Lục Dã Tiên Tung

Chương 15


Tối hôm đó Lý Tử Thất đặt riêng bàn ăn ở một nhà hàng.

Mời tất cả 5 anh em Lê Toàn Phong và cả Dương Vĩnh Khoa đến.
4 người Nhất Nhị Tam Tứ không vui mặt cứ hầm hầm, cả buổi không nói không rằng.
Lý Tử Thất thấy thế thì lên tiếng: “Ta biết các người đang nghĩ gì.

Nhưng hãy nghĩ lại xem, tiền không phải là của chúng ta, chúng ta có thể nuốt trôi sao? Chúng ta không phải quá giàu, nhưng suy cho cùng cũng không phải bị ép đi ăn xin kiếm từng đồng từng cắc như các em nhỏ trong cô nhi viện.

Các em còn quá nhỏ để có thể hiểu chuyện, còn các ngươi thì quá lớn để hiểu chuyện.

Lý Tử Thất ta không mong vì chuyện này mà làm mất tình cảm của các ngươi.”
Dừng đoạn nàng lại nói: “Sau khi chuẩn bị xong tất cả, 2 ngày sau chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cô nhi viện.

Sau khi phát quà giúp đỡ các em xong ta sẽ tuỳ ý các ngươi quyết định.

1 là tiếp tục làm bằng hữu, 2 là đường ai nấy đi.

Ta sẽ trả các ngươi mỗi người 10 triệu.

Coi như là công các ngươi giúp ta bắt tên quản lý.”
Lê Toàn Phong nghe nàng nói lại thấy buồn cười.

Sao nghe thấy giống mấy cái phim bộ của Trung Quốc, vì nghĩa diệt thân các thứ.

Ngữ điệu nàng nói cũng giống quá chứ!!!
Nhìn sang 4 tên còn lại.

Hắn khẽ trầm ngâm.

Quả thật vụ 1 tỷ này là của Lý Tử Thất.

Bày mưu kế cũng là cô ấy, lấy chứng cứ ra đê doạ ông Sang cũng là cô ấy.

Đòi tiền thả người cũng là chủ ý của cô ấy.

Bọn họ bất quá chỉ đi phụ một tay khiêng ông ta vào khu công nghiệp xây dở bị bỏ hoang thôi.

Vậy thì lấy tư cách gì đòi tiền của Lý Tử Thất?
Nếu Lý Tử Thất có lòng trả công mấy trăm ngàn thì bọn họ cũng không thể nói gì.
Bởi vì biết như thế nên lúc sáng hắn không để 4 người kia kháng nghị.


Bọn họ lại không biết điều, còn giận dỗi nữa sao?
4 người Nhất Nhị Tam Tứ nhất mực im lặng không chịu lên tiếng.

Nhưng sau đó không khí đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều, ăn uống cũng có vẻ dễ chịu hơn.
Lúc về Dương Vĩnh Khoa lại chở Lý Tử Thất ở đằng sau xe đạp.

Lý Tử Thất suy nghĩ đâm chiêu, đầu nàng tựa lên tấm lưng vững chắc, to lớn của Dương Vĩnh Khoa, hai tay cũng to gan ôm luôn eo hắn, vẻ mặt mãn nguyện nói: “Hoa Hoa thật ấm nha.”
Dương Vĩnh Khoa cười ngô nghê.

Đây là lần đầu tiên Tử Thất ôm eo hắn khi được hắn chở.

Làm hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Mặc dù tối nào nàng cũng ôm hắn ngủ, nhưng sao hắn thấy vẫn không đủ.

Như thế nào cũng không đủ!!!
Dương Vĩnh Khoa như nhớ tới chuyện gì rất quan trọng liền nói: “Tử Thất, sao lúc nào anh cũng thấy trên đầu Tử Thất có cây gì đó cắm vào búi tóc Tử Thất vậy?”
Lý Tử Thất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sau ót hắn hỏi: “Hoa Hoa có thể nhìn thấy trâm Nhãn Kỳ sao?”
Mẹ nói chỉ những ai tâm hồn thuần khiết mới nhìn thấy.

Ở Ỷ Lan cũng không phải ai cũng có thể nhìn thấy.

Chỉ trừ những em bé mới sinh đến 100 tuổi thì may ra có thể thôi.

Dương Vĩnh Khoa ngây ngô trả lời: “Đúng vậy, anh nhìn thấy mà.

Còn có hình con cáo nữa, rất đẹp.”
“Hoa Hoa có thích Con Cáo không?” Lý Tử Thất dịu dàng hỏi.
“Có chứ.

Cáo trắng đẹp, sắp bị tuyệt chủng rồi.”
Lý Tử Thất câm nín.

Có cần phải nói như thế không!! Nàng cũng là Cáo trắng, còn là Cáo 9 đuôi.

Như vậy có phải là nàng đã bị tuyệt chủng lâu rồi không!!!
“Thế Hoa Hoa có thích nuôi Cáo không?” Nàng luôn dùng giọng điệu dịu dàng đối với hắn.

Đầu tựa lên lưng hắn hỏi.
Dương Vĩnh Khoa nghe nàng hỏi xong liền lắc lắc như đánh trống mỏi: “Không không được phép nuôi Cáo trắng đâu.


Sẽ bị công an bắt đi đấy.”
Ngưng đoạn hắn lại giải thích: “Không phải anh không thích nuôi đâu.

Mà nhà nước ta đang bảo vệ loài Cáo hiếm này.

Nên ai tự ý nuôi sẽ bị bắt đấy.”
“Thế Hoa Hoa không chịu nuôi Tử Thất à?”
Dương Vĩnh Khoa giật mình phanh kít thắng xe đạp khiến Lý Tử Thất không kịp phản ứng vội thả 2 chân làm chân chóng xe.
Dương Vĩnh Khoa bước xuống, một tay giữ tay lái, một tay giữ yên xe, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Tử Thất và con Cáo đâu có liên quan gì đến nhau?”
Lý Tử Thất nhìn hắn rất lâu mới nói: “Vậy nếu Tử Thất là con Cáo thì Hoa Hoa có nuôi không?”
Dương Vĩnh Khoa suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Như vậy thì ngày nào anh cũng sẽ giấu Tử Thất trong áo.

Để không bị ai phát hiện ra.”
“Tử Thất lớn như vậy làm sao chui vào áo của Hoa Hoa được.”
“Vậy thì Tử Thất chui vào balô của anh đi.

Balo lớn hơn áo.”
Lý Tử Thất bật cười: “Balo cũng không vừa để cho Tử Thất ở.

Tử Thất lớn như vậy mà.” Nàng vừa nói vừa dang hai tay ra cho hắn thấy nàng lớn đến mức nào.
Dương Vĩnh Khoa ngơ ngác nhìn nàng, sau đó lại gãi đầu cười ngốc nghếch: “Tử Thất, rõ ràng khi nãy Tử Thất nói nếu Tử Thất là con Cáo mà.

Hihi, con Cáo sẽ không lớn đến vậy đâu.”
Lý Tử Thất bất ngờ trước câu trả lời của hắn.

Ai nói hắn ngốc chứ? Riêng nàng thì lại thấy hắn rất thông minh, còn là vô cùng thông minh.
Lý Tử Thất cười, kéo nhẹ tay hắn nói: “Muộn rồi.

Mau về thôi.”
“Được, được, đi về.” Dương Vĩnh Khoa vừa nói vừa chậm chạp lên xe.
Lúc chuẩn bị đạp đi thì lại nghe thấy tiếng gọi đằng sau vọng tới: “Tử Thất.”
Cả hai người ngoái đầu lại nhìn.

Hoá ra là Lê Toàn Phong, hắn ngồi trong xe oto lớn đi tới nói: “Tử Thất lên đây tôi đưa cô về.”
Lý Tử Thất thấy hắn cũng không có vẻ gì là vui vẻ, mà ngược lại có chút kinh ngạc: “Phong, ngươi ngồi trong xe của ai vậy?”
“Xe này của tôi, chứ cô nghĩ tôi trộm cướp được chắc?” Hắn nhe răng cười.
Lý Tử Thất bĩu môi chẳng thèm quan tâm: “Xe của ngươi thì ngươi về đi.


Ta về cùng Hoa Hoa.”
Dương Vĩnh Khoa khúc khích cười như có chuyện gì làm hắn vui lắm.

Nhưng điệu cười này lại khiến Lê Toàn Phong nghĩ Dương Vĩnh Khoa đang cười nhạo hắn vì hắn bị Lý Tử Thất từ chối!!
Lê Toàn Phong cười khó coi: “Vậy cũng được.

Coi chừng mưa.” Nói xong hắn liền phóng xe đi.
___
Hai hôm sau.

Tất cả những thứ cần đều đã được chuẩn bị xong.
Cả đoàn 7 người bắt đầu lên xe đi đến Cô nhi viện.
Nhìn qua khung cảnh ở Cô Nhi Viện khiến Lý Tử Thất có chút suy tư.
Nhìn từ bên ngoài có thể thấy Viện này trông rất đầy đủ, nhưng đi vào sâu lại thấy mấy căn phòng phía sau đã hư hại rất nặng.

Mấy trăm đứa bé phải chen chúc nhau ngủ trong 5 căn phòng bé.

Chăn cũng không đủ đắp.
Hỏi ra mới biết do dạo gần đây có quá nhiều trẻ em được giải cứu mang tới đây nên chưa kịp sửa sang lại Khu Viện đằng sau.

Vật dụng cá nhân cũng chưa kịp chuẩn bị.

Nhà nước phải điều tra rõ số lượng mới phân phát tiền viện trợ qua.
Nói như vậy là Viện này đang gặp khó khăn sao!!.

đam mỹ hài
Cả đám người nghe Viện trưởng nói mà trong lòng cảm thấy may mắn.

May mắn là họ đến kịp lúc có thể giúp đỡ.

Thế là ngày hôm đó cả đám 7 người ở lại phụ giúp dọn dẹp và sửa sang mấy cái phòng ở đằng sau hậu viện.
Lý Tử Thất tay yếu chân mềm không thể khiêng gác vật nặng nên nàng lại qua chỗ mấy đứa nhỏ dạy chúng học bài.
“Dương Vĩnh Khoa, tao bảo mày khuân, mày có khuân đi không thì bảo?” Lê Toàn Phong quát.

Lý Tử Thất ngồi với đám nhỏ tận ngoài công viên cũng nghe thấy tiếng quát tháo của hắn.
“Các em đợi chị một chút nha.

Chị qua kia một chút nè.” Lý Tử Thất cười nói rồi đi một mạch tới hậu viện.
Do bọn nhỏ nói chúng không thích xưng ‘ta- ngươi’, vì mẹ nuôi của chúng nói xưng hô như vậy là không tôn trọng người lớn.

Nên Lý Tử Thất cũng thay đổi theo bọn nhỏ.
Đi tới hậu viện, nhìn tình cảnh trước mắt khiến Lý Tử Thất nhăn mày thành một đoàn.
Lê Toàn Phong thân hình cao lớn đứng đó, cách hắn tầm ba mét là Dương Vĩnh Khoa, còn Dương Vĩnh Khoa lại là bộ dạng khù khờ, lưng hơi gù xuống, đôi tay đan chặt vào nhau buông thỏng dưới bụng.
Lê Toàn Phong sắn tay áo ra vẻ đe doạ: “Tao bảo lần nữa mày có khuân không thì bảo?”
Lý Tử Thất tức giận: “Lê Toàn Phong, ngươi làm gì đó?” Nàng đi tới trước mặt Dương Vĩnh Khoa ý sẽ bảo vệ hắn rồi hỏi: “Hoa Hoa, chuyện gì vậy?”
Lê Toàn Phong không thể tin đi tới kéo cánh tay Lý Tử Thất ép nàng quay sang chỗ hắn hỏi gắt: “Sao cô không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì mà lại đi hỏi tên ngốc đó! Cô không tin tôi bằng cái tên thiểu não này sao!”

Lý Tử Thất nghe thấy câu ‘thiểu não’ phát ra từ miệng Lê Toàn Phong liền tức giận hất mạnh tay hắn ra đính chính, giọng nói mang đầy uy lực: “Hoa Hoa không bị thiểu não, cũng không phải là tên ngốc nào hết.

Ngươi nên xem lại cách ăn nói của ngươi đi.”
Dừng đoạn nàng lại trầm giọng: “Ta sẽ chọn tin Hoa Hoa ở bất cứ trường hợp nào.”
Câu nói của Lý Tử Thất hoàn toàn đạp đổ mọi hy vọng của Lê Toàn Phong đối với nàng.

Hắn híp đôi mắt nguy hiểm nhìn nàng: “Cô, yêu tên ngốc này?”
Lý Tử Thất liếc hắn rồi quay sang chỗ khác nói: “Hoa Hoa là ân nhân của ta.”
Lê Toàn Phong nghe vậy liền nhếch mép cười chua xót.

Hắn nhìn Lý Tử Thất thật lâu, sau đó lướt qua Dương Vĩnh Khoa mà đi.
Ân nhân sao? Thế nào gọi là Ân Nhân!?
Lý Tử Thất không thèm quan tâm đến Lê Toàn Phong.

Nàng kéo tay Dương Vĩnh Khoa xem trước ngó sau rồi hỏi: “Hoa Hoa.

Hắn không đánh Hoa Hoa chứ?”
Dưong Vĩnh Khoa nhìn nàng, lắc đầu.
“Khi nãy, xảy ra chuyện gì?” Nàng lại hỏi.
Dương Vĩnh Khoa chỉ tay về mấy khúc gỗ to bên cạnh nói: “Lúc đầu ở đây có 36 khúc gỗ to.

Anh ta phân chia 4 người Nhất Nhị Tam Tứ nhỏ gầy nên mỗi người khuân 5 khúc gỗ, Còn anh với anh ta khoẻ mạnh, nên mỗi người 8 khúc.

Anh đã khuân xong 8 khúc nhưng hắn chỉ khuân 5 khúc, bắt anh khuân hết 3 khúc còn lại.”
Sau đó giọng hắn buồn buồn: “Anh không chịu, nên anh ta nối nóng doạ đánh anh.”
Lý Tử Thất nghe xong cũng thấy tức giận.

Này là thấy Hoa Hoa ngốc nên bắt nạt Hoa Hoa rồi còn gì? Hắn ta như vậy mà vẫn còn mặt mũi làm đại ca của đám côn đồ sao?
“Hoa Hoa không sao.

Hoa Hoa xong việc của mình rồi thì không cần làm thêm phần của ai cả.

Hoa Hoa làm đúng, nên không cần buồn có biết không?” Nàng ân cần trấn an Dương Vĩnh Khoa.
Cũng may Dương Vĩnh Khoa chỉ ngốc chứ không dễ bắt nạt.

Càng nghĩ càng thấy tức.

Lê Toàn Phong đầu óc sáng suốt bao nhiêu, mà Dương Vĩnh Khoa thì ngốc nghếch, chậm chạp đến bao nhiêu? Hắn ta còn không đủ rõ hay sao mà đi bắt nạt một người như Dương Vĩnh Khoa?
Dương Vĩnh Khoa nghe Lý Tử Thất nói cũng gật gật đầu.

Hắn còn muốn hỏi nàng về cái gì ‘ân nhân’.

Nhưng thấy nàng kéo tay hắn đi đến chỗ mấy em nhỏ chơi thì không lên tiếng hỏi nữa.

Đợi về nhà rồi hỏi..

Bình Luận (0)
Comment