Lục Địa Bị Mất

Chương 18


Bất an của Lâm Nhất trong đêm cùng ngày đó được chứng thực.

Tang dẫn theo hai mươi mấy người người đuổi theo, dáng vẻ của gã đã hoàn toàn khác lúc trước, đá văng đống lửa bọn họ dựng đi.

Nhanh chóng kéo Lâm Nhất ở gần đống lửa nhất ra phía sau, hai mắt A Do trợn lên, “Tang, cậu làm gì thế?”
“Trong đám đàn bà các người đưa đến đây có một người sắp chết!” Tang gào lớn, mấy người Xà thị khác cũng u ám nhìn qua, tư thế kia như muốn lột sống bọn Lâm Nhất.
A Do lập tức thay đổi sắc mặt, căng thẳng nắm chặt vũ khí trong tay, thở hổn hển.
Lâm Nhất nghi hoặc nhìn về phía y, phát hiện y đang run lên.

Chuyện này nghiêm trọng chỗ nào? Sắp chết không phải nên tìm Vu mà chữa sao?
Không đúng, tim Lâm Nhất hẫng đi, trong đầu cậu nghĩ đến cái khuôn mặt không có huyết sắc kia, là cô ta?
A Do suy sụp rũ vai, có vẻ rất bất ổn.

Mấy người khác cũng đều có phản ứng giống nhau, bọn họ châu đầu ghé tai, thần sắc hoảng loạn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát
2.

Yêu Không Lối Thoát
3.

Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi
4.

Phúc Tinh Giá Đáo
=====================================
“A Do, sẽ không sao đâu.” Lâm Nhất không biết rõ chuyện ngọn nguồn, nhưng cậu cần phải bình tĩnh.
“Lâm, lần này chúng ta bị Mang hại thảm rồi.” A Do muốn nói lại thôi.
Đưa một người không được Vu thần phù hộ đến bộ lạc khác tương đương như đem tai ương đến.

Vì sao lại muốn hại bọn họ? A Do lầm bầm lầu bầu: “Mang không phải người như vậy.”

Bọn Lâm Nhất lại về tới Xà thị, lần này đã khác khi trước.

Nghênh đón bọn họ chính là ánh mắt lạnh băng của tộc nhân Xà thị, những người đó giơ đôi tay, trong miệng phát ra tiếng lầm rầm, đôi mắt nhìn chằm chằm mười người Lâm Nhất.
Đi vào bên trong, Lâm Nhất nhìn thấy một đống củi, bên trên đặt một cô gái.

Váy da thú trên người cô bị xõa tung, tóc cũng như thế, lẳng lặng nằm ở nơi đó, càng hiện lên nét khô gầy.
Lâm Nhất nghe rõ, những người xung quanh dùng lời lẽ bén nhọn hét to: “Đưa tai ương tới Xà thị, phải thiêu chết!”
Xà thị muốn thiêu chết không chỉ Mang mà là cả bọn họ.

Đại não Lâm Nhất choáng váng, mắt cậu tìm kiếm trong đám người, cuối cùng ngừng trên một người, trong lòng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Tầm mắt hai người giao nhau, Tháp Mộc đi qua nói gì đó với Tang, bọn họ nảy ra tranh chấp, có người gia nhập, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau, Y Quả chạy tới níu tay Tháp Mộc, hồng mắt khuyên bảo.
Một lát sau Tháp Mộc đi đến trước mặt Lâm Nhất, khuôn mặt lạnh lùng, “Lâm, cô gái tộc trưởng muốn đã chết, tộc trưởng vẫn chưa tỉnh lại, anh biết thế nghĩa là gì không?”
Lâm Nhất còn chưa mở miệng, bên kia đã có một người Xà thị gầm lên: “Mấy người đưa người bị Vu thần vứt bỏ đến đây, hại tộc trưởng!”
“Thiêu chết!” “Thiêu chết hết đi!”
Thanh âm bên tai càng lúc càng lớn, sắc mặt Lâm Nhất rất khó xem, cậu nói với Tháp Mộc: “Tôi muốn nhìn cô ấy một chút.”
Mày nhăn lại, Tháp Mộc dường như có chút khó xử.
“Tôi chỉ xem một chút thôi.”
“Được.”
“Cảm ơn.” Lâm Nhất lướt qua y đi đến chỗ Mang.
Mấy người A Do nhìn thấy Lâm Nhất rời đi, muốn đi cùng qua lại bị ngăn cản.

Tình cảnh càng chuyển biến xấu, hai bên giằng co, trong lúc nhất thời giương cung bạt kiếm.
Lâm Nhất khom người, ánh mắt nhìn quét trên người Mang, hơi thở khí vị không vẩn đục, không có vết thương ngoài, cậu đưa tay sờ đến, chạm phải độ ấm còn chưa biến mất hoàn toàn, nếu bọn họ nhanh một chút, có lẽ sự tình sẽ có khởi sắc.
Không quan tâm ánh mắt và người nghị luận xung quanh, Lâm Nhất ghé lại gần kiểm tra thân thể Mang.

Ngón tay cậu khựng lại, có chút kinh ngạc nheo mắt.

Mỗi buổi sáng Mang sẽ rời đi một lúc, cậu nghĩ rằng để giải quyết nhu cầu cá nhân, bây giờ nghĩ lại, những động tác nhỏ đó đều bất thường.

Lúc ấy nếu có thể chú ý nhiều thì hay rồi, Lâm Nhất thở dài, trên đường đi rất mỏi mệt, căn bản chẳng có lòng dạ nào quan sát người trong đoàn.
“Mang không phải người như vậy.” Lâm Nhất nhớ A Do từng nói, Mang rất kiệm lời, cảm giác tồn tại thấp, nhưng chỉ qua vài lần tiếp xúc cũng có thể thấy được không phải là một người bốc đồng.
Cho rằng bản thân bị cái thứ gọi là Vu thần kia vứt bỏ cho nên mới tự động đứng ra, chắc chắn là đã cẩn thận suy xét dưới tình huống không nguy hại đến tộc nhân.
Lâm Nhất hít sâu một hơi, trong mớ suy nghĩ hỗn loạn tìm ra một ý nghĩ rõ ràng, nếu tính không sai mà nói, bệnh của Mang ít nhất còn có thể sống hai ba tháng, hơn nữa lúc Tang đến tìm bọn họ cũng chỉ là nói sắp chết.
Người ở nơi này đều sẽ phóng đại bệnh tình lên nhiều lần.


Cậu đã từng chứng kiến rất nhiều lần, có lẽ là ngực Mang đau hôn mê, chỉ là, sao lại đột nhiên chết đi?
“Trói bọn họ lại!”
Sau lưng có người đẩy mạnh Lâm Nhất, trong hoảng loạn cậu chống tay lên giàn hỏa thiêu, sắp dán cả vào mặt Mang.

Khoảng cách quá gần, Lâm Nhất theo bản năng thở nhẹ lại, ngay sau đó đồng tử cậu co rụt.

Môi của Mang không hề có chút bầm tím nào, vốn không phải phát bệnh.

Là ai hạ độc, mục đích lại là gì, khơi mào mâu thuẫn của hai tộc? Không thể nào chỉ là không để cho bọn họ rời đi đơn giản thôi chứ?
Lâm Nhất xoay người, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt không vui một lân.

Cậu nhíu chặt mày, trong đầu hiện lên một suy nghĩ nhưng lướt qua quá nhanh, không kịp bắt giữ.
Tộc trưởng hôn mê bất tỉnh, mọi người nhất trí quy chuyện này hết lên người Mang đã chết đi, ba cô gái còn lại cũng bị trói đến.
Lâm Nhất nhanh chóng nhình quanh bốn phía, lúc nhìn thấy một người trong đó bị đả thương phần đầu, cậu nheo nheo mắt, nghiêng sọt trên mặt đất tìm ra một gốc cây dược thảo rồi nhai nát, đắp lên cho đối phương.
Người bị thương là một người khá sôi nổi trong đoàn, cậu ta trừng lớn mắt, “Lâm?”
“Đừng nói chuyện.” Lâm Nhất hạ giọng, tay lau máu quanh trán cậu ta, làm miệng vết thương lộ ra, đợi một lúc thì không còn chảy máu nữa.
Lâm Nhất khiến đối phương kêu to thành tiếng, thu hút lực chứ ý của người xung quanh.
Có đôi khi nói nhiều thì vô dụng, đặc biệt là ở thời đại này, nói trắng ra là vẫn dựa vào thực lực nói chuyện.
Thấy từng ánh mắt nhìn qua, Lâm Nhất mím môi, không muốn thật sự bại lộ y thuật của mình, cậu thấp thoáng cảm thấy một khi bại lộ sẽ xui xẻo, chỉ có duy nhất một mình Tháp Mộc cảm kích hẳn là sẽ không bán đứng cậu.
“Là Vu của chúng tôi dạy.”
Người ở đây đều lộ ra vẻ mặt không dám tin, đến cả tộc nhân Hùng thị cũng há hốc mồm.
Lâm Nhất cũng không biết, ở thời đại này, thần thông của Vu thần mỗi bộ lạc chỉ truyền cho Vu tiếp theo, đây là chỉ thị của Vu thần, không thể dạy cho những người khác.
Tuy rằng tộc nhân Xà thị nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng lại nhanh chóng biến mất, bởi vì miệng vết thương kia đã không còn chảy máu.

Người này rất lợi hại, vậy khẳng định là Đại Vu của Hùng thị dạy cho.
Chỉ là rất kỳ quái, Vu tiếp theo của Hùng thị không phải cái đứa nhỏ tên Bổng đó sao? Chẳng lẽ Đại Vu không sợ bị Vu thần trừng phạt?
Nghĩ nghĩ, bọn họ lại không nói ra, chỉ giấu kín trong lòng.
Hành động này của Lâm Nhất làm không khí nổi lên biến hóa vi diệu, xong hành động yêu cầu muốn xem tộc trưởng vẫn dậy lên phản ứng không nhỏ.

Cậu lại một lần nữa nhìn về phía Tháp Mộc, hy vọng đối phương có thể giúp mình.
“Tháp Mộc, vì sao cậu lại đứng về phía cậu ta?” Tang bắt lấy cánh tay Tháp Mộc, “Cậu muốn khiến tộc nhân đều bị trừng phạt theo sao?”

Tránh khỏi tay Tang, sắc mặt Tháp Mộc không đổi, khi y nói lời này nhìn sang Lâm Nhất: “Vu không thể làm tộc trưởng tỉnh lại, chúng ta không còn cách nào khác.”
Lâm Nhất nhìn qua bằng ánh mắt cảm kích, mà đối phương không nhìn lại cậu, cúi đầu an ủi Y Quả.
Cậu mím môi, hình như Tháp Mộc cũng không hy vọng cậu đi xem tộc trưởng, là ảo giác nhỉ.
“Trói lên cột trước!”
Tang lạnh lùng hạ lệnh, vươn bàn tay qua muốn bắt Lâm Nhất, lại bị một bàn tay ngăn lại.

Tháp Mộc đi trước một bước túm lấy Lâm Nhất kéo ra phía sau, lực cũng không lớn.
Bị trói trên cây cột, mấy người Hùng thị đều đầy hoảng sợ, “A Do, làm sao bây giờ?”
A Do nhìn hướng Lâm Nhất vừa đi khuất, không nói gì.
Theo chân bọn họ đi vào một cái lán, ánh mắt Lâm Nhất đảo qua tấm da rắn thật lớn kia, cậu tiến lên xem xét thân thể tộc trưởng Xà thị.
Một lát sau Lâm Nhất rũ mắt, thì ra là trúng độc.
Một bộ lạc am hiểu dùng độc lại tra không ra bệnh trạng của tộc trưởng là trúng độc.

Khóe mắt Lâm Nhất giật giật, áp xuống khiếp sợ trong lòng.

Cậu không có hứng thú với nội đấu của Xà thị, chỉ hy vọng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vu của Xà thị là một người phụ nữ, Lâm Nhất nói vài loại thảo dược mấu chốt đặc thù, đối phương khinh miệt hừ lạnh một tiếng, không vừa lòng đi lấy.
Trong cả quá trình đó đều là Lâm Nhất tự mình ra tay, nghiền thảo dược rồi dùng nước nấu thành một chén, Lâm Nhất uống một ngụm trước, để cho bọn họ thấy mình vẫn còn sống.
Lâm Nhất tiếp tục ở lại Xà thị, dưới sự chăm sóc của cậu, tộc trưởng Xà thị từ trong hôn mê tỉnh lại, bệnh tình chậm rãi có chuyển biến tốt.

Tang tuy rằng còn có thái độ không tốt với cậu, nhưng rõ rành cũng đã tốt hơn nhiều, mà Y Quả dường như rất thích lăng xăng quanh cậu, cơ mà đề tài cũng đều chỉ là quay quanh Tháp Mộc.
Đến nỗi cái vị Vu không có bản lĩnh gì để so với Phục Phong kia của Xà có vẻ như cũng không còn miệt thị, đôi khi cũng sẽ xáp lại gần.

Tộc trưởng Xà thị tỉnh lại là một khởi sắc, với người ở nơi này xem ra, nếu tộc trưởng một lần nữa được phù hộ, trừng phạt của Vu thần chắc chắn sẽ biến mất.

Nực cười khiến Lâm Nhất lạnh lòng.
Nếu lần này cậu không tới, vậy thì bọn A Do đã bị sống sờ sờ mà thiêu chết từ lâu, một đám người ngu muội.
Lâm Nhất tìm cơ hội đề nghị thả A Do ra, những người đó không đồng ý.

Mãi cho đến khi cậu nói đồng ý ở lại nơi này chữa khỏi cho tộc trưởng, sau khi bọn họ thương lượng mới đáp ứng, bao gồm cả những đồ ăn kia.
Có thể thần kỳ làm tộc trưởng tỉnh lại, một người còn lợi hại hơn cả Vu trong tộc, bọn họ không dám đắc tội.
Quan hệ của Tháp Mộc và Tang cũng không hữu hảo, người trong tộc đều đang nghị luận tộc trưởng tiếp theo sẽ là ai, đơn giản chỉ cần chọn giữa hai người bọn họ.
Chuyện lần này, bộ lạc Xà thị nổi lên sóng lớn, thậm chí có người nói Lâm Nhất đi gần Tháp Mộc, cũng sẽ có thần thông như vậy, chắc chắn là chỉ thị của Vu thần để Tháp Mộc làm tộc trưởng.
Tháp Mộc không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ là ngầm đồng ý để loại lời đồn này tiếp diễn.
Đã hai ngày chưa thấy bọn A Do, nghe bọn họ sẽ rời đi, Lâm Nhất lén tránh đi mấy người Tang phái tới nhìn chằm chằm cậu.
Có chuyện muốn A Do chuyển về, cần phải gặp mặt.
Thành công chạy ra, Lâm Nhất nhẹ nhàng thở phào, không ngờ lại đụng phải Tháp Mộc, có chút trở tay không kịp.

Đối phương có vẻ như trật chân, đang đứng một chân chạm đất, thoạt nhìn tình trạng không tốt lắm.
“Anh muốn đi tìm A Do…” Lâm Nhất đầy sốt ruột, “Nếu không anh bảo người khác đến đây?”

Tháp Mộc rũ mắt, chậm rãi dịch bước chân, “Không cần.”
Nhìn bộ dáng cậy mạnh của đối phương, Lâm Nhất đỡ trán, quả nhiên vẫn là đứa nhỏ, lòng tự tôn quá cao, cho nên vì mặt mũi mà không muốn để nhiều người nhìn thấy?
Nhìn ra xa, lại nhìn Tháp Mộc, cậu cắn răng một cái, bước chân rẽ trái.
Lâm Nhất đỡ Tháp Mộc lên trên giường, tìm đồ lót dưới chân y, “Anh đi ra ngoài một chút, sẽ trở lại nhanh thôi.”
Nhìn bóng dáng người nọ vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Tháp Mộc ngồi dậy, tay sờ đến chỗ mắt cá chân, ngừng một hồi lại thu tay về, chỉ là có chút đau mà thôi…
Khi Lâm Nhất vội vàng chạy ra đã không còn bóng dáng của bọn A Do đâu, đến gặp mặt một lần cũng chưa được.
Ngày trôi qua đầy phiền muộn, trong khi Lâm Nhất đang bận rộn phối thuốc, bọn A Do đã trở lại thôn.

Phụ nữ chạy ra đoàn tụ với đàn ông của mình, người già và trẻ em cũng đi ra, bọn họ đều đang chúc mừng, chỉ có một người là không như thế.
A Do đặt sọt trên người xuống mặt đất, y căng da đầu hô lên: “Vu.”
Xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ? Y không mang Lâm trở về.
Phục Phong đứng tại chỗ, không nhìn thấy bóng dáng kia, bình tĩnh và đạm mạc nơi đáy mắt hắn dần dần biến mất, thay thế bởi một loại cảm xúc khác.
“Cậu ấy đâu?”
“Lâm còn ở bộ lạc Xà thị." A Do căng thẳng nuốt khan một cái, lắp bắp kể hết mọi chuyện đã xảy ra.

Sau khi nói xong, đám người bao gồm cả A Do đều cúi đầu xuống, nếu không có Lâm, bọn họ ai cũng không sống được.
Tĩnh mịch lặng im làm mọi người ngừng thở.
Thấy người đối diện không có động tĩnh, A Do lui về sau, một mực lui đến bên cạnh Bối Bối.

Y xoa mồ hôi trên đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Bối Bối, vừa rồi Vu thật đáng sợ.”
Bối Bối mím môi, tầm mắt lia qua, sợ bị phát hiện cho nên không hề dừng lại.

Từ khi Lâm đi, Vu đã như vậy vài ngày, trở nên càng ngày càng giống một con người.
Cô đoán quả nhiên không sai, Vu biết bọn anh trai lần này ra ngoài sẽ xuất hiện biến cố, sở dĩ để Lâm gia nhập, là bởi vì tính đến Lâm có thể thay đổi phát triển của sự việc.

Ngài đã chắc chắn Lâm sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng ngài vẫn không an tâm, đó chắc hẳn là cảm giác rất xa lạ…
Nếu Lâm không trở lại, vậy Vu làm sao bây giờ?
Bối Bối nghe lời tự trách của anh trai, cô nghĩ, Vu sẽ làm như thế nào đây? Bắt được một tin tức, cô quay đầu hỏi: “Cái gì?”
“Lâm sẽ không sao đâu, bên Xà thị có cái tên Tháp Mộc rất tốt với cậu ấy.” A Do gãi da đầu, thở dài, “Cũng không biết làm sao Lâm quen được tên đó, người nọ ủ tay cho Lâm, khi Lâm ngất xỉu là anh cõng, lúc ấy dáng vẻ tên đó thật sự rất đáng sợ, tộc nhân Xà thị muốn trói bọn anh lại, cũng là người nọ đứng ra…” A Do còn đang tự nhủ.
Sau khi kinh ngạc, miệng Bối Bối giật giật, như vậy mới có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.

Cô trộm liếc nhìn, ngay sau đó sắc mặt khẽ đổi, Vu nhất định đã nghe được.
Trong lòng cảm thấy bất ngờ, như là bị thứ gì đó lấp kín.

Phục Phong nắm tay phải chống trán, hắn không biết vẻ mặt của mình thế nào, cũng không biết tộc nhân xung quanh đều hoảng sợ nhìn hắn.
Ba ngày sau, một người tìm đến Xà thị.
- --------
Hệ hệ hệ thích Phục Phong quá đi.

Bình Luận (0)
Comment