Lục Địa Bị Mất

Chương 32


Một đám nhóc hai mắt nhìn chằm chằm mặt nước bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Lâm Nhất cũng ngáp một cái, sông này vừa dài vừa rộng, cá bơi qua cũng cần chút thời gian, Lâm Nhất an ủi bản thân.

Sương mù loãng ở bên kia chậm rãi mờ đi, lộ ra dãy núi lồng lộng, người bên bờ sông ngày càng đông, giẫm đá* xuống sông giặt quần áo rửa rau dại, rầm rầm tiếng nước cùng tiếng cười nói liên tục không ngừng.
(*)cụm 摸石头 t cũng không rõ, tra baidu thì thấy nó ra là đại loại ở mấy khúc sông hồ người ta không rõ nông sâu nên dò dẫm đá mà đi.
Lấy con giun đã ngâm đến trắng bệch xương, lại thay một khúc tràn đầy sức sống, ném dây câu lại vào trong nước, Lâm Nhất sầu sắp thắt cả lông mày, cứ thế này không được, phải đổi một vị trí xa hơn chút.

Nghĩ như vậy cậu liền lấy gậy gỗ trong nước lên, “Cáp Y, Bố Cốc, đi thôi.”
“Ưm…” Dùng mu bàn tay lau lau nước miếng bên miệng, Cáp Y mơ mơ màng màng ôm chân Lâm Nhất cọ cọ, “Lâm ơi cá đâu?”
Tay vòng dây câu khựng lại, Lâm Nhất xanh mặt, “…Còn ở trong sông.”
Bên kia trừ Bố Cốc ra, mấy đứa con nít khác đã chạy xuống sông nghịch nước mò trai từ lâu, trong tuổi ham vui chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn.
Bố Cỗ lười biếng duỗi người, kéo Cáp Y còn rũ rượi trên cỏ lên, “Lâm, anh muốn đi đâu?”
“Qua bên kia.” Lâm Nhất nói rồi liền đi qua một hướng, bước chân chạy nhanh, cho nên khi người phía sau nhìn sang cậu đã đi xa.

Đổi một nơi hẻo lánh, Lâm Nhất bảo Bố Cốc bẻ gãy nhánh của cây cối vươn ra ngoài phía sau đi, bản thân lại xoay lại chắc chắn sẽ không mắc vào cây mới tung dây câu ra.
Tứ chi Bố Cốc hình chữ đại nằm trên cỏ, rút cọng cỏ ngậm trong miệng nhai nhai, "Đói bụng quá đi." Trên đùi nặng xuống, cậu nhóc trừng mắt nhìn, “Cáp Y, mày tránh ra cho tao!”
“Tao cũng đói.” Cáp Y không hề di dịch, đầu nằm trên đùi Bố Cốc tìm tư thế thoải mái, đáng thương vô cùng thủ thỉ, “Mẹ chưa cho tao ăn.”
Ai mà không đói bụng? Lâm Nhất đá văng chân Bố Cốc ra, nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc phao cá trên mặt nước, thứ đồ kia là dùng lông của con chim mập trong sân làm ra, cái thứ này trôi nổi bất động.
Hai đứa phía sau lại bắt đấu võ mồm khoác lác như thường lệ, Lâm Nhất càng nghe càng cảm thấy dở khóc dở cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện liền thấy phao cá ở trôi đi, như là trong nước có cái gì đó đang kéo dây câu chạy, cậu nhướng mày một cái khai, tới rồi.
Ở phương diện này Lâm Nhất không có kỹ năng, toàn bộ là dùng cảm giác, sau khi phao cá đột nhiên đi bị kéo xuống, lại nhanh chóng nổi lên trên, cậu vội vàng nâng gậy gỗ lên, trên móc câu mắc một con cá tung tăng nhảy nhót.
Cá tuy rằng chỉ dài bằng bàn tay, nhưng Bố Cốc và Cáp Y vẫn vui vẻ vây quanh hoan hô.
Gỡ cá khỏi móc câu xuống ném lên mặt đất, Lâm Nhất quay đầu kêu: "Thả vào…” vũng nước, hai chữ phía sau còn chưa nhảy ra khỏi họng, bên kia Bố Cốc đã dùng trai đao mổ bụng cá, cậu nhóc thuần thục bắt đầu làm sạch, “Lâm, anh nói cái gì cơ?”
Kế hoạch tan thành mây khói*, Lâm Nhất giật giật khóe miệng, “Không có gì.”
(*)raw có chữ 没谱, đại loại là chuyện không thể tính được, không có kế hoạch gì, chỗ này t dịch hơi thoát nghĩa ra cũng kh biết có chuẩn kh.
Kế tiếp Cáp Y hưng phấn chạy đi tìm củi gỗ, cùng với Bố Cốc vội vàng nướng cá, hai đứa ăn xong lại liếm liếm miệng tiếp tục nhìn Lâm Nhất, cứ như chó con chờ người cho ăn.

Lâm Nhất tức muốn nổi phổi, ngay khi cậu từ bỏ nghiên cứu làm sao để không mắc sai lầm, con cá kia cũng đã vào bụng hai đứa, cậu có thể hửi thấy mùi.
Cho nên nói trẻ con chẳng hề đáng yêu chút nào.
Cả một buổi sáng, Lâm Nhất câu chín con cá, sáu lớn ba nhỏ, trừ hai con vất vả mới giữ cho sống được, có ba con đã thành một đống xương cá, còn có bốn con đang bị nướng trên lửa, sắp chín đến nơi.
Cậu xoa bóp bả vai, quấn dây cá lên gậy gỗ, xách theo hai con cá sống một lớn một nhỏ xoay người đi vào thôn.
Cáp Y ngồi xổm bên đống lửa một tay cầm một con cá ở nướng, trên khuôn mặt ngăm đen ra đầy mồ hôi, quanh mũi dính đầy tro, trên người càng dơ hơn, “Lâm, cá chín rồi này, lần này em chắc chắn không ăn!”
Lảo đảo một cái, Lâm Nhất quơ cá trong tay, “Anh đi về trước.”

Cáp Y động động cái mũi, cúi đầu nhìn cá thơm ngào ngạt, chớp chớp mắt, “Bố Cốc, một con cá Lâm cũng chưa ăn.”
Bố Cốc đang định bắt đầu giải quyết một con cá trong tay bĩu môi, “Hình như là vậy.” Khó trách sắc mặt Lâm ngày càng kém, thì ra là đói.
Hai người trừng mắt nhìn đối phương, rơi vào trạng thái chán ghét khinh bỉ lẫn nhau, mãi đến khi mùi khói kéo đến mới í ới kêu to đi xem cá nướng.
Lâm Nhất đi xa quay đầu lại nhìn, hình như là cậu nghe thấy Bố Cốc tru lên, hẳn là ảo giác.
Thấy mấy người già kéo lưới tán gẫu ở trong sông, dường như là đã xảy ra tranh luận, Lâm Nhất buông đồ trong tay xuống nước nắm lấy tay cầm, dùng sức kéo lưới cố định trên cây gậy trúc trong sông.
Từ năm trước sau khi cậu chỉ cho người trong thôn cách bện lưới đánh cá, mùa đông phụ nữ liền vội vàng bện chất đống, bây giờ trời đã dần ấm áp, đúng là thời điểm dùng thường xuyên nhất.
Tuy rằng lưới đánh cá này là từng luồng dây cỏ bện thành, không thể ngâm thời gian dài trong nước, nhưng vẫn tốt hơn là không có, dưới tình huống vận khí không tồi vẫn có thể bắt được không ít cá.
Không dừng lại lâu, Lâm Nhất chào hỏi mọi người liền nhanh chân trở về, đói đến bụng dán vào lưng, tự mình làm một bữa rồi hẵng chờ cơm tập thể.
Rất xa đã nhìn thấy người đàn ông đứng ở hàng rào, bước chân cậu nhanh hơn chạy tới, được một vòng tay vững vàng tiếp lấy.
Mùi cá nhàn nhạt tỏa trong mũi, Phục Phong cúi đầu hửi hửi trên cổ Lâm Nhất, khẽ thở dài một tiếng, trầm mặc kéo cậu về phòng.
Thấy đối phương im lặng không lên tiếng phủi đi vài miếng vẩy cá trên quần áo mình, Lâm Nhất mím môi, tay gác trên eo Phục Phong sờ sờ qua lại.

Trong giọng nói Phục Phong nghe không ra là đang nói đùa, “Về sau không có tôi thì đừng ra khỏi thôn.”
Tuy rằng không biết vì sao lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng Lâm Nhất không hỏi nhiều, chỉ trả lời: "Được.”
Đột nhiên vang lên thanh âm kỳ lạ đánh vỡ trầm mặc giữa hai người, Lâm Nhất xấu hổ nuốt nước miếng một cái, “Chúng ta đun canh cá uống đi.”
Phục Phong quét mắt nhìn hai con cá còn nhảy trên mặt đất, khom người bắt lại đi ra ngoài.
Ở trong lều ngẩn ra một hồi, Lâm Nhất rửa sach nồi rồi bắt đầu nấu nước, hô ra bên ngoài: “Phục Phong, cá con đừng giết, ném vào vũng nước ấy.”
Đến khi Phục Phong cầm theo cá đã xử lí xong đi vào nước đã sôi, Lâm Nhất dùng dao cắt thành hai khúc ném vào trong nồi.
Nhìn nước sôi sùng sục, Lâm Nhất nhẹ giọng hỏi: “Phục Phong, anh có thể xem giúp em xem lần này lúa có thể sống được hay không chứ?” Trong tiềm thức cậu cũng như mọi người, coi Phục Phong như một đấng toàn năng.
Mọi người đều ra sức lao động, cũng đều đặt kỳ vọng cao.

Nếu thất bại, vậy có thể là đả kích không nhỏ.

Lấy muỗng gỗ lật cá qua, Phục Phong hơi nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú, “Lâm, em là một người kỳ lạ.”
Ngay khi Lâm Nhất định dò hỏi, cậu lại nghe được Phục Phong nói: "Em rất thông minh.”
Tự động quy kết hai câu này thành có thể thành công.

Hưởng thụ sự an ủi từ người quan trọng nhất của mình, Lâm Nhất nhẹ lòng đi nhiều, ghé lại gần hửi mùi hương.
Phục Phong kéo cậu xa một chút, bỏ vào hai cây củi, “Nước rất nóng, nguy hiểm.”
"Anh cách còn gần hơn em.” Lâm Nhất nhắc nhở.
Củi lửa cháy lớn, phát ra tiếng lạch tạch, mùi bụi gỗ và mùi cá tỏa ra tràn ngập trong không khí.
“Hương vị tươi ngon thật, tiếc là không có muối.” Dùng thanh âm chỉ có mình biết tiếc nuối nói một câu.


Lâm Nhất gắp cá ra ăn hết, chép chép miệng, quả nhiên lòng tham con người là cái động không đáy, có đồ ăn vẫn là không thỏa mãn, muốn ăn càng ngon hơn.
Phục Phong cầm hai cành trúc, đã tiếp nhận yêu cầu và hy vọng người trước mặt đưa ra, chỗ thay đổi của hắn có lẽ so với bản thân hắn biết còn nhiều hơn.

Lâm Nhất cúi đầu ăn canh nhìn thấy trong chén nhiều hơn một miếng thịt cá, cậu cong khóe miệng ăn hết.

Không lo sẽ bị hóc, bởi vì đối phương chắc chắn đã lấy hết xương cá bên trong ra.
Buổi chiều Lâm Nhất khiêng giáo gỗ và dao đá đi tìm Đức Lỗ, sau khi thương lượng liền dẫn một đám người đào hai cái mương dài và hố ở bãi đất trống sau thôn, dùng để làm nhà xí.
A Do cảm thấy phiền phức, nhưng vẫn không ngừng việc trong tay, “Lâm, đi trong bụi cỏ tiện hơn nhiều.”
Lâm Nhất chặt nhánh cây trừng y một cái, “Chân giẫm lên thì cảm giác thế nào?”
A Do không biết nhớ tới chuyện gì, biến sắc, “Không ổn lắm.”
Dưới sự hỗ trợ của mọi người dựng hai cái lều, Lâm Nhất tìm nhánh cây bị đốt lần lượt đánh dấu "O" và "X" lên cột gỗ, nói bọn họ đừng vào sai lều.
Ban đầu có người thích ứng không được không gian hẹp của lều nhỏ, không muốn phối hợp, sau lại chậm rãi bị đại đa số cảm nhiễm.
Sau khi trời chuyển ấm, trừ đồ ăn ngày càng nhiều thì quần áo của mọi người đều ngày càng ít.

Đàn ông đều để trần thân trên, đi chân trần, chỉ mặc váy da thú đơn giản, phụ nữ cũng rất mát mẻ, cánh tay chân đều lộ ra bên ngoài, lúc khom người phong cảnh trên dưới đều đón ánh sáng, trong thôn cũng chỉ có hai vợ chồng Lâm Nhất là mặc nhiều.
Hôm nay, Phục Phong đến chỗ Đức Lỗ, Lâm Nhất ở trong sân đi quanh hai vòng rồi chạy ra ngoài, đi theo bọn Cáp Lôi cùng ra ngoài thôn, cậu xem có thể tìm được muối viên hay không, kết quả sự thật chứng minh cậu vẫn quá ngây thơ, chẳng những không tìm được muối viên mà còn đụng phải một con hổ hình thể cực kỳ khổng lồ, không tránh được một hồi chiến đấu dữ dội.
Con hổ lớn đến mức làm Lâm Nhất sợ hãi trong nháy mắt, so với sư tử trong vườn bách thú còn bự hơn gấp đôi, hàm răng sắc bén dài ngoằng.

Cáp Lôi hô trấn định tộc nhân sợ hãi, dẫn đầu giơ vũ khí công kích.
Tình cảnh vẫn luôn bị áp chế lại xoay chuyển khi Lâm Nhất lấy ra dao đá mang theo ra.

Cậu đưa mắt ra hiệu với Cáp lôi sức lực lớn nhất, dùng kịch bản như lần trước mình và Phục Phong cùng nhau giết cái con thú cỡ bự kia, lưỡi dao đá đâm mạnh vào.

Đến khi bọn Lâm Nhất kéo hổ lớn về thôn, người trong thôn đều chạy ra ngoài.

Trên mặt Lâm Nhất còn vết máu, nhìn rất dọa người, thật ra cũng chỉ có một vết thương trên trán.
Đám người lui ra thành một con đường, nhìn thấy ngươid đi tới, trong lòng Lâm Nhất thầm kêu không ổn.


Lúc ra khỏi thôn cậu cảm thấy như quên mất gì đó, bây giờ mới nhớ tới lời Phục Phong.
“Lâm, em đã hứa với tôi.”
Dường như là đã nhận ra hơi thở nguy hiểm, Lâm Nhất theo bản năng lui về phía sau một bước.

Đến khi cậu phản ứng lại đã bị người không biết đã tới gần từ khi nào nắm chặt cánh tay, hơi thở bên tai nặng nề.
A Do muốn đi qua, lại bị Bối Bối giữ chặt lại, ngay cả Bố Cốc và Cáp Y ngày thường có quan hệ tốt nhất với Lâm Nhất cũng bị ra lệnh không được tới gần.
Tộc nhân Hùng thị coi người đàn ông kia còn quan trọng hơn mạng, cho nên rất rõ ràng bây giờ trong mắt đối phương không có chút lạnh lẽo nào, vẫn là ôn hòa trầm tĩnh như trước nay, nhưng lại làm cho bọn họ bất an.
Đoàn người Cáp Lôi đều cứng người không dám nhúc nhích, đó là ánh mắt gì? Vu của bọn họ trở nên thật đáng sợ.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Lâm Nhất vén tóc trên trán lộ vết thương ra.

Hơi thở trên người Phục Phong không hề chuyển biến tốt đẹp, dưới ánh nhìn chăm chú của tộc nhân hắn bế Lâm Nhất lên.

Nhàn nhạt quét mắt, mọi người đều lập tức lui ra sau, trơ mắt nhìn người bị ôm giãy giụa muốn tránh thoát, nhưng làm thế nào cũng tránh không thoát được.
“Cáp Lôi, sao lại thế này?” Đức Lỗ tiến lên, ngữ khí nghiêm nghị.
“Cũng nhờ Lâm, cái thứ này mới bị bọn tôi giết chết.” Cáp Lôi đá đá xác hổ, “Tôi đã thay Lâm báo thù.”
Lâm Nhất vừa bị Phục Phong ôm trở về đã bị áp lên giường, nụ hôn cuồng nhiệt tàn sát bừa bãi ngăn chặn giọng nói của cậu.

Nụ hôn này tràn ngập chiếm đoạt, cứ như là đang phát tiết và xác định điều gì đó.
Khoang miệng bị liếm đau đớn, mùi máu tươi tràn vào hơi thở, cũng không biết là của ai.

Lâm Nhất sinh ra một loại ảo giác, dường như cậu cảm thấy Phục Phong đang run rẩy.
Một lát sau, Lâm Nhất liếm máu bên miệng đi, dùng ánh mắt như nhìn tên điên mà nhìn Phục Phong hơi khép mắt.

Lâm Nhất cúi đầu, “Rất xin lỗi, lần sau em sẽ không chạy lung tung nữa.”
“Lâm, tôi chỉ là một con người.” Phục Phong nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Nhất, “Cũng sẽ sợ hãi.”
Cả người ngẩn ra, một lúc lâu Lâm Nhất vẫn chưa hoàn hồn.

Ngồi trên giường để Phục Phong xử lý miệng vết thương cho cậu, lại lẩm nhẩm một đoạn cổ xưa thần bí cậu nghe rất nhiều lần nhưng vẫn không hiểu.
Đợi một lúc, Lâm Nhất nói hết sự tình xảy ra, bao gồm mục đích lần ra thôn này của cậu.
Phục Phong nắm được một chữ, “Muối?”
Lâm Nhất đưa tay đã ướt mồ hôi của mình đặt bên miệng Phục Phong, Phục Phong vươn đầu lưỡi liếm một chút, “Mặn.”
“Vị này chính là muối.” Nói rồi Lâm Nhất cũng tự mình liếm một chút dọc theo vết nước Phục Phong lưu lại, “Nên tìm như thế nào?”
Lâm Nhất dựa vào lưng Phục Phong nhắm hai mắt lâm vào trầm tư, có phải còn có phương pháp tìm ra muối cậu không nhớ hay không?
Sau sự kiện kia Lâm Nhất thật sự không ra khỏi thôn một mình nữa.

Cậu nhận được tấm da hổ kia, lại thêm da của con thú trước, đã có hai tấm da chất lượng tốt.
Không thể ra ngoài thôn, Lâm Nhất nghĩ ra một cách, cậu bảo Cáp Lôi đi theo một con nai, bảo y mang về mọi cục đá con nai đã từng liếm.

Sau một ngày mệt mỏi, Cáp Lôi kéo bước chân nặng nề xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, ném chiếc túi da trong tay xuống rồi đặt mông ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi rã rời.
Lần trước để người này bị thương ngay trước mặt, y luôn cảm thấy không tốt, muốn làm cái gì đó.

Ai ngờ đối phương để y chạy với một con nai cả ngày.
"Cáp Lôi, anh không làm tôi thất vọng."
Lâm Nhất đào ra một ít đá muối cho y xem, "Cái viên đá này anh còn nhớ tìm được ở đâu không?"
"Tôi nghĩ xem." Nói xong ba chữ, Cáp Lôi đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Ngày hôm sau y dẫn vài người đi tìm đá trong rừng, trong lòng thề rằng sẽ không bao giờ dễ dàng đồng ý bất kỳ ai.
Sau khi vấn đề muối được giải quyết, Lâm nhất hoàn toàn thỏa mãn, hôm đó dạy những người phụ nữ nấu một nồi nước thịt, hương vị đã không còn giống như trước.

Mọi người đều hửi thấy thơm phức, cũng ăn uống ngon miệng hơn, bởi vì rốt cuộc Vu của bọn họ khi nhìn thấy thanh niên kia vui vẻ ăn thịt đã cười rồi.
Khi cảm thấy nhàm chán sẽ suy nghĩ về nhiều thứ hơn, thức ăn đã không thành vấn đề, đã đến lúc nên cải tiến vũ khí.

Lâm Nhất nhờ A Do chẻ khúc gỗ lớn, lột vỏ cây phơi dưới mặt trời.

Để họ làm ra một loạt cung tên đặt bên trong một vại gốm to, lông trên tên còn có một sợ lông gà rừng.

Sau khi lấy mũi tên ra, bên trên đã có tẩm một thứ gì đó.

“Cáp Lôi, những thứ này có tác dụng gây hôn mê.” Lâm Nhất tiếp tục nhắc nhở, “Những thứ này nhất định phải chú ý, độc tính rất mạnh, giết chết động vật rồi sẽ không thể ăn, cho nên khi dùng phải thận trọng.”
Cáp Lôi đảo mắt, thấy bốn phía không có người, y thấp tiếng thô giọng hỏi: “Lâm, đây là Xà thị nói với cậu à?”
Lâm Nhất ngẩng đầu, dùng một ánh mắt “anh cảm thấy có thể sao” nhìn Cáp Lôi.
“Tôi cũng cảm thấy không thể.”
“…”
Lâm Nhất lười biếng kêu nói thừa, tự mình đi ra sau thôn, cậu muốn xem xem trong bụi có bông hoa Hồng Linh* nào mới mọc ra hay không.

Cáp Y từ phía xa chạy tới, như kẹo mạch nha dính lấy cậu.
(*)Trước mắt chưa biết đây là cây gì, t có tra theo tiếng anh thì là hoa sứ, hay gọi là đại hoa đỏ á, còn tra tiếng trung thì không ra.
Xung quanh bụi cây có rất nhiều dây đằng thô, Lâm Nhất dùng giáo gỗ khẩy ra, không ngừng đi về phía trước, ánh mắt tìm kiếm mọi nơi.
Một tiếng thốt lên vang ở bên tai, trước mắt lóe lên một bóng người.

Lâm Nhất chính mắt thấy đứa nhỏ chỉ tới ngực cậu lao qua như một mũi tên,
“Lâm.” Cáp Y cười hì hì, nhanh nhẹn ném con rắn kia vào trong sọt, ngửa đầu nhìn Lâm Nhất, “Xem đi, em dù không lớn cũng có thể bảo vệ anh.”
Dùng sức ấn ấn đỉnh đầu nhóc, Lâm Nhất cười nói, “Ừ ừ, Cáp Y lợi hại nhất.”
Cáp Y về sau hẳn là sẽ mạnh hơn cả Cáp Lôi, Bổng kế thừa ẩn nhẫn cơ trí của Đức Lỗ, Hùng thị đã được định trước sẽ càng ngày càng hùng mạnh….

Bình Luận (0)
Comment