Lục Châu Ca Đầu - Một Lần Ly Biệt Xa Cách Ba Năm

Chương 126

"Đến cả trong mơ cũng chưa từng bước qua cầu Tạ"

Năm mười lăm tuổi, Diêu Huy đã rời quận Ngô Hưng, khi bác trai trong nhà được thăng chức làm Kinh triệu doãn, đã đưa mấy chị em của cô đến Kim Lăng để nuôi dạy. Trước đó, cô vẫn sống ở phủ đệ rộng lớn nơi quê nhà, những ngày mưa lất phất thường một mình lên lầu thêu, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mặt hồ Thái Hồ mịt mùng khói sóng.

 

Quan mới nhậm chức cần phải đứng vững gót chân nơi kinh thành, mà việc kết thông gia chính là con đường then chốt nhất. Bác trai không có con trai nối dõi, thế nên những phò mã được chọn cho các chị em cô chẳng có ai không phải là con cháu thế tộc vùng kinh kỳ, toàn những anh chàng trẻ tuổi tài cao. Dẫu rằng so với các nhà họ Tiêu, họ Thôi, họ Vương, thì xuất thân của Ngô Hưng Diêu thị có phần kém thế, nhưng phía sau vẫn có trăm nhà sĩ tộc ở vùng Tam Ngô, Giang Nam đất lành nghìn dặm, ngày tháng cùng nhau nương dựa hãy còn dài.

 

Diêu Huy là người có tính tình hòa nhã phóng khoáng, từ nhỏ đã bắt đầu giúp bác gái quán xuyến việc nhà trong phủ. Ra khỏi khuê phòng, trong nhóm bạn đồng trang lứa, cô luôn là trung tâm của những cuộc trò chuyện, người đến dạm hỏi nối gót không thấy điểm kết, nhưng người lớn trong nhà thương cô là con út nên không muốn dễ dàng hứa gả cho ai.

 

Cho đến dịp Trung thu năm mười tám tuổi, trong một buổi tụ tập trên hồ Mạc Sầu, cô cải trang thành con trai, lén theo các chị và anh rể ra ngoài chơi. Bắt chước văn nhân xướng họa làm thơ nối vần, không ngờ lại xuất sắc đoạt giải nhất. Trong buổi tiệc hôm ấy còn có Tạ Duyễn - con trai lớn của Ngự sử đại phu vừa mới bước chân vào chốn quan trường, sau đó anh gián tiếp dò hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng tra ra được môn vọng của cô, rồi nhờ người anh rể cả chuyển thư, viết rằng: "Mời Diêu công tử đến hồ Mạc Sầu hồ một lần nữa vào đêm rằm tháng Chín, tiểu sinh thật lòng mong được học hỏi tài cao."

 

Mấy chị em vây quanh bức thư, đọc đến ba chữ "Diêu công tử" suýt nữa thì cười đến rụng răng. Nhưng cười xong lại bắt đầu bối rối, nên đi hay không đi đây? Trần quận Tạ thị là danh môn vọng tộc mấy đời, nếu không đi, làm sao có thể dễ dàng qua mặt được? Nhưng nếu đi, chẳng lẽ lại để một cô gái phải giả nam cả đời, sống dưới thân phận lang quân hay sao?

 

Trái lại, Diêu Huy đã có ý từ trước, trong bữa tiệc hôm ấy cô ngồi ở ghế đầu, vị công tử họ Tạ kia ngồi thứ hai, cô đã cố tình liếc qua mấy câu thơ mà anh viết, thấy cũng có chút thú vị.

 

Thế là cô bèn tuyên bố, đi, không những đi, mà cô còn phải đi một cách đường đường chính chính bằng đúng thân phận thật của mình.

 

Mười lăm tháng Chín, bên trong Úc Kim đường hồ Mạc Sầu, Tạ Duyễn tắm gội dâng hương, chuẩn bị hậu lễ, điệu bộ trông chẳng khác nào sắp sửa kết nghĩa huynh đệ với người ta, chỉ thiếu mỗi cú dập đầu gọi một tiếng "tiên sinh" nữa thôi. Diêu Huy giả vờ làm khách du ngoạn, đứng tựa bên cửa quan sát anh. Thấy tên thư sinh ngốc nghếch ấy khi thì đứng, khi thì ngồi, lúc thì ngóng cổ trông ra, lúc lại chỉnh đốn mũ áo, chẳng có lấy nửa phần phong thái của quan viên triều đình, mà trông cứ như con kiến trên chảo nóng, xoay tới xoay lui không chịu yên.

 

Nhìn một lúc, Diêu Huy không kìm được bỗng bật cười khẽ.

 

Nghe thấy tiếng cười, Tạ Duyễn hơi sững người, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dán chặt vào đối phương một lúc mới nhận ra mình thất lễ, anh cuống quít dời mắt đi, nhưng rồi có thứ gì đó trong đầu xoay chuyển, khuôn mặt trước mắt dần trở nên trùng khớp với vị "Diêu công tử" mà mình gặp cách đây một tháng, anh há hốc miệng, không thốt nên lời.

 

Đương thời vẫn còn theo lối cũ của lục triều, lễ giáo giữa nam nữ cũng không quá nghiêm khắc, giữa ban ngày ban mặt, chẳng có gì phải kiêng kị quá mức. Diêu Huy ung dung bước vào trong phòng, không để lại vật gì khiến người ta dễ sinh lời đàm tiếu mà chỉ nhấc bút lên, viết ba câu thơ tàn vào khoảng trống trên tấm danh thiếp mà Tạ Duyễn đã chuẩn bị sẵn. Không để lại tên họ, không báo gia môn, chỉ thản nhiên nói:

 

"Nếu không nối được câu cuối, thì ngài đừng đến gặp tôi."

 

Diêu Huy cứ ngỡ lần này lại phải chờ thêm một tháng, nào ngờ chỉ ba ngày sau, anh rể cả đã mang về nhà bái thiếp của Tạ Duyễn kèm theo câu thơ nối tiếp - lần này, anh muốn được bước chân vào cửa Diêu phủ.

 

Cứ thế, cuộc đối đáp từ xa ấy kéo dài đến tận cuối năm. Ban đầu, Tạ Duyễn có đến thăm nhà mà ngay cả mặt Diêu Huy cũng chẳng được gặp, chỉ có thể cúi đầu lắng nghe những câu hỏi dồn dập của bác trai. Dần dà, anh bắt đầu được giữ lại dùng bữa, rồi tiến thêm bước nữa là có thể ngồi đối diện Diêu Huy qua một chiếc bàn ăn, còn có các chị và anh rể của cô đi cùng. Sau cùng, thỉnh thoảng vô tình gặp nhau ngoài phố, hai người đã có thể tranh thủ hàn huyên đôi ba câu.

 

Tạ Duyễn đã bẩm báo rõ ràng mọi chuyện với cha mẹ từ sớm. Tạ Dực cân nhắc trong lòng, thấy rằng nhà họ Diêu tuy chỉ là phú quý hạng hai, nhưng cũng không quá nổi bật khiến người ta phải dòm ngó, lại vừa có thể cùng nhà họ Tạ tương trợ, cho nên đã ngầm đồng ý mối hôn sự này. Thực ra, Tạ Duyễn là chàng trai trẻ tuổi đầy triển vọng, cả ba đại thế tộc họ Tiêu, Thôi, Vương đều từng ngỏ ý gả con gái cho, nhưng Tạ Dực không dám nhận. Ông thậm chí còn âm thầm thấy may mắn vì kim thượng không có chị em gái, dưới gối chỉ có một vị trưởng công chúa còn bọc tã, hoàng thất không thể chọn Tạ Duyễn làm phò mã, chẳng lo mối nguy dính líu quan hệ với thiên gia.

 

Cứ như vậy, qua lại thêm vài lần, bác trai và bác gái nhà họ Diêu đã thay mặt cha mẹ quyết định hôn sự cho Diêu Huy và Tạ Duyễn, chọn một ngày lành vào mùa xuân năm Kiến Ninh thứ mười hai.

 

Vào mùa trăm hoa đua nở dưới mái hiên, Diêu Huy vận cát phục đỏ thẫm, được các thị nữ vây quanh, dẫn dắt từng bước vào ngõ Ô Y. Chính giữa đại sảnh phòng tân hôn của cô và Tạ Duyễn có bày một bức bình phong khảm trân bảo trải rộng cả một mặt tường. Khi người bước vào sau bình phong, chỉ thấy một chiếc bóng đỏ uốn lượn như khói sương, cánh đào đơn côi rơi xuống tận đáy bình; đến khi người ấy vòng ra lại, hai gò má đã ửng lên tựa ráng chiều, trong tay dắt một đứa trẻ tinh nghịch, vợ chồng hòa thuận.

 

Năm Trinh Hựu thứ bảy, con trai thứ nhà họ Tạ lên kinh ứng thí, có người phụ giúp dạy dỗ Tạ Tuấn, lúc ấy Diêu Huy mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Trong mắt cô và Tạ Duyễn, Tạ Cánh vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn. Tính tình ương bướng, hay làm mình làm mẩy, mỗi khi lắng nghe người khác nói chuyện, đôi mắt tròn xoe như trái vải của cậu nhóc cứ sáng rực lên. Thỉnh thoảng Diêu Huy đưa tay véo nhẹ má y, dù không mạnh tay nhưng vẫn để lại vết hằn, giống như cánh mai rơi trên nền tuyết trắng.

 

Ấy thế mà một thiếu niên hãy còn ngây ngô, chưa rành thế sự như y lại đột ngột phải nhận cái gọi là "thiên ân", rồi bị gả vào nhà đế vương ở nơi cao chót vót và rét lạnh kia.

 

Cô và Tạ Duyễn lo sợ không yên.

 

Hai người tuy cũng sinh ra trong chốn thế gia vọng tộc, nhưng suy cho cùng vẫn được giới hạn trong cái khung an toàn, nhiều lắm cũng chỉ quen nhìn thấy những mưu tính lợi danh, chưa tới mức phải lo cho mối nguy ảnh hưởng đến tính mạng.

 

Nhưng ai mà chẳng biết cửa nhà quyền quý sâu thẳm tựa biển? Huống chi đó còn là Chiêu Vương... Chiêu Vương là nhân vật nào chứ? Dù mang danh trưởng tử nhưng chỉ là con thiếp, tuổi trẻ phong lưu. Nếu sau này không thành tài thì chẳng khác nào hủy hoại em trai của họ, cả nhà đều khổ sở; nhưng nếu quá xuất chúng, lại đẩy Tạ Cánh lên đầu sóng ngọn gió, thì đó mới thực sự là cơn ác mộng không thể tránh khỏi!

 

Diêu Huy quỳ ở hàng thứ hai, phía trước cô là Tạ Dực đang cúi rạp mình xuống tạ ơn thánh chỉ. Xa hơn nữa, trong tay Chung Triệu đang truyền chỉ là cây phất trần đang nhẹ rũ xuống, lắc lư vang lên tiếng soạn soạt, cái bóng của nó lặng lẽ phủ lên người cô.

 

Cô ngồi phía bên trái, nhìn thấy vẻ lo lắng giữa hàng mày của Tạ Duyễn, nhìn sang bên phải, thấy Tạ Tuấn đang cười khúc khích chơi đùa với sợi tua rua trên góc áo.

 

Cô nhìn sang phía sau, nhìn thấy đôi mắt của Tạ Cánh, trong miệng dấy lên cảm giác đắng chát. Rốt cuộc ban nãy cô đã uống trà gì, mà lại vô duyên vô cớ nếm được nỗi đau khổ của cả cuộc đời này cơ chứ?

 

Trước ngày làm lễ, thân là chị dâu cả, Diêu Huy có vài chuyện riêng muốn nói với Tạ Cánh.

 

Tạ Cánh nghe đến mơ hồ, mặt cũng đỏ lên, xấu hổ đến mức rúc đầu vào tấm đệm mềm bên cạnh. Diêu Huy mỉm cười - cô vẫn phải cười, không thể không cười. Bởi cô nhìn ra được Tạ Cánh đang do dự, nhưng cũng đang chờ mong; cô nhìn ra được Chiêu vương đã thật sự dốc lòng chuẩn bị phần sính lễ phong phú rực rỡ ấy; cô nhìn ra được sợi tơ tình của tuổi trẻ đang lặng lẽ vươn mình trèo lên giàn hoa trồng giữa sân, mà cô không cần phải nói gì cả, cô đã từng đi qua quãng đường ấy.

 

Rồi cứ thế tiễn con công ấy bay đi. Mà khoan đã... Diêu Huy đứng sau mấy lớp khách khứa, không nhìn rõ lắm, hoặc cũng có thể là do gần đây sự vụ rối ren khiến cô nhớ sai mất rồi - trên áo bào của Tạ Cánh, đường chỉ vàng kim tuyến lấp lánh kia rốt cuộc là thêu chim công, hay là thêu phượng hoàng nhỉ?

 

Tạ Tuấn khẽ lắc tay cô, giọng nói non nớt vang lên, hỏi: "Mẹ ơi, chú đi mất rồi, khi nào lại về ạ..."

 

"Ngày mai," Diêu Huy đọc lướt bức thư nhà của Tạ Cánh xong, quay sang mỉm cười với cha mẹ chồng ngồi trên cao: "Chi Vô nói bệ hạ không được khỏe, cho nên năm nay trong cung sẽ không tổ chức tiệc Trung thu. Ngày mai từ chiều đến tối đều rảnh, con tính rủ Thanh Nhi, Ninh Ninh, thêm cả trưởng công chúa cùng đến ngõ Ô Y ngắm trăng."

 

Tạ phu nhân bèn dặn quản gia: "Chuẩn bị rượu thịt tươm tất, nhất định phải cẩn trọng, không được sơ suất với điện hạ và công chúa. Mấy con cua hôm qua khi bọn họ đến nộp thuế mang sang, nhớ chọn những con to nhất để đãi khách."

 

Diêu Huy gọi giật Tạ Tuấn, người đang lén lút chuồn đi như bôi dầu dưới chân: "Đứng lại cho mẹ!"

 

Tạ Tuấn cụp mắt: "Mẹ ơi, con hẹn với Lý Huống rồi, đến trễ là bị phạt rượu đấy, mẹ muốn con trai mẹ phải uống thêm mấy chung rượu sao!"

 

Diêu Huy cầm nửa hạt óc chó vừa tách ném thẳng vào người cậu: "Càng ngày càng hư đốn rồi! Ngày mai mời Lý cô nương và em trai con bé đến nhà chơi. Một là để cho vui cửa vui nhà, hai là cũng để chú cháu các con gặp gỡ một phen."

 

Tạ Tuấn nhỏ giọng lầm bầm: "Bát tự còn chưa có lấy một nét nữa mà..."

 

Tạ Dực bỗng lên tiếng: "Mẹ con nói đúng đấy. Nếu hai đứa các con thật sự có ý với nhau, thì nên thu xếp sớm trong mùa đông năm nay đến đầu xuân năm tới đi. Nhìn tình hình hiện tại, cũng chẳng nói trước được khi nào Hoàng thượng sẽ... Ba năm quốc tang, đêm dài lắm mộng, chậm trễ chỉ khổ cho con và con bé nhà họ Lý thôi, đều đang độ tuổi xuân, Tuấn Nhi, con hiểu không?"

 

Lúc này Tạ Tuấn mới nghiêm mặt, ngoan ngoãn vâng dạ, sau đó chào người lớn rồi chạy vội ra ngoài.

 

Kết quả ngày hôm sau hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng là lẽ thường tình, Chiêu Vương và Tạ Cánh không hiểu bị chuyện gì vướng chân, phải ở lại trong cung, còn trưởng công chúa thì dẫn theo cháu trai cháu gái về thăm nhà trước.

 

Mấy năm gần đây nhờ quan hệ thông gia, trưởng công chúa cũng được xem như khách quen của ngõ Ô Y. Dù sao cũng là thân phận quân thần, lễ nghi không thể lơi lỏng, nhưng cũng chính vì thế, đám thiếu niên và bọn nhỏ trong nhà lại thích nhất là khi công chúa có mặt, chả là vì tuổi tác cả đám xấp xỉ mà vai vế của nàng lớn hơn, có thể làm chủ, dẫn họ đi đây đó, thăm thú những điều mới lạ.

 

Ví như lúc này, Tạ Tuấn ghé tai công chúa, nhỏ giọng rủ rê: "Điện hạ đến khuyên mẹ tôi đi, xin cho chúng ta ra ngoài chơi một lát thôi, ra sông Tần Hoài ngắm hội hoa đăng, xem pháo hoa sắt ấy, nhất định sẽ về nhà trước bữa tối!"

 

Lý Dã mỉm cười nhìn cậu: "Điện hạ vừa đến thôi mà, anh đừng làm người khó xử."

 

Song, trưởng công chúa chỉ lắc tay, không để tâm lắm, hai mắt nàng lóe lên, dắt tay Lục Thư Ninh rồi nói: "Ninh Ninh, đi theo cô nào."

 

Hai người dắt díu nhau đến chỗ Diêu Huy.

 

Nhìn thấy Lục Thư Ninh, Diêu Huy mặt mày hớn hở ôm lấy em, lúc lắc cánh tay nhỏ của em, tiếng chuông lục lạc trên chiếc vòng tay bạc vang lên lanh lảnh, cô nói: "Hôn mợ một cái đi."

 

Lục Thư Ninh hôn chùn chụt mấy cái, sau đó xin xỏ: "Cô nói muốn dẫn anh họ và bọn con đi xem pháo hoa sắt ạ!"

 

Trưởng công chúa "Ối chà" một tiếng, cười giòn giã, sau đó cũng nghiêng người sang bên, thì thầm với Diêu Huy: "Chị dâu là người tốt nhất, hiểu rõ bọn em nhất, chỉ nửa buổi thôi mà, bọn em hứa sẽ về nhà trước bữa tối!"

 

Diêu Huy dịu dàng ngắm nhìn dung nhan kiều diễm như hoa của trưởng công chúa, chỉ một nụ cười hé nở thôi mà trời đất vạn vật dường như đã rộn ràng vào xuân. Còn cô thì chẳng thể quay lại những tháng năm ấy nữa rồi, đám nhỏ đã lớn lên, trên khóe mắt cô thì có thêm vài nếp nhăn, thế là nửa đời người đã trôi qua.

 

Nhưng lòng cô thì vẫn chưa già. Thiếu nữ trước mắt còn có quãng thời gian tươi đẹp dài đằng đẵng để tận hưởng, mà bản thân cô cũng có nửa đời sau thảnh thơi đang chờ đón, còn phải chờ đến lúc con cháu đầy đàn nữa kia kìa!

 

"Đi đi, nhưng điện hạ nhớ phải bảo vệ mình, cũng phiền người căn dặn bọn Tuấn Nhi đừng có quá chén, nhớ trông nom cả Thanh Nhi và Ninh Ninh, đừng để chúng đi lạc mất, vậy là được rồi."

 

Trưởng công chúa vui vẻ đáp một tiếng, kéo tay Lục Thư Ninh, hai cô cháu như hai con én non sải cánh, ríu rít bay đi, chỉ để lại tiếng cười trong trẻo như châu ngọc, đinh đang vang lên khắp lối.

 

Đến tối, chị em nhà họ Lý cáo từ ra về để đoàn viên với gia đình mình, những người còn lại cũng mãn nguyện mà lần lượt rút lui. Mãi đến khi vầng trăng đã treo cao giữa trời, Chiêu Vương và Tạ Cánh mới khoác lớp sương đêm vội vã trở về ngõ Ô Y.

 

Trước mặt cả nhà, Diêu Huy không tiện hỏi nhiều chuyện trong cung, sợ khiến cha mẹ cảm thấy ngột ngạt. Chỉ là cô để ý thấy Tạ Cánh có vẻ không mấy hứng khởi, chẳng rõ là vì mệt mỏi, hay là đã phải chịu ấm ức gì trước cặp vợ chồng đế vương cao quý nhất thiên hạ kia.

 

Mà ở dưới bàn nơi khuất khỏi ánh mắt của mọi người, Chiêu Vương nhẹ nhàng nắm lấy tay Tạ Cánh, rồi viết chữ lên lòng bàn tay y, hẳn là lời an ủi gì đó. Tạ Cánh còn chưa nhận được hết lời đã lườm hắn một cái đầy trách móc, nhưng rồi y chợt nghiêng người tới gần, cứ tưởng là muốn nói thầm gì đó, ai ngờ là để đặt một nụ hôn khẽ lên sau tai đối phương.

 

Lúc ấy Lục Thư Thanh cũng vừa chạy đến, chia với mẹ mình một chén chè hạt sen hoa quế. Tạ Cánh ăn mấy thìa, vị ngọt lan khắp đầu lưỡi khiến y cười tít mắt, lộ ra hàm răng trắng đều.

 

Thấy vậy, Diêu Huy cũng bật cười theo, từ nhỏ, nụ cười ngọt ngào ấy của Tạ Cánh vẫn luôn có thể làm cô vui lây, để cô cảm nhận được rằng đứa nhỏ này luôn được mỗi người trong nhà nâng niu thương mến. Khi từ biệt quê nhà và cha mẹ, đặt chân đến Kim Lăng - nơi quyền quý trải rộng khắp chốn này, cô đã từng nghĩ mình sẽ như cánh bèo trôi dạt, không ngờ lại tìm thấy ở đây một người cha và người mẹ khác, một người chồng, em chồng và cả con cháu nữa.

 

Cô không mang họ Tạ, nhưng ngõ Ô Y là nhà của cô.

 

Ánh trăng men theo từng viên gạch đá chảy tràn vào phòng, Diêu Huy nằm xuống, tấm áo ngủ màu ngà như cũng bị ánh trăng rót vào, ướt đẫm.

 

Cô cứ thế nhẹ nhàng thiếp đi...

 

Cô thiếp đi, cơn mộng như đưa cô trở về những ngày tháng dong thuyền du ngoạn trên hồ Thái Hồ. Mưa bụi mịt mùng phủ khắp chân trời chẳng thấy điểm dừng, khuê mật của cô, các chị em gái của cô vây quanh lò lửa nấu trà, bày trò chơi uống rượu phạt. Trong làn khói mơ màng đắm say lòng người ấy, từng tia, từng sợi bỗng tỏa ra, hóa thành cánh cổng ngõ Ô Y như một ảo ảnh.

 

Ôi Kim Lăng, ấy là Kim Lăng - cây ngân hạnh, cây lựu, cây hồng... nhà nào cũng là nhà vương công quý tộc, nhà nào cũng tường cao cửa lớn, yến nhạn dập dìu trước thềm. Giữa những lầu son gác tía ấy, dường như có một vị tiểu thư từ sau cửa ló đầu ra, mày liễu mắt cười, khuôn mặt đầy đặn phúc hậu ấy chẳng phải chính là cô đấy sao.

 

Cô đang nhìn cái gì? Trong sân có đứa trẻ đang nô đùa cùng chú chó to lười biếng, em mặc áo hoa sặc sỡ, chạy nhảy thích chí đến mức cha mẹ cũng không nhịn được bật cười. Đó là những ngày tháng xưa cũ của cô, hay là những ngày tháng sau này?

 

Rồi một cơn gió bất chợt thổi qua, khói tan sương tản, tất cả đều biến mất, cô lại trở về trên mặt nước Thái hồ mênh mang...

 

Diêu Huy giật mình, tỉnh giấc.

 

Khoảnh khắc thức tỉnh, chỉ thấy gió cuốn rền vang, mưa tuôn xối xả.

 

Tạ Duyễn ngồi dậy, xuống giường, cô cũng nhổm dậy khỏi gối, hỏi anh: "Có chuyện gì thế?"

 

"Không có gì đâu," Tạ Duyễn quay đầu lại, dịu dàng đáp, "Chung Triệu đến, nói là trong cung có việc, gọi ta và cha vào một chuyến, chắc là bệ hạ không ổn lắm, có chuyện cần nói rõ, nàng cứ yên tâm, không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu."

 

Diêu Huy thở phào một hơi. Trời đông bên ngoài lạnh thấu xương, dù trong phòng đặt đến mấy chậu than nhưng tay chân vẫn lạnh buốt, cô xoa hai vai, hà hơi lên lòng bàn tay, cảm thấy kì lạ, tự hỏi sao mùa đông năm Trinh Hữu thứ mười bảy lại lạnh như vậy?

 

Tạ Duyễn nhanh chóng thay quần áo rồi cất bước rời đi, trong lòng Diêu Huy vẫn thấy bất an, cô vươn tay ra, bắt lấy cổ tay của anh:

 

"Chàng phải về đấy nhé."

 

Tạ Duyễn cười với cô, đáp: "Ta biết rồi."

 

- Hết -

Comment:

 

Khi đọc cảnh Diêu Huy dịu dàng ngắm nhìn Lệnh Chân, trong lòng mình thật sự rất xót xa. Hai người phụ nữ có số phận khác nhau - một người tuy đã qua độ tuổi thanh xuân, nhưng Diêu Huy cũng từng có thời thiếu nữ hoạt bát và hồn nhiên nhất, và ký ức tươi đẹp ấy kéo dài đến tận bây giờ: gia đình hòa thuận, tương lai hứa hẹn con cháu đầy đàn; người còn lại là một trưởng công chúa trẻ trung phơi phới, sở hữu một cuộc đời có vô vàn khả năng, lúc bấy giờ, cô bé vẫn là đóa hoa rực rỡ chói lòa dưới đôi cánh chở che của mẹ và anh trai.

 

Cả hai đều không biết rằng tương lai sẽ tàn khốc đến mức nào, cửa nát nhà tan, gia đình ly tán, chỉ sau một đêm rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Họ từng là những đóa hoa đẹp nhất ở Kim Lăng, cũng là những gốc cây vững chãi cắm rễ sâu ở nơi ấy. Diêu Huy dùng cái chết oanh liệt nhất để bảo vệ ngõ Ô Y, Lệnh Chân cũng vì nước mà hy sinh, vùi lấp thân mình trong biển tuyết trắng xóa.

 

Họ là những người bất hạnh, sinh mệnh bị cuốn trôi trong dòng lũ số phận, nhưng họ cũng là những người rất kiên cường - dẫu vận mệnh vô thường, họ vẫn dùng sức lực nhỏ bé của mình để bảo vệ những điều trân quý nhất trong lòng. Ngoại truyện này viết xuất sắc quá, hai người phụ nữ với hai số phận khác nhau đều mang trong mình một tinh thần vô cùng mạnh mẽ.

Bình Luận (0)
Comment