Lục Châu Ca Đầu - Một Lần Ly Biệt Xa Cách Ba Năm

Chương 119

 28.3 

Bên ngoài doanh trại Hổ Sư, thành Ung Châu, một bóng dáng nhỏ bé phi như bay, tiến dần lại gần dưới không gian một màu trắng xóa rồi dần trở nên rõ ràng. Thị lực của lính gác trên cổng thành vô cùng tốt, gã gần như nhận ra ngay người đến là ai, bèn hô to lên: "Vương phi! Vương phi đến rồi!"

 

Lý Kỳ đang trực đêm nghe vậy, lập tức hạ lệnh: "Mở cổng thành!", dứt lời, gã dẫn theo một nhóm phó tướng vội vàng xuống thành đón tiếp.

 

Tạ Cánh gió bụi đầy mặt, tóc mai rối bời, vậy mà chẳng kịp chào hỏi lấy nửa lời. Vừa mới xuống ngựa, chân còn chưa đứng vững, y đã mở lời hỏi: "Lục Lệnh Tùng đâu? Đã tìm thấy chưa?"

 

Lý Kỳ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Tường thành và trong thành Ung Châu không thể không có người canh giữ, vì vậy mỗi ngày đều chỉ có thể điều một nhóm nhỏ thay phiên nhau đi tìm, nhưng đường bờ sông quá dài, ngày hôm kia tuyết rơi rất dữ, đến cả quân phòng thủ Ung Châu còn khó mà phân biệt phương hướng."

 

Tạ Cánh trầm mặc một lúc, bình tĩnh nói: "Anh chỉ cần cùng các vị tướng quân bảo vệ an toàn cho phòng tuyến Ung Châu là được, nếu như không có dư binh, ta sẽ tự đi tìm một mình."

 

Các tướng sĩ nhìn nhau một lúc, rồi Lý Kỳ quỳ gối hành lễ, nói: "Trước khi đi, bệ hạ có để lại cho Vương phi một món đồ, có thứ này, tất cả chúng tôi đều sẽ nghe theo lời điều động của người."

 

Từ Giáp lặng lẽ bước lên, dâng một vật đến trước mặt Tạ Cánh — đó là chiếc áo choàng màu đỏ thẫm dày và nặng. Tạ Cánh chậm rãi nhìn qua, chợt nhận ra áo choàng này vốn là của chính mình. Vào đúng thời điểm này năm ngoái, hai người vì công vụ mà phải chia xa, chỉ kịp gặp gỡ một đêm ngắn ngủi bên ngoài thành Hạ Phi. Giờ phút chia tay, Tạ Cánh quyến luyến không nỡ rời, cuối cùng cởi chiếc áo choàng này ra để Lục Lệnh Tùng mang theo đến phương Bắc giữ ấm.

 

Lý Kỳ nói: "Bệ hạ dặn chúng tôi rằng, 'thấy vật này như có trẫm ở đây'."

 

Tạ Cánh vươn tay ra, đầu ngón tay vùi sâu vào lớp lông mềm mịn trơn trượt, cảm nhận được làn hơi lạnh trượt lên làn da khiến y rùng mình. Nhiệt độ cơ thể của Lục Lệnh Tùng đã không còn sót lại nơi đó nữa. Y lặng lẽ hỏi thầm: Anh để thứ này lại cho em là có ý gì? Anh đã biết trước rằng em sẽ đến sao?

 

Thấy y thất thần, Lý Kỳ bèn ra hiệu cho những người xung quanh lùi lại vài bước, sau đó hạ giọng nói: "Thế cục trong kinh thành vẫn chưa hoàn toàn ổn định, Đông cung và công chúa còn nhỏ dại, bước tiếp theo nên đi thế nào... Vương phi tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính."

 

Tạ Cánh miễn cưỡng nở một nụ cười với gã, khẽ gật đầu. Bỗng phía sau vang lên tiếng ồn ào náo động, y quay đầu lại, chỉ thấy một con tuấn mã toàn thân trắng muốt lao ra khỏi cổng thành như sao sa, hoàn toàn phớt lờ tiếng gọi lớn dồn dập của Từ Ất ở phía sau, lao thẳng về phía y.

 

"Y Vân!" Tạ Cánh sững người, bước lên hai bước, vòng tay siết chặt lấy cổ Y Vân, "Sao ngươi lại ở đây?"

 

Từ Ất th* d*c, vội vàng giải thích: "Hôm bệ hạ xuất chinh, từ tờ mờ sáng Y Vân đã chạy từ Đông cung tới, đứng chờ ở cổng thành nhất quyết đòi đi theo. Bệ hạ và Thái tử điện hạ khuyên thế nào cũng không được, đành phải chấp nhận cho nó đi cùng, ngài ấy dặn chúng thần phải chăm sóc cẩn thận. Không ngờ suốt dọc đường theo quân bôn ba, nó chẳng hề thua kém những chiến mã cường tráng khác. Từ lúc bệ hạ thất lạc đến giờ, Y Vân vẫn không chịu quay về chuồng, vừa nghe thấy tiếng của Vương phi là nó lại lao ra ngoài."

 

Y Vân bồn chồn dùng mũi cọ cọ vào vai Tạ Cánh, rồi lại cúi xuống ngửi lớp áo choàng dày trên người y, sau đó lại cọ vào lòng bàn tay y. Nó cứ lặp đi lặp lại hành động ấy vài lần, tựa như đang thúc giục điều gì.

 

Lòng Tạ Cánh khẽ dao động, y giương mắt nhìn về phía xa, chợt nhận ra mình đến dưới cổng thành chưa được bao lâu, vậy mà dấu chân để lại trên tuyết đã bị lớp tuyết mới phủ kín không thấy tăm hơi nữa.

 

"... Tuyết lớn không ngừng, dấu vết tới lui đều bị xóa sạch, nhưng mùi máu lưu lại lâu ngày sẽ chẳng thể dễ dàng phai đi." Y đột ngột quay ngoắt sang Y Vân, bật thốt lên đầy kinh hãi: "Ngươi vẫn nhớ rõ mùi của hắn, ngươi có thể lần theo dấu vết của hắn phải không!?"

 

Y Vân khẽ hí lên hai tiếng đáp lại, trong lòng Tạ Cánh như có lửa đốt, không thể chần chừ thêm nữa dù chỉ một khắc, y lập tức đeo hành trang lên lưng, tung người lên ngựa. Sau bao năm, y lại lần nữa nắm chặt dây cương của Y Vân, tay nhẹ nhàng vỗ về lên bờm nó, thì thầm: "Chúng ta cùng đi tìm hắn."

 

Nói đoạn, y quay người lại, hướng về đội Hổ Sư đang chờ lệnh dưới thành, cao giọng truyền lệnh: "Các huynh đệ từng cộng sự cùng ta ở Mạc Phủ, lần này phiền các vị theo ta đi một chuyến nữa. Còn lại hãy giữ nguyên vị trí, tuyệt đối không được tự ý rời khỏi cương vị. Đợi đến khi bệ hạ trở về, nếu như có bất kì lời hỏi tội, chất vấn hay khiển trách nào, một mình ta sẽ gánh chịu tất thảy!"

 

Giữa gió tuyết mịt mù, Tạ Cánh khoác lên mình tấm áo choàng đỏ hãy còn vương lại hơi thở của Lục Lệnh Tùng, tựa như cố nhân chưa từng rời xa, vẫn còn ôm siết lấy y trong vòng tay, khẽ thốt lên lời thề hẹn bên nhau đến bạc đầu.

 

Ba vạn kỵ binh tinh nhuệ của Hổ Sư đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô vang dội tựa sấm nổ chấn động đất trời: "Cẩn tuân mệnh lệnh!"

 

Tuyết rơi trắng trời khiến người ta dễ quên mất khái niệm thời gian, Tạ Cánh cũng có đôi chút thảng thốt, nhưng bước chân của Y Vân thì vẫn kiên định tiến về phía trước. Có lẽ vì dấu vết mà Lục Lệnh Tùng để lại bên trong tường thành quá mờ nhạt, nên mỗi lần chọn hướng đi Y Vân đều khựng lại giây lát. Nhưng nhờ có binh lính Hổ Sư theo sát xác nhận, khả năng hắn còn ở trong phạm vi này gần như bằng không, vậy nên đoàn người cũng chẳng cần nán lại lâu, nhanh chóng rời khỏi quan ải.

 

Ngay khi vừa ra khỏi tường thành, càng tiến gần về phía bờ sông Vô Định, Y Vân lại càng lộ rõ vẻ bồn chồn thấp thỏm, nó vừa đi vừa liên tục lần theo mùi, tìm kiếm dọc đường bờ sông.

 

Để ý thấy Y Vân đặc biệt chú ý tới dòng nước, Tạ Cánh chợt nhớ lại lần trước, khi báo tin dữ của Lục Lệnh Chân, Hà Cáo có từng nhắc rằng trận chiến hôm ấy xảy ra ngay bên bờ sông Vô Định. Sau đó, lúc tìm kiếm di thể của Trưởng công chúa bọn họ cũng đã đi dọc theo con sông này.

 

Y bỗng nhiên nhận ra, Lục Lệnh Tùng liều mạng đuổi giết Đinh Giám, e rằng không chỉ vì báo thù, mà còn vì hắn muốn lần ra tung tích thi thể của Lục Lệnh Chân.

 

Sông Vô Định chảy từ hướng Tây Nam về Đông Bắc, nếu cơ thể bị cuốn vào dòng nước trôi xuống hạ lưu, rất có khả năng sẽ lạc đến vùng phía Bắc. Tạ Cánh lập tức ra lệnh cho Hổ Sư: "Tiếp tục đi về phía Bắc, hạ trại ở vùng hạ lưu sông."

 

Suốt dọc đường chẳng rõ ngày hay đêm, đoàn người vẫn phải cẩn thận phân biệt hướng dòng sông đã bị đóng băng rồi lại bị tuyết phủ kín. Cuối cùng, họ lấy một bãi đất bồi bằng phẳng ở hạ lưu sông Vô Định làm trung tâm, chia thành nhiều tốp tỏa ra tìm kiếm.

 

Y Vân rất nhạy cảm, nó thường xuyên lần ra mùi máu tươi, nhưng phần lớn chỉ là xác động vật bị thiên địch cắn xé, phơi thây giữa đồng hoang. Mãi đến tận giữa trưa ngày thứ ba, Tạ Cánh và Y Vân mới tìm đến được một ngọn đồi thoải về phía Tây Bắc. Bạch mã cúi đầu, dùng mũi húc nhẹ vào lớp tuyết mới rơi lúc sáng sớm, đoạn nó dừng lại trước một khe đá, khẽ khàng hít ngửi, rồi bỗng nhiên đứng khựng lại, bất động.

 

"Ngươi đánh hơi thấy gì rồi sao?" Tạ Cánh hỏi, "Là mùi máu người à? Là hắn sao?"

 

Im lặng chốc lát, Y Vân đột nhiên giống như phát cuồng cất vó lao đi, nó chở Tạ Cánh lao dọc theo bờ sông xông thẳng xuống phía dưới. Chớp mắt một cái, núi non và đồng hoang đã bị bỏ lại sau lưng, trước mắt họ lúc này chỉ còn lại một màu trắng kéo dài vô cùng tận.

 

Đà phi của bạch mã quá dữ dội, gió lớn cuốn theo những bông tuyết thô quất thẳng vào người, Tạ Cánh đành phải tạm nhấc vạt áo lên che chắn ở trước mặt. Chờ đến khi cơn gió tạm lắng, y mới ngẩng đầu phóng mắt về phía trước, cố gắng nhìn xa hết sức có thể. Chính ngay lúc đó, giữa đất trời hỗn độn chẳng khác gì mộng cảnh, trong tầm mắt Tạ Cánh thực sự xuất hiện một chấm đen!

 

Khoảnh khắc này chừng như ngay cả gió cũng như khựng lại, vạt áo bay phấp phới, tóc mai rối tung cùng những bông tuyết đang rơi đều đông cứng giữa không trung. Tạ Cánh và Y Vân đồng thời bắt gặp điểm màu duy nhất giữa mênh mông tuyết trắng ấy, chẳng còn để ý tới băng tuyết trơn trượt hay đá tảng lởm chởm dưới chân, Y Vân bắt đầu phi như bay về phía Lục Lệnh Tùng.

 

Tạ Cánh thất thanh: "Lục Tử Phụng —— "

 

Y Vân thực sự quá nhanh, ngay cả Tạ Cánh cũng suýt chút nữa không giữ nổi dây cương, chỉ có thể cúi rạp người xuống, ép sát mình sau cổ nó, chớp mắt đã lao tới gần.

 

Con ngựa mà Lục Lệnh Tùng cưỡi chẳng biết đã đi đâu về đâu, chiến bào của hắn tả tơi, giáp bạc nhuốm đầy những vết máu khô sẫm lại thành màu nâu đen, bước nông bước sâu di chuyển trong tuyết.

 

Có lẽ Lục Lệnh Tùng vốn không nghe rõ Tạ Cánh vừa hô gọi tên của mình, chỉ biết đáp lại giọng nói thân thuộc nhất trong đời theo bản năng. Hắn dừng chân, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước qua mái tóc rối bết ướt đẫm trước trán. Khi Tạ Cánh ở trên lưng ngựa vươn tay về phía hắn, Lục Lệnh Tùng cũng nắm lấy bàn tay y trong vô thức.

 

Đối với Lục Lệnh Tùng, chỉ dùng một tay kéo Tạ Cánh lên ngựa vốn dĩ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng lúc này hai người đã đổi vị trí, hắn khoác trên mình giáp sắt nặng hơn mười cân, còn cánh tay mà Tạ Cánh vươn ra lại chính là tay phải — cánh tay vừa mới tháo băng chưa lâu, vẫn còn hằn nguyên vết sẹo Tích Cốt Huyền để lại.

 

Song, trong khoảnh khắc đối mặt với người mình yêu nhất, tiềm năng của con người ta sẽ bộc phát đến mức chẳng thể nào đo lường. Tạ Cánh nghĩ, dưới Công Xa môn năm xưa, khi nắm lấy thanh kiếm Lục Lệnh Tùng đeo bên hông, có lẽ sức y còn chưa đủ mạnh, và tâm cũng chưa đủ kiên định, cho nên ông trời mới không chịu phá lệ thành toàn cho y nghịch thiên cải mệnh.

 

Vì vậy lúc này, Tạ Cánh buộc phải kềm chặt cẳng tay dưới của Lục Lệnh Tùng, để đối phương có thể dựa vào bản năng khắc sâu tận xương cốt từ bao năm khổ luyện, siết lấy tay y, mượn lực xoay người nhảy lên lưng ngựa, đáp xuống ngay phía sau lưng y.

 

Y Vân phi không ngừng vó, rồi nó xoay mình giữa không trung, tung cước băng qua sông, đạp lên băng giá, trở về theo đường cũ. Tạ Cánh rút kèn hiệu mà Lý Kỳ giao cho trước lúc xuất phát, thổi vang Hổ Sư Lệnh, thông báo cho binh sĩ tập kết, chuẩn bị xuất phát về Ung Châu.

 

Hai tay Lục Lệnh Tùng vòng qua eo Tạ Cánh, cả người thoát lực dựa vào lưng đối phương, lúc này, mùi máu tanh mới chậm rãi len lỏi vào khoang mũi y.

 

Tạ Cánh cúi đầu liếc qua một cái, lập tức nghẹn thở, chỉ thấy hai bàn tay của Lục Lệnh Tùng đã tím tái đi vì lạnh, mười ngón tay bầy nhầy máu thịt, chi chít vết thương, thậm chí hai móng tay cái còn bị mài mất quá nửa.

 

"Lục Tử Phụng, rốt cuộc anh đã làm gì vậy!"

 

Tạ Cánh nghẹn ngào gọi khẽ một tiếng, tay phải vẫn nắm chặt dây cương, tay trái thò vào bên trong áo choàng, luống cuống cởi hết dây buộc áo ngoài, trung y, áo lót, kéo tung vạt áo nửa người trên ra rồi nắm lấy hai tay của Lục Lệnh Tùng nhét vào trong áo, áp sát vào da thịt trên eo mình.

 

Bôn ba thời gian dài trong tiết trời băng giá, thân nhiệt của Tạ Cánh sớm đã chẳng thể gọi là ấm áp nữa, nhưng nơi yếu mềm nhất, vùng bụng được bao bọc bởi từng lớp y phục, đối với đôi tay đã lật tung từng mảng tuyết, đào xới từng tảng đá vụn của Lục Lệnh Tùng mà nói vẫn rất ấm áp.

 

Tạ Cánh gần như nghiến răng nghiến lợi mắng: "Nếu biết trước anh định làm ra chuyện hoang đường thế này, đêm trước ngày xuất chinh ở điện Thần Long, đáng lẽ ra em nên chặt phắt đôi tay này của anh đi cho rồi!"

 

Lục Lệnh Tùng tựa cằm trên vai y, ý thức của hắn đã trở nên hỗn loạn, dường như lẩm bẩm nói mấy chữ, nhưng Tạ Cánh hoàn toàn không nghe rõ.

 

"Anh nói cái gì? Lục Lệnh Tùng! Không được ngủ!"

 

Y liên tục thét lên: "Anh nói gì đi! Lúc quát em rõ ràng anh to giọng lắm mà, sao lúc này lại không nói gì thế hả!"

 

Đầu người phía sau chợt nặng trĩu, trán của Lục Lệnh Tùng trượt xuống, Tạ Cánh hoảng loạn trong thoáng chốc. Toan ngoảnh đầu lại xem tình hình hắn thế nào, nhưng đối phương gần như đã dồn toàn bộ trọng lượng lên lưng y, sợ nhỡ bị xóc ngựa mà rơi xuống, y chỉ đành từ bỏ ý định.

 

Hai hàm răng Tạ Cánh đánh vào nhau cầm cập, chờ mãi không thấy hồi đáp, y bất chợt gồng mình, cắn mạnh một phát rách lòng bàn tay mình, đưa dòng máu tươi chảy ròng ròng kề sát vào môi Lục Lệnh Tùng: "Lục Tử Phụng... Tử Phụng! Anh Tử Phụng!"

 

Không rõ là do máu hay do tiếng gọi ấy lay động, có vẻ như Lục Lệnh Tùng có phản ứng trở lại. các ngón tay hắn khẽ co lại, lướt qua da Tạ Cánh, thì thầm như tự nói với chính mình: "Ta tìm thấy rồi..."

 

Tạ Cánh lập tức hỏi: "Anh tìm thấy cái gì? Đừng ngủ! Nói cho em biết, anh tìm thấy gì rồi!"

 

Dường như hắn đang gắng gượng giữ cho đầu óc tỉnh táo. Giọng nói vẫn còn mơ hồ, nhưng cuối cùng Tạ Cánh cũng nghe được: "Đinh Giám nói... Chân Chân... Bị cuốn trôi theo dòng sông Vô Định... cuối cùng..."

 

Tạ Cánh tiếp lời: "Sông Vô Định, trôi theo dòng sông Vô Định, sau đó thì sao?"

 

"Ta tìm suốt năm ngày liền... Lần theo dưới chân tường thành đến tận đây, những nơi có thể tìm ta đã tìm hết một lượt, lật từng tảng đá một..."

 

Giọng Lục Lệnh Tùng càng lúc càng yếu ớt: "Ta chỉ tìm thấy thứ này."

 

Dầu ngón tay hắn lại khẽ nhúc nhích, Tạ Cánh bắt lấy bàn tay buông thõng xuống kia, luồn tay vào trong lớp áo lục lọi. Mãi hồi lâu sau, y mới lần tới được món đồ mà đối phương giấu trong tay áo, là thứ mà hắn đã nói với y.

 

Cảm giác khi chạm vào vật đó khiến Tạ Cánh chợt khựng lại.

 

Y rút tay ra ngoài, nhìn thật kỹ. nằm gọn trong lòng bàn tay y lúc này chính là chuỗi vòng tay năm xưa y đã bện cho Lục Lệnh Chân.

 

Phần lớn sợi chỉ màu đã đứt, hoặc cũ mòn đến mức chẳng còn nhìn ra hình dạng gì nữa, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được chút màu sắc, ngoài ra còn có cả vết máu sẫm màu như gỉ sắt — không giống máu mới dính vào, hẳn là máu của chủ nhân ban đầu của nó.

 

Chuỗi dây buộc tóc dùng để bện vòng tay năm đó có lẽ thật sự đã từng rực rỡ tươi đẹp đến thế, cho nên cuối cùng y vẫn chẳng thể làm theo yêu cầu của Lục Lệnh Tùng, bện thêm một chiếc có nhiều màu sắc hơn cả nó nữa...

 

Đầu tạ cánh ong lên một tiếng, nước mắt nhanh chóng ướt nhòe cả tầm nhìn.

 

Thanh âm của Lục Lệnh Tùng dần trở nên nhẹ bẫng, cuối cùng như khẽ thều thào: "Chi Vô à, ta đã không còn em gái nữa rồi."

 

Tạ Cánh dùng khuỷu tay quệt lau nước mắt, gió cắt qua mặt rát buốt, y nghẹn ngào nói: "Lục Tử Phụng, anh không còn em trai và em gái, em cũng chẳng còn anh trai nữa rồi. Từ nay về sau anh hãy xem em như em trai ruột của mình, em sẽ thay Chân Chân cùng anh đi tiếp con đường này, được không, đừng rời xa em nữa được không? Em sẽ thay Chân Chân gọi anh là anh trai, được không, anh?"

 

Lục Lệnh Tùng vòng tay ôm lấy y từ phía sau, dường như khẽ đáp một tiếng: "Được."

 

Tạ Cánh nói năng lộn xôn, chẳng biết là nói cho Lục Lệnh Tùng nghe, hay là đang tự cảnh tỉnh, bộc lộ nỗi lòng:

 

"Tự do hay ràng buộc, trưởng thành hay giậm chân tại chỗ, có lẽ em sẽ canh cánh trong lòng, sẽ do dự, sẽ lưỡng lự, sẽ chẳng quyết nổi tâm ý. Nhưng sống chết thì khác, sống chết là chuyện hệ trọng, cũng là chuyện đơn giản nhất, thật ra chẳng cần suy phải nghĩ nhiều như vậy."

 

"Lục Tử Phụng, em chết vì anh thì có sao đâu chứ?"

 

Lần này, Lục Lệnh Tùng đã không còn đáp lại y nữa.

 

Y Vân tựa như chẳng biết mệt mỏi, nó phi qua cánh đồng tuyết, vượt núi băng đèo như đi trên đất bằng, lao vút trong màn đêm hướng về ranh giới thành trì. Doanh trại Hổ Sư dần hiện rõ trong tầm mắt, ánh đèn màu cam nhạt ấm nồng như men rượu lặng lẽ lay động, toát lên vẻ bình lặng của nhân gian khói lửa, nghiêm cẩn làm tròn chức phận của mình, nửa phủ lên lều trại sáng màu, nửa rọi xuống con đường tuyết trắng.

 

Ít ra, đó vẫn là một biểu tượng của "sự sống".

 

Lý Kỳ cùng các tướng sĩ, quan viên tân nhiệm của châu quận Ung Châu, quân y, một đoàn người đông nghịt đã nhận được tin từ trước, tất cả đều đứng đợi sẵn ngoài cổng doanh. Không cần Tạ Cánh dặn dò thêm lời nào, bọn họ ăn ý lao lên, đỡ lấy Lục Lệnh Tùng từ phía sau y rồi vội vàng đưa vào lều lớn.

 

Tạ Cánh vội vã định theo vào, nhưng không ngờ hai chân run rẩy dữ dội, đến đứng cũng không đứng nổi, y ngã lăn từ trên ngựa xuống quỳ rạp lên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy, tim đập loạn lên không dứt, chỉ có thể gắng gượng chống tay để cố đứng dậy hết lần này tới lần khác.

 

Giữa lúc chật vật, sau lưng bỗng vang lên tiếng vật nặng ngã "phịch" xuống đất, ngay sau đó là tiếng hô hoán ngỡ ngàng của binh sĩ xung quanh.

 

Tạ Cánh khựng lại, một linh cảm chẳng lành như thủy triều dâng tràn khắp xương cốt tứ chi khiến y rùng mình. Y chậm rãi, cứng nhắc xoay đầu lại — lọt vào tầm mắt chỉ có một vệt mây trắng nhuốm bụi trần.

 

Y Vân ngã gục trên mặt đất, ánh hào quang từng phủ lên thần câu ngàn dặm kia chỉ trong thoáng chốc đã hoàn toàn lụi tắt. Ngay khoảnh khắc Lục Lệnh Tùng được đưa đến tay những người có thể cứu sống hắn, rốt cuộc Y Vân cũng buông thả một hơi tàn mà nó đã gắng gượng treo lơ lửng suốt mấy ngày qua, trả giá cho phần sinh mệnh đã bị bòn rút cạn kiệt bằng tốc độ kinh hoàng khiến người ta giật mình.

 

Tạ Cánh quỳ bò tới, gần như nhào người xuống ôm lấy cổ Y Vân, gào lên gọi nó đến khàn cả giọng, nhưng tiếng ù tai dữ dội khiến y chẳng nghe được gì cả. Trong chớp mắt ấy, Tạ Cánh chợt nhận ra rằng từ trong thể xác của mình, có một linh hồn nhẹ bẫng, hồn nhiên, đang chết đi một cách vô cùng chân thực mà sống động.

 

Y Vân cất lên một tiếng hí dài, cao vút, rồi nó co giật vài cái, cuối cùng kiệt sức mà chết.

 

Tạ Cánh cũng không chống đỡ nổi nữa, vì đau buồn quá độ, y nôn ra một ngụm máu.

Bình Luận (0)
Comment