Tùng sững sờ, lắc đầu nhỏ giọng đáp: "Không, Thanh Nhi, bọn họ đều không sai... Nếu như nói mẹ con đã làm gì sai, vậy cũng chỉ có thể là vì năm ấy tâm chí của em ấy chưa đủ kiên định, không dứt khoát kháng hôn, không từ chối gả cho cha."

 

Lục Thư Thanh gần như nức nở: "Vậy vì sao cha lại phế bỏ chức Vương phi của mẹ? Vì sao phải rời khỏi nhà?"

 

Lục Lệnh Tùng im lặng hồi lâu, chỉ nói: "Không phải chỉ có theo sát bên cạnh từng tấc không rời mới là cách bảo vệ một người. Có đôi khi, con ở quá gần người thân của mình mới là hại người đó."

 

Lục Thư Thanh chỗ hiểu chỗ không, nhưng cậu chợt nhớ đến việc mình đưa thiệp mời cho người bạn thân A Hoàng, cuối cùng chỉ khiến phủ Tướng nghi ngờ cả cô bé và mẹ em, bấy giờ mới mơ hồ cảm nhận được nỗi buồn mà cha cậu muốn truyền đạt.

 

"Thanh Nhi, sinh ra trong dòng dõi của chúng ta, đối với con vừa là đại hạnh, cũng vừa là bất hạnh. Chuyện hôm nay, cha không có thời gian để nói rõ với con, những chuyện này bây giờ con nghe cũng không thể hiểu hết được. Nhưng chỉ có một điều, con phải nhớ kỹ -"

 

Lục Lệnh Tùng nhìn thẳng vào mắt con trai lớn, giọng nghiêm túc: "Cha và mẹ con còn sống ngày nào, thì ngày đó con chẳng cần phải lo lắng, sợ hãi bất cứ chuyện gì cả."

 

Dỗ dành Lục Thư Thanh đi ngủ xong, Lục Lệnh Tùng trở về nội viện, nhìn thấy Lục Ngải ở trên giá nuôi chim đang vùi đầu vào dưới cánh ngủ. Tai của nó rất thính, có thể nhận biết tiếng bước chân của người nhà. Lục Lệnh Tùng vừa bước lên hành lang, nó đã rút đầu ra, nhẹ nhàng bay đến đậu lên tay hắn.

 

"Sao mi cũng tỉnh rồi?" Lục Lệnh Tùng cong ngón tay cọ lên bộ lông mềm của nó, nhỏ nhẹ hỏi: "Có lạnh không? Vào phòng ngủ đi."

 

Lục Ngải hiểu tính người, hai ngày nay nó đã nhìn thấy thảm cảnh trong nhà, đến cả Lục Thư Thanh bình thường thích chơi với nó nhất còn chẳng nở lấy một nụ cười, vậy nên cũng không mở miệng nói chuyện.

 

Nó mổ vào lòng bàn tay Lục Lệnh Tùng, theo hắn đến sương phòng phía Đông. Đêm nay Ngân Trù bận chăm sóc Tạ Cánh, để cho một thị nữ khác ở bên cạnh Lục Thư Ninh, lúc này cô nàng đang lim dim ngủ bên cạnh lồng xông hương ở gian ngoài.

 

Lục Lệnh Tùng không đánh thức nàng, nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong, đến bên cạnh giường Lục Thư Ninh. Tóc của con gái nhỏ vô cùng mềm mại, xõa tung trên gối nằm, em hít thở đều đặn, hiển nhiên đã ngủ say.

 

Từ lâu Lục Lệnh Tùng đã nhận ra rằng, so với hắn, Tạ Cánh và Lục Thư Thanh - ba người thân thiết nhất với em, thì Lục Thư Ninh không thường bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như bọn họ, hay nói cách khác, em không phải là kiểu người can trường.

 

Điều này không có nghĩa là em lạnh lùng hay vô tâm, mà ngược lại, Lục Thư Ninh quan sát mọi chuyện rất tinh tế, dù tốt hay xấu, chỉ là phản ứng của em luôn rất hòa nhã, biết cách khắc chế, nếu thuận theo ý em thì tốt, không như ý cũng chẳng sao.

 

Điều này thực sự rất khác biệt, em chỉ mới ba tuổi, không biết sau này tính tình có còn như vậy nữa hay không.

 

Lục Ngải bay lên khung giường đậu, co chân lên giống hệt một người bảo vệ trung thành, dường như nó lại buồn ngủ.

 

Lục Lệnh Tùng nói với nó: "Mi không muốn đi à, vậy thì ở lại cùng con bé đi."

 

Nói xong, hắn cúi người cầm tay Lục Thư Ninh lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay em.

 

Vợ và con trai sớm chiều ở bên cạnh hắn suốt mười năm qua, thân mật khắng khít, mẹ và em gái càng ở bên cạnh hắn lâu hơn, gần như cả nửa đời người, thế nhưng Lục Thư Ninh đã đến bên hắn được bao lâu đâu chứ? Trời xanh ban cho hắn một viên ngọc quý, hắn còn chưa đưa em ra ngoài nhìn non xanh nước biếc mà hắn đã từng đưa mẹ và anh trai của em đi, vẫn chưa dạy cho em chơi kiếm, uống rượu, chưa cùng em chơi cờ, uống trà, vẫn chưa kịp cùng em lớn lên mỗi ngày.

 

Rồi cũng sẽ có cơ hội thôi, Lục Lệnh Tùng tự an ủi trong lòng, dù không có hắn, Tạ Cánh, Lục Thư Thanh, hoặc là Lục Lệnh Chân, bọn họ đều có thể thay hắn làm những việc này.

 

Ngân Trù đã châm cứu cho Tạ Cánh xong, tuy rằng cơ thể của y đã ổn định lại, nhưng mặt lại đỏ lên một cách bất thường, có lẽ là sốt rồi.

 

Thấy Lục Lệnh Tùng trở lại phòng ngủ, cô bèn nói: "Tôi đã nói nhà bếp sắc một ít thuốc bổ dễ tiêu, điện hạ cứ đút cho Vương phi uống, rồi đắp chăn giữ ấm cho ra mồ hôi là được."

 

"Chị vất vả rồi, mau đi nghỉ đi." Lục Lệnh Tùng bảo Ngân Trù lui xuống, sau đó ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng ôm nửa người Tạ Cánh dậy, đút từng muỗng thuốc cho y.

 

Ba ngày nay Tạ Cánh chưa ăn uống gì, môi khô nứt nẻ, cổ họng nuốt cũng khó khăn. Dù đang mê man, y vẫn cau chặt mày, bởi vì cơ thể nóng nực khó chịu, y không ngừng giãy giụa trong vòng tay Lục Lệnh Tùng.

 

"Đừng sợ, chúng ta về nhà rồi, đều qua rồi..." Lục Lệnh Tùng kề sát mặt Tạ Cánh, ghé vào tai y thấp giọng nói: "Mọi chuyện đều kết thúc cả rồi."

 

Hắn hơi cúi đàu xuống, hôn lên mi tâm đã nhăn lại thành chữ xuyên của Tạ Cánh, rồi đến hai mí mắt, chóp mũi của y. Hắn có được một Vương phi dung sắc tuyệt vời, ngày đó ở Tần Hoài Xuân hắn đã nhìn Tạ Cánh thêm vài lần có lẽ là vì vẻ đẹp rất khác biệt của y, thời gian qua lâu, Lục Lệnh Tùng chẳng còn nhớ rõ suy nghĩ của mình lúc đó nữa.

 

Tiên đế tứ hôn cho bọn họ chết rồi, sẽ không còn ai ép buộc họ phải miễn cưỡng ở bên nhau nữa, thế nhưng, cả hai thật sự không thể tách rời được nữa rồi.

 

Nếu cuộc hôn nhân này là một sai lầm, nếu khởi đầu của nó chỉ toàn những phù phiếm, d*c v*ng, bắt nguồn từ bản tính ham mê sắc đẹp, vậy thì tại sao lại không cho nó một kết thúc nhẹ nhàng như thế? Tại sao nhất định phải dùng chữ "tình" rối ren, nặng nề và nghiêm trang đến nghẹt thở để lấp đầy nó, để khi nên dứt lại chẳng thể dứt?

 

Nụ hôn của Lục Lệnh Tùng chỉ dừng lại ở chóp mũi, không di chuyển xuống thêm. Hắn chợt nhớ đến lời phàn nàn của Tạ Cánh, y nói khi hai người vừa kết hôn, dù bọn họ có thân mật đến đâu, dù ngủ chung phòng, Lục Lệnh Tùng đều chưa từng chủ động hôn môi y. Vì lời phàn nàn này mà Lục Lệnh Tùng mới âm thầm quyết định, mỗi ngày về nhà hắn sẽ hôn Tạ Cánh, nhất định phải để cho y nhớ thật kỹ, nhớ kỹ nụ hôn này không phải là Lục Lệnh Tùng bố thí cho y, mà là đặc quyền của y. Chỉ cần Tạ Cánh nhớ, y sẽ biết rằng bản thân muốn bao nhiêu nụ hôn thì có thể đòi bấy nhiêu.

 

Hắn lại ghé sát bên tai Tạ Cánh, liên tục thì thầm gọi tự của y, "Chi Vô".

 

Rõ ràng Tạ Cánh có phản ứng với tiếng gọi ấy, cơ thể run lên đầy bất an, cổ áo hơi xộc xệch để lộ ra chiếc hộp hương bằng bạc nhỏ đeo trước ngực.

 

Dường như Lục Lệnh Tùng nghĩ đến chuyện gì đó, hắn nhẹ nhàng đặt Tạ Cánh xuống gối, rồi đi đến trước bàn gương, tìm được một cây kéo vàng nhỏ. Hắn biết mình nợ Tạ Cánh một lễ kết tóc đôi bên tình nguyện, quang minh chính đại.

 

Nhưng hắn chỉ kịp bù đắp cho y bằng cách này.

 

Lục Lệnh Tùng vừa cẩn thận cắt một lọn tóc nhỏ từ mái tóc của cả hai, vừa tiếp tục nói: "Anh Tử Phụng phải đi đây. Ta không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại - hay liệu có còn gặp lại được nữa hay không. Nhưng những chuyện đó không quan trọng nữa, ta chỉ cần em sống tiếp. Em có còn nhớ Tạ đại nhân đã nói gì không? Bất kể khi nào, điều đầu tiên là em phải sống. Họ ở trên trời sẽ dõi theo em, ta ở nhân gian dõi theo em."

 

Sau đó, hắn vụng về sửa sang lại lọn tóc, suy nghĩ một chút rồi cất vào túi áo trong cùng của trang phục.

 

Lọn tóc mà Tạ Cánh đã kết vào đêm tân hôn là ước hẹn bọn họ sẽ sống mãi bên nhau không rời, lọn tóc mà Lục Lệnh Tùng kết đêm nay, là bằng chứng bọn họ dù chết cũng chẳng bao giờ xa nhau.

 

Lấy tóc làm chứng, trời đất chứng giám.

 

Thị nữ đã chuẩn bị hành lý cho hắn xong xuôi, Lục Lệnh Tùng thay sang áo tay bó cổ tròn để dề bề hành động, chiếc móc khóa bạc "trường vô tương vong" được móc vào đai lưng, mang theo cả miếng ngọc trắng mà mấy hôm trước Tạ Cánh đã kín đáo trao cho.

 

Đoạn, hắn đi đến bên bàn, nhấc bút viết mấy dòng chữ, thổi cho khô mực rồi gấp tờ giấy lại, nhét xuống gối đầu của Tạ Cánh.

 

Làm xong hết thảy, cuối cùng, Lục Lệnh Tùng thoáng nhìn Tạ Cánh thật sâu, sau đó quay phắt người lại, sải bước ra khỏi phòng.

 

Bác Chu đã đợi ở gian ngoài: "Điện hạ, Lý tướng quân có gửi thư đến."

 

Lục Lệnh Tùng nhận thư, trong thư Lý Kỳ nói, Tạ Tuấn may mắn còn sống đã được nhà họ Ngô sắp xếp đưa ra ngoài thành, Chung Triệu cũng đã bị khống chế, âm thầm đưa ra khỏi cung. Đội quân ba ngàn binh sĩ Hổ Sư nay đã đang đóng trại bên bờ sông, chỉ đợi Chiêu Vương đến hội hợp, cùng xuất phát đến Hoài Bắc.

 

Hắn cất thư vào trong tay áo, nói với bác Chu: "Ta đi đây."

 

Bác Chu cũng không nhiều lời, ông đã ở phủ Chiêu Vương hơn mười năm, tận mắt chứng kiến vị chủ tử này trưởng thành, từ làm anh, làm chồng đến làm cha. Chỉ cần là chuyện Lục Lệnh Tùng đã quyết định, ông chỉ cần theo đó mà làm là được.

 

Ông chỉ hỏi: "Tôi đi dắt Y Vân đến cho điện hạ nhé?"

 

Lục Lệnh Tùng lắc đầu, đi thẳng về phía nhà trước, bước vào chuồng ngựa ở bên cửa. Y Vân có chuồng ngựa riêng của mình, gần như trong nháy mắt khi Lục Lệnh Tùng xuất hiện, nó đã bước đến gần, cào móng guốc chờ đợi chủ nhân dắt mình ra khỏi chuồng giống như bao năm qua, v**t v* một hồi, sau đó leo lên mình cưỡi gió lao đi, tự do chẳng có gì ràng buộc.

 

Nhưng lần này Lục Lệnh Tùng lại bước qua nó, chọn một chú ngựa trắng non trẻ hơn.

 

Y Vân mở to đôi mắt sáng ngời, dùng ánh mắt phục tùng nhưng vô cùng tủi thân nhìn hắn, Lục Lệnh Tùng giải thích: "Cô bé ngoan, chuyến này đi xa ngàn dặm, chưa biết sống chết ra sao, ta không nỡ để ngươi đi cùng. Ngươi ở lại Kim Lăng cùng bọn họ, cả nhà bình an ở bên nhau, được chứ?"

 

Y Vân hí lên một tiếng không cao không thấp, chẳng biết là trách hắn tự tiện chủ trương, hay là chúc hắn "Thuận buồm xuôi gió".

 

Lục Lệnh Tùng chỉ vuốt lông bờm của nó, nở nụ cười, sau đó không nấn ná thêm nữa, hắn leo lên một con ngựa trắng, kẹp theo gió lạnh phi ra khỏi cửa lớn phủ Chiêu Vương, chạy thẳng về phía thành Kim Lăng không quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment