Lục Châu Ca Đầu - Một Lần Ly Biệt Xa Cách Ba Năm

Chương 68

 16.3 

Điện Cửu Hoa từng là cung thất của Thái hậu Tiêu thị năm xưa. Đến cuối niên hiệu Kiến Ninh, vì có liên quan đến một vụ án lớn mà Tiêu gia mất đi thánh tâm, toàn tộc bị đày về quê tổ ở Lan Lăng. Từ đó về sau, Tiêu Thái hậu cũng lui về ẩn cư tại chùa Kê Minh, quanh năm không ra ngoài. Tuy là cháu ruột, nhưng trong ký ức của Lục Lệnh Tùng, hắn chưa từng gặp bà ấy được mấy lần.

 

Những cung nhân từng hầu hạ bà năm xưa vẫn ở lại điện Cửu Hoa. Họ đều là những người từng trải qua biết bao sóng gió, giàu kinh nghiệm và vô cùng tinh ý. Nghe tiếng ồn ào phát ra bên ngoài điện, họ lần lượt bước ra xem xét, khi thấy Lục Lệnh Tùng xông vào cổng lớn, trong lòng họ đã phần nào đoán được sự việc.

 

Để phòng tránh hỏa hoạn, khi trong điện không có ai cung nhân thường không thắp đèn, nguồn sáng duy nhất là vài tia ánh trăng rọi qua lớp màng lụa trên cửa sổ. Lục Lệnh Tùng ôm Tạ Cánh lao thẳng vào chính điện, rõ ràng đã rối bời đến mức mất cả bình tĩnh, hắn liên tục hô lên: "Đốt lò than đi! Không phải! Thắp đèn trước đã!"

 

Bên ngoài, các cung nhân nhìn nhau. Một cung nữ lớn tuổi hơn có vẻ là người đứng đầu lên tiếng dặn dò: "Nhanh tay lên một chút! Cử thêm vài người vào điện chờ lệnh đi, đây là chuyện hệ trọng."

 

Tiểu thái giám đứng bên cạnh hãy còn do dự, gã nói nhỏ: "Chiêu Vương điện hạ nói nghe dễ dàng quá, đương nhiên Hoàng thượng sẽ không giết ngài ấy vì tự tiện xông vào điện rồi, nhưng chúng ta thì sao, nếu không giữ được cánh cửa này thì đầu sẽ lìa khỏi cổ ngay lập tức đó."

 

Cung nữ lớn tuổi liếc gã, giọng lạnh lùng: "Ngươi ngồi đây giữ cửa đến mụ mị rồi, không nghe được tiếng gió bên ngoài sao? Hoàng thượng coi trọng hoàng trưởng tôn ra sao, cả trong cung lẫn ngoài cung ai mà không biết? Lần này nếu chúng ta làm tốt, có khi còn được thưởng; nếu sơ suất mắc lỗi mới đúng là rơi đầu đấy."

 

Nghe xong, mọi người đều cảm thấy có lý, bèn nhao nhao tản ra làm việc của mình, nhanh tay nhanh chân đốt đèn nấu nước thêm than, chẳng bao lâu sau, trong ngoài điện Cửu Hoa đã sáng trưng như ban ngày.

 

Lục Lệnh Tùng cẩn thận đặt Tạ Cánh lên giường trong điện, khi rút cánh tay từ dưới người y ra, hắn thấy ống tay áo mình dính máu, vệt máu đó khiến tim hắn khẽ thắt lại. May mắn thay, Ngân Trù vừa kịp thở hổn hển chạy vào theo, sau khi nhìn qua tình hình, nàng đẩy Lục Lệnh Tùng sang một bên, bình tĩnh nói: "Máu ra không nhiều, vẫn chưa đến lúc đâu, chắc là còn phải chờ thêm nữa."

 

Lúc này Tạ Cánh chậm rãi mở mắt, khuôn mặt của y vẫn nhợt nhạt, nhưng nhịp thở đã đều đặn hơn, dường như cơn đau đã tạm dừng để y có thể thở phào một chút. Lục Lệnh Tùng ngồi nghiêng ở mép giường, chân đặt trên bậc thang bên dưới. Thấy ngón tay của Tạ Cánh khẽ nhúc nhích, hắn bèn đưa tay mình ra, Tạ Cánh dùng cả hai bàn tay chụp lấy tay hắn, kéo về phía gối rồi áp lên má.

 

Lòng bàn tay đối phương ướt đẫm mồ hôi, Lục Lệnh Tùng cảm giác như có một dòng nước ấm đang bao bọc lấy mình, nhưng mặt y thì lại lạnh buốt: "Em thấy sao rồi?"

 

"Hơi buồn ngủ." Tạ Cánh yếu ớt đáp, giọng nhẹ như gió thoảng. "Trước khi vào cung, em đã định đi ngủ rồi."

 

"Có đau lắm không?"

 

"Đau từng đợt thôi, giống như thủy triều vậy, bây giờ thì đỡ hơn một chút."

 

Ngân Trù buông rèm xuống: "Vương phi mệt thì cố gắng ngủ thêm đi, tích sức một lát nữa sinh sẽ thuận lợi hơn."

 

"Bọn ta đều ở đây, không có chuyện gì đâu, em cứ an tâm mà ngủ, nếu đau quá thì cứ cấu hoặc cắn ta cũng được."

 

Tạ Cánh chợp mắt nhưng giấc ngủ chập chờn không yên, thỉnh thoảng lại cau mày, mồ hôi lạnh thấm ướt cả gáy. Tuy vậy, y vẫn ngủ được gần hai canh giờ. Ngân Trù nhân lúc Tạ Cánh ngủ say cởi áo ngoài của y ra, nhẹ nhàng vén lớp áo lót lên để kiểm tra. Vết bầm tím do roi tre để lại trên bả vai y đã sưng lên, vừa nhìn thấy nó, Lục Lệnh Tùng đã cau mày. Ngân Trù nhẹ nhàng bôi thuốc, đồng thời kể sơ qua chuyện xảy ra ở điện Lâm Hải.

 

Quay đi quay lại đã đến gần giờ Dần, cơn đau bắt đầu lấn át cơn buồn ngủ, khoảng cách giữa các cơn gò cũng ngắn dần. Tạ Cánh bị đau đến tỉnh giấc nhưng ý thức không còn rõ ràng. Y không có sức kêu lớn, chỉ r*n r* yếu ớt rồi lẩm nhẩm gọi người, giống như đang cố gắng xoa dịu cơn đau trong vô thức, nhìn thấy người nào là gọi người đó.

 

Do Lục Lệnh Tùng vẫn ngồi sát mép giường, chiếm phần lớn tầm nhìn của y, thế nên Tạ Cánh cứ lặp đi lặp lại hai chữ "Tử Phụng", lời nói đứt quãng xen lẫn hơi thở gấp gáp.

 

Không khí trong điện ấm đến mức trán Lục Lệnh Tùng cũng rịn đầy mồ hôi, hắn chống khuỷu tay nghiêng người sát bên gối, ghé lại gần bên tai Tạ Cánh. Mỗi lần nghe y gọi, hắn liền đáp lại ngay, khi thì dỗ dành bằng những tiếng gọi âu yếm như "ngoan", như "bảo bối", có khi chỉ đơn giản là ba chữ "Ta ở đây".

 

Tần Viện phán dẫn một nhóm thái y đến túc trực sẵn trong điện. Khi được thông báo rằng cổ t* c*ng đã mở đủ mười phân, ông lập tức ra hiệu cho Tạ Cánh bắt đầu dùng sức, mà lúc này, sức lực trên tay y đã gần như bị rút sạch. Lục Lệnh nhìn những ngón tay thon dài, trắng nõn của Tạ Cánh đang cố gắng nắm lại để đáp lại mình, nhưng vì cơn đau ngày càng dồn dập và mãnh liệt, đến cả việc đơn giản như siết chặt tay hắn mà y cũng không làm được, cuối cùng chỉ có thể bất lực run rẩy rồi mềm nhũn trong lòng bàn tay của hắn.

 

Khoảnh khắc đó, Lục Lệnh Tùng bất giác nhớ lại lời mẹ hắn từng nói, rằng: Tạ Cánh đã chấp nhận đứa bé, tức là đã tính chắc chuyện ở lại phủ Chiêu Vương cả đời, sẽ không bao giờ suy nghĩ đến chuyện rời đi nữa.

 

Áp lực nặng nề chất chứa ân tình khó bề đáp đền ấy giống như quả núi treo lơ lửng trên đỉnh đầu Lục Lệnh Tùng, lặng lẽ nhưng kiên cố, khắc sâu vào tâm khảm khiến hắn bối rối không biết phải làm thế nào, thậm chí không biết cần làm gì để đền đáp được mọi sự hy sinh mà Tạ Cảnh đã dành cho mình.

 

Sau đó, vì quá kiệt sức mà Tạ Cánh không thể kêu trọn tên của ai, chỉ yếu ớt thì thầm, nửa tỉnh nửa mê gọi mẹ.

 

Lục Lệnh Tùng nhận ra tiếng gọi của y, đưa đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn ra ngoài, ánh hừng đông đã bắt đầu ló dạng. Tin tức Chiêu Vương phi chuyển dạ hẳn đã được đưa tới ngõ Ô Y. Suốt cả đêm qua, chắc chắn Tạ phủ cũng vì lo lắng mà thức trắng cả đêm, nhưng không có thánh chỉ nên họ không thể vào cung.

 

"Đem lệnh bài của ta đến Tạ phủ," Lục Lệnh Tùng quay lại ra lệnh cho một cung nhân, "Đi đón Tạ phu nhân và Diêu phu nhân vào cung. Nếu bị ngăn ở cửa cung thì hãy nói rõ với họ, lỡ như Vương phi xảy ra chuyện gì, họ có gánh nổi trách nhiệm hay không."

 

Lúc bấy giờ Tạ Cánh đã mất khái niệm về thời gian, chỉ còn lại bản năng thúc ép cơ thể dùng sức. Đôi mắt y nhòa đi vì nước mắt, đầu óc trở nên mơ hồ, dường như y nhìn thấy mẹ mình thực sự xuất hiện, bàn tay mát lạnh của bà dịu dàng lau những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán y, giọng nói mềm mại như ru: "Mẹ ở đây rồi."

 

Trong khoảnh khắc, tâm trí Tạ Cánh như được vỗ về, mọi đau đớn, sợ hãi và mệt mỏi như tan biến theo từng cái v**t v* của mẹ. Nước mắt nơi khóe mắt y được lau khô, tầm nhìn bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn, y có thể nhìn thấy Lục Lệnh Tùng, thấy chị dâu, thấy Ngân Trù và rất nhiều bóng người khác. Ngoài khung cửa sổ, ánh nắng đầu tiên của bình minh bừng sáng như ngọn lửa, nhuộm đỏ rực cả bầu trời bên trên cung Thái Sơ.

 

Khi Tạ Cánh mở mắt lần nữa, trời đã về đêm. Y nhìn trân trân lên chóp màn xa lạ một lúc lâu mới gắng gượng ghép lại từng mảnh ký ức vụn vỡ của đêm qua, đưa thần hồn về lại đúng chỗ. Cơ thể mới sinh xong vẫn còn đau, vết thương ở vai cũng nhức nhối âm ỉ, nhưng cảm giác nhẹ nhõm như vừa kết thúc một trận chiến lớn lại là cảm giác không gì có thể sánh được.

 

Lúc này y mới để ý đến bóng người lờ mờ ngoài màn, thấy là dáng người của phụ nữ, y bèn lên tiếng gọi: "Mẹ ạ?"

 

Người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu lên, đưa tay vén màn. Tạ Cánh khựng lại, hóa ra là Ngô thị: "Chi Vô, con vất vả rồi."

 

"Mẫu phi..." Tạ Cánh khàn giọng đáp lại, gượng cười nói: "Con còn tưởng là mẹ con..."

 

"Trong cung có quy định, dù là nữ quyến của mệnh phụ cũng không được qua đêm trong cấm cung. Tạ phu nhân và chị dâu con cả đêm không chợp mắt, lại túc trực bên con suốt ngày, trước lúc tối muộn đã về nhà nghỉ ngơi rồi." Ngô thị hòa nhã giải thích, "Tử Phụng đã xin phép bệ hạ, sáng mai sẽ lại cho người đón họ vào cung chăm sóc con."

 

Tạ Cánh khẽ gật đầu, để Ngô thị dìu mình ngồi dậy. Bà ân cần hỏi: "Chuyện tối qua ta nghe Chân Chân kể cả rồi. Con ngoan, cảm ơn con đã bảo vệ con bé, vết thương ở vai còn đau nhiều không?"

 

Tạ Cánh xấu hổ đáp: "Không sao rồi, mẫu phi khách sáo quá, đây vốn là việc con nên làm thôi."

 

Lúc này, ánh mắt y mới chợt lướt qua tấm màn, bắt gặp chiếc nôi gỗ đặt cạnh Ngô thị, bên trong là một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng và nhăn nheo đang say ngủ giữa lớp chăn gấm thêu hoa.

 

Tạ Cánh nhìn không rời mắt, Ngô thị là người từng trải, hiểu ngay cảm xúc của y lúc này, bà bưng một bát cháo từ hộp thức ăn trên bàn ra đưa cho y: "Đừng để bụng rỗng, con ăn chút cháo lót dạ đi đã."

 

Cháo trắng được ninh nhừ bằng nước hầm gà, nấu chung với nhân sâm và khoai từ, mềm mịn thơm ngọt, chỉ ngửi thôi Tạ Cánh cũng biết là do Lục Lệnh Tùng tự tay làm. Ngô thị định đút cho y, nhưng Tạ Cánh nhanh chóng giơ tay tỏ ý mình tự làm được, rồi cẩn thận đưa tay cầm lấy chén múc từng thìa nhỏ nhấm nháp, còn ánh mắt thì vẫn không rời chiếc nôi dù chỉ một chút.

 

Ngô thị khéo hiểu lòng người, nói với y: "Thằng bé ngoan lắm, nhũ mẫu cho ăn đúng giờ, ăn no rồi là ngủ yên, chỉ có buổi trưa là có khóc một chút, lúc đó Tử Phụng đang ở bên cạnh, bé con chỉ cần được cha ôm dỗ vài cái là ngủ lại ngay, chúng ta còn chưa kịp giúp gì. Sợ cung nhân vụng về làm phiền đánh thức nó, ta đã cho họ lui hết rồi."

 

Đặt chén không sang một bên, Tạ Cánh dè dặt đưa tay vào trong nôi, cong ngón tay lên nhẹ nhàng chạm vào má của đứa trẻ mới ra đời. Cảm giác mềm nhẵn như tơ lụa chảy qua da mang đến sự ấm áp không thể diễn tả, xen lẫn với nỗi lưu luyến không muốn rời xa. Chính vào khoảnh khắc đó, y bỗng như bừng tỉnh, tựa như người lạc lối tìm được đường về, tựa như tín đồ giác ngộ đạo lý. Cuối cùng y cũng đã hiểu rõ tâm trạng của mẹ khi dịu dàng đặt tay lên người mình mấy canh giờ trước.

 

Trên tã lót có đặt một chiếc khóa trường mệnh bằng ngọc Hòa Điền tinh xảo, chính là món đồ mà mấy tháng trước Lục Lệnh Tùng mang từ huyện Trấn Bình về. Ngón tay của Tạ Kính lướt qua những đường khắc tinh tế trên khóa trường mệnh, khẽ hỏi: "Đứa nhỏ vẫn khỏe chứ ạ?"

 

"Vì sinh non nên người hơi bé nhưng mà rất khỏe mạnh, tiếng khóc rất vang, sức lực cũng tốt. Con bế thử xem sao?"

 

"Con... Con không dám." Tạ Cánh dứt lời, cả y và Ngô thị đều bị câu nói này chọc cười.

 

"Không sao, chờ Tử Phụng về thì bảo nó dạy con, ngày xưa nó thường hay bế Chân Chân lắm."

 

Tạ Cánh rủ mắt, tuy trông như lơ đễnh nhưng lại ẩn chứa vẻ dịu dàng và mong chờ khó giấu, rồi lại buột miệng hỏi một câu mà y vẫn luôn ngại không dám hỏi: "Điện hạ... bây giờ ở đâu ạ?"

 

Y có ấn tượng với tất cả những chuyện xảy ra đêm qua. Từ đầu đến cuối Lục Lệnh Tùng nắm chặt tay y không rời, không ngừng gọi tên hoặc đáp lời y, sau đó còn dùng khăn ấm lau người cho y, Tạ Cánh vốn nghĩ rằng người đầu tiên mà y nhìn thấy sau khi mở mắt sẽ là hắn.

 

Ngô thị mỉm cười, có hơi bất đắc dĩ: "Giờ này chắc là vẫn đang quỳ ở ngoài điện đấy."

 

"Quỳ ạ?" Tạ Cánh nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Bệ hạ trách phạt vì đêm qua chàng tự ý xông vào điện Cửu Hoa sao? Hay vì chàng tự tiện về cung, bỏ lỡ lễ tế tổ?"

 

Ngô thị vỗ nhẹ lên đầu gối của y, dịu giọng an ủi: "Con đừng lo, dù phải quỳ, nhưng cũng không phải thật lòng muốn phạt. Chiều nay, khi bệ hạ từ đàn tế Bắc Giao hồi cung, người đã đến điện Cửu Hoa gặp cháu. Tử Phụng nhân cơ hội đó tâu với bệ hạ, hy vọng có thể phong hoàng tôn làm thế tử của Chiêu Vương ngay lập tức, để thằng bé thừa tước kế tông."

 

Tạ Cánh sững sờ, nhớ tới mấy tháng trước, trong những lời thì thầm nơi gối chăn, y đã đòi hỏi "món quà cảm ơn" này từ Lục Lệnh Tùng, nói rằng bất kể ra sao, ngay khi đứa bé chào đời, hắn phải lập tức phong thế tử, ngày nào con còn sống, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

 

Ngày hôm nay Lục Lệnh Tùng đã thực hiện rồi.

 

"Sau khi biết chuyện, Hoàng hậu đương nhiên cũng có chuyện muốn nói, lôi việc Tử Phụng tự tiện về cung, xông vào cấm điện ra để chỉ trích. Tuy vậy, bệ hạ lại không hề bác bỏ lời thỉnh cầu lập thế tử, ngược lại còn đích thân ngăn chặn Hoàng hậu, không để bà ấy tiếp tục can thiệp vào việc này. Nhưng bệ hạ thấu hiểu sâu sắc thuật cân bằng, "đánh một cái tát rồi lại cho một quả táo ngọt", chính vì thế mới bắt Tử Phụng phải quỳ ngoài điện để suy ngẫm lỗi sai."

 

Tạ Cánh hiểu được sức nặng của chuyện này. Những lỗi lầm Lục Lệnh Tùng đã phạm phải đêm qua, nếu nhẹ thì chỉ là vì nóng vội nên liều mình hành động, nhưng nặng thì cũng có thể bị buộc tội đại nghịch bất đạo, vậy mà Hoàng đế chỉ khiển trách hắn bằng cách phạt quỳ nhẹ nhàng như vậy, đồng thời không bác bỏ yêu cầu lập thế tử, điều đó chứng tỏ vị trí thế tử của con trai y đã gần như được định đoạt, nhóc con này thật sự rất được tổ phụ của nó coi trọng.

 

Dù vậy, trong lòng Tạ Cánh vẫn có chút nghi hoặc, y cảm thấy Hoàng đế dù coi trọng đứa trẻ này, nhưng đó không chỉ là "tình cảm ông cháu" giống như cha y yêu thương Tạ Tuấn, mà rõ ràng là còn có một lý do sâu xa nào đó nữa, chỉ là y vẫn chưa hiểu ra được.

 

"Mẫu phi vất vả lo liệu nhiều chuyện rồi, người cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi. Cứ để Ngân Trù và các cung nhân ở lại trông coi là được."

 

Ngô thị gật đầu, dặn dò vài câu rồi cúi xuống gần gũi đứa cháu thêm một lát, sau đó gọi cung nhân vào hầu hạ, bà vừa ra khỏi phòng hai bước thì dừng lại, ngoái đầu nhìn Tạ Cánh, nói: "Chi Vô, cảm ơn con đã luôn nghĩ cho Tử Phụng, cũng cảm ơn con đã chấp nhận ở lại bên cạnh nó."

 

Tạ Cánh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Ngô thị khuất dần.

 

Y vốn nghĩ rằng mình đã ngủ cả một ngày trời, lúc này sẽ không buồn ngủ nữa, nhưng nằm nhoài bên cạnh nôi, ngắm nhìn đứa con bé bỏng đang say ngủ, Tạ Cánh dần bị hơi thở đều đều của đứa trẻ cuốn theo, rồi vô thức hòa vào nhịp điệu nhỏ bé mà đầy sức sống ấy. Cuối cùng, không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, y cũng từ từ khép mắt lại.

 

Trong lúc mơ màng, cảm nhận được có người nhẹ nhàng khoác áo lên người mình. Tạ Cánh theo bản năng vươn tay bắt lấy, kéo cổ tay đối phương lại gần bên mình, sau đó y ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt tiều tụy của Lục Lệnh Tùng

 

Hai người một đứng một ngồi đều ngẩn ngơ nhìn nhau như thể lần đầu gặp mặt, dù không phải là "cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ", nhưng ánh mắt giao nhau lại chứa đầy cảm xúc không lời. Lòng dạ căng thẳng suốt cả đêm, thân phận đột nhiên thay đổi cùng với sự xuất hiện của một sinh mệnh nhỏ bé nhưng gắn kết máu thịt của bọn họ. Đến giờ phút này, Tạ Cánh vẫn cảm thấy mọi chuyện cứ như một giấc chiêm bao, cánh môi y khẽ mấp máy vài lần, định nói gì đó nhưng bao nhiêu lời đều mắc nghẹn trong cổ, cuối cùng chẳng thốt nên được gì.

 

Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại hai trái tim đập loạn, rối bời.

 

Vào khoảnh khắc đó, khi nhìn vào đôi mắt của Lục Lệnh Tùng, Tạ Cánh cảm nhận được một thứ tình cảm khó tả đang dần hình thành, từ những suy nghĩ mộng mơ của thiếu niên say đắm cái đẹp đã mọc lên những dây leo, cành lá hữu hình và đầy màu sắc, chúng bắt đầu chen chúc chiếm cứ vô vàn ý nghĩ trong lồng ngực, sâu đậm còn hơn cả "thích".

 

Lục Lệnh Tùng cúi người xuống hôn nhẹ lên gò má đang ửng đỏ của Tạ Cánh nhưng không vội rời đi, chỉ hơi nghiêng người rồi dừng lại ở đó như đang chờ đợi điều gì. Tạ Cánh hơi cúi mặt, đưa tay lên đỡ cằm đối phương, cũng nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn một cái lên khóe môi ướt át của hắn.

 

Với Tạ Cánh, điện Cửu Hoa vừa lạ lẫm vừa vắng vẻ, nhưng lúc này, ở bên cạnh bầu bạn với y là người y thân thiết nhất, yêu thương nhất, những bức tường lạnh lẽo của cung điện cũng không còn đáng sợ nữa.

 

Trong nôi truyền đến tiếng sột soạt, cũng chẳng biết vì sao mà đứa trẻ lại thức giấc, bắt đầu bất an quẫy đạp. Tạ Cánh luống cuống tay chân vội vàng lao đến gần, đưa tay muốn ôm con, nhưng lại vì cảm giác mềm mại như bột của bé con mà có chút e sợ, chỉ đành quay ra sau, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lục Lệnh Tùng.

 

Lục Lệnh Tùng chỉ cho y một cái gật đầu cổ vũ, rồi nhìn Tạ Cánh nhẹ nhàng ôm bé con lên, một tay đặt dưới gáy con, một tay đỡ dưới mông ôm ngang vào trong ngực, không hề che dấu vẻ trân trọng đứa trẻ hơn bất kỳ bảo vật nào. Sau đó, Tạ Cánh khẽ cong môi cười, đây là lần đầu tiên Lục Lệnh Tùng nhìn thấy nụ cười đó từ y.

 

Cảm giác vừa giống như ôm một chiếc gối mềm mại được nhồi đầy lông ngỗng trong tay, vừa giống như một chiếc lò sưởi tròn trịa nóng hổi, Tạ Cánh áp sát mặt mình vào khuôn mặt của con trai nhỏ, cảm nhận được hơi ấm lan tỏa làm trái tim y như muốn tan chảy, nhưng chỉ là mất đi hình dạng, tan chảy rồi cũng vẫn chừa lại vài chữ, viết rằng "Ta sẽ không bao giờ rời xa con."

Bình Luận (0)
Comment