Lục Địa Bị Mất

Chương 7


Nhưng chỉ trong một giây trước khi chạm vào, Lâm Nhất kêu lên thảm thiết.

Cằm bị hai ngón tay nắm lấy, lực rất lớn, cậu gần như nghe được tiếng xương cốt mình nứt ra.

"Đau..." Lâm Nhất hít vào một hơi, cố gắng thoát ra nhưng thất bại, "Mau buông ra!"
Không hề buông tay, Phục Phong không nhúch nhích, "Cậu muốn làm gì?"
Tuy rằng âm điệu không cao, nhưng mang theo hàm ý chất vấn.

Lâm Nhất chậm rãi nheo mắt lại, lộ ra ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm người trước mặt.
Thật ra cậu đang suy nghĩ biện pháp tìm cho mình cái bậc thang đi xuống, tại sao lại đột nhiên kích động như vậy? Cái vẻ thèm khát khó nhịn này là chuyện thế nào?
Lâm Nhất ra vẻ nhẹ nhàng, cậu muốn ngáp một cái, nhưng cằm đau.

"Buồn ngủ, anh bỏ tay ra đi."
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí đầy xấu hổ.
Phục Phong thấy khóe mắt cậu đã có chút ướt át, lại nhìn thấy cằm cậu đỏ lên, đột nhiên liền thu tay về.
Cả người nghiêng đi mất chỗ dựa, không kịp điều chỉnh, cả người Lâm Nhất ngã về phía Phục Phong, môi khẽ chạm lên trán hắn, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Khoảng cách quá gần, không nên có giữa bạn bè bình thường, đừng nói hai người còn không tính là bạn bè.
Nhưng trong một giây, Lâm Nhất vội vàng rời khỏi người Phục Phong.
Ánh mắt mơ hồ không tiêu cự, hô hấp hơi loạn, tim đập như trống, thịch thịch thịch theo tần suất hỗn loạn, cả người nóng lên, trên mặt cũng nóng ran, đại não trống rỗng trong thời gian ngắn.
Bác sĩ Lâm yên lặng nhíu mày, có lẽ cậu mắc bệnh rồi.
"Xin lỗi, bình thường tôi không như vậy đâu." Lâm Nhất buồn rầu, cậu cảm thấy mình nên lại chỗ cái đống lửa đó mà thắp một ngọn lên đầu.
Không thấy đáp lời, Lâm Nhất ngẩng đầu, phát hiện Phục Phong cứ như không hề có chuyện gì, đến hơi thở cũng chưa loạn.
Cặp mắt kia vẫn quá mức trầm tĩnh, gần như làm Lâm Nhất cho rằng mình đang nhìn thần linh không dính khói lửa phàm tục.
Phục Phong há mồm, như muốn nói gì đó, lại đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói rất lớn.
Rất sốt sắng, Lâm Nhất nhận ra người tới là Cáp Lôi.


Cậu vén rèm lên, quả nhiên thấy Cáp Lôi đứng bên ngoài, đi tới đi lui, trông như một con tinh tinh lớn.
Bên tai bô bô một đống, Lâm Nhất thật sự một chữ cũng nghe không hiểu, quá nhanh.
Phục Phong đi tới, trong tay cầm một cái túi làm bằng da thú, chỉ là được kim xương khâu chặt.
Hắn chỉ nhàn nhạt nói mấy chữ, Cáp Lôi vốn nóng nảy liền trở nên bình tĩnh.
Ánh mắt vẫn luôn dõi theo Phục Phong, mãi cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất trong bóng đêm.

Lâm Nhất trầm tư, không đúng chỗ nào...
Lâm Nhất dựa vào cột gỗ sờ sờ cằm, ngay sau đó bả vai cậu run khẽ lên, cười ha ha.
Vừa rồi Phục Phong cùng tay cùng chân.
Cáp Lôi là chiến binh dũng mãnh của bộ lạc, y mạnh mẽ quyết đoán, có rất nhiều lời mời gọi ngỏ ý tới y nhưng y lại không chấp nhận ai trừ bạn đời của mình.
Tiếng khóc trong lều ngừng lại lúc Phục Phong đến, người phụ nữ trên giường đá đang ho khan, đôi mắt đỏ ngầu.
Sau khi Phục Phong xem xét một lúc liền bảo Cáp Lôi nấu mấy nhánh cỏ khô hắn đưa thành một bát.
Đôi mắt to của Cáp Y đỏ bừng, chốc chốc lại chùi nước mắt.

"Vu, có phải mẹ sắp..."
Cáp Lôi quát lớn đứa con yếu đuối của mình, "Cáp Y!"
Sợ hãi mếu máo, Cáp Y cúi đầu xuống.
Phục Phong đứng bên mép giường, hơi khép mắt, môi khẽ mấp máy.

Một điệu cổ quái mà trầm thấp phát ra từ trong miệng hắn, như là có một loại sức mạnh thần bí từ nơi xa xưa kéo đến.
Thần thánh, cổ xưa?
Cơ thể người phụ nữ trên giường lập tức chấn động, đến ho khan cũng không dám.

Cô run rẩy nhắm mắt lại, cứ như là đang chịu phán xét bởi một loại tồn tại nào đó.
Cáp Lôi kéo Cáp Y quỳ xuống đất, trán dán đất.
Rời khỏi chỗ Cáp Lôi, Phục Phong đi không nhanh, hắn vô cớ nhớ lại diễn cảnh trước đó.

Khí vị trên người người nọ hỗn loạn, môi hơi khô khốc, tim đập rất nhanh, có vẻ như khi đó tim hắn cũng đập không chậm...
Sờ sờ trán, trong mắt Phục Phong lóe lên một tia sáng, tò mò không biết sẽ là hương vị gì?
Lúc quay trở về, người nọ đã ngủ rồi, vẫn là cái tư thế kia, tay chân giương rộng, khóe miệng hơi nhếch.
Phục Phong chạm lên trán cậu, tự mình nếm thử một chút.
"Có hơi mặn."
Ngày hôm sau, hai người cùng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nên ra ngoài đi dạo thì ra ngoài đi dạo, nên cho tộc nhân chỉ dẫn thì đi chuẩn bị.
Lâm Nhất tìm được một loại cây kỳ quái, trên cành cây có một lớp lông ngắn, làm tăm xỉa răng, cũng có thể tạm làm bàn chải đánh răng.
Sau khi lấy một đoạn chà xong, vị ngấy trong khoang miệng biến mất, Lâm Nhất cũng không nhàn rỗi nghỉ ngơi, cậu đi đến giúp gom gậy gỗ.
Từ khi Lâm Nhất nói cho mọi người nấm có thể ăn, trong tộc nướng nấm hầm thịt, sau đó lại nói cho bọn họ cách đan lưới đánh cá, cậu có được sự công nhận.
Mọi người đều rất nhiệt tình với cậu, Đức Lỗ còn cho Lâm Nhất hai bộ da thú hoàn chỉnh.
Đồ ăn đối với bọn họ là quan trọng nhất.
Buổi tối Lâm Nhất dựa vào đường đi đã nhớ kỹ tìm được sơn động kia, cậu không gặp được thiếu niên nọ, trong động chỉ có một ít cỏ khô và củi lửa.
"Đi đâu rồi..."
Lâm Nhất lầm bầm lầu bầu, qua rất lâu cậu mới rõ, chỉ sợ đêm nay thiếu niên kia không trở lại.
Lúc băng qua rừng cây, Lâm Nhất ma xui quỷ khiến đi về bằng một con đường khác.

Khi nhìn thấy một bóng hình, cậu cảm giác như không chừng thật sự có giác quan thứ sáu.
Thiếu niên đang đào đất, mười ngón tay đều là bùn, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng Lâm Nhất nghĩ, chắc chắn là đang khóc.
Lâm Nhất nhớ tới tiếng ho khan và tiếng khóc kia, cậu không bước qua, nhìn một cái gò đất nhỏ chậm rãi vun đắp lên, nhìn thiếu niên quỳ gối ở đó vẫn không nhúc nhích.
Vì sao lại có sinh lão bệnh tử? Lâm Nhất ngẩng đầu, trước kia cậu từng hỏi, vấn đề này có một đáp án rất rộng, đây là quy luật tự nhiên.
"Chuyện buồn rồi sẽ qua."
Phía sau có tiếng bước chân cùng với một giọng nói, thiếu niên cứng đờ, nó không quay đầu lại.
"Tìm em lâu quá, anh không có nhiều thời gian đâu." Lâm Nhất kéo thiếu niên lên, cậu lo lắng nếu còn không quay về, Phục Phong chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Đi nặng có thể kéo dài bao lâu? Lấy cớ này tuy rằng dùng tốt, nhưng mà thời gian ngắn.

Thiếu niên túm chặt lấy cánh tay Lâm Nhất, trên mặt rất dơ, nhưng nó không khóc, một giọt nước mắt cũng không có.
Lâm Nhất thở gấp, cậu không ngờ được thân thể nhỏ gầy thân nhưng lại có sức lớn đến như vậy.
Hai người một trước một sau rời đi, trở về trong động.
Bên đống lửa, Lâm Nhất không chậm trễ, "Để anh nhìn chân của em."
Chân trái thiếu niên co rụt lại, bị Lâm Nhất giữ lấy, chỗ được quấn cỏ lộ ra ngoài.
Miệng vết thương kia rất sâu, đã hư thối.

Một mùi tanh tưởi ập vào mũi, Lâm Nhất nhíu chặt mày, đầy căng thẳng.

Đây không phải luyện tập, bên người cũng không có giáo sư hướng dẫn, nếu làm sai, trả giá quá lớn.
Nhưng cậu không thể để lộ ra chút căng thẳng nào, cậu phải tự tin.
"Đừng sợ, không đau chút nào." Hơ cốt chủy qua lửa mấy lần, lại lau nước thuốc, Lâm Nhất dùng ngôn ngữ của nơi này nhẹ giọng hỏi: "Em tên gì?"
Thiếu niên nhìn cậu, "Tháp Mộc."
"Gì cơ?"
"Tháp Mộc, em tên Tháp Mộc." Thiếu niên rất bình tĩnh, giọng nói của nó lộ ra kiên trì, như thể muốn để cho Lâm Nhất nhớ kỹ tên của nó.
"Tháp Mộc, anh tên Lâm Nhất." Mũi cốt chủy đâm vào, Lâm Nhất nín thở.
Em biết, Tháp Mộc không hề chớp mắt nhìn cậu, trong ánh mắt màu hổ phách nhợt nhạt đảo qua một thứ không dễ nhìn ra.
Quá trình kế tiếp rất khó khăn, không có thuốc gây tê Lâm Nhất lo thiếu niên chịu không nổi.
Nhưng đối phương chỉ cắn chặt răng, giọt mồ hôi lạnh lớn chảy xuống, đau run rẩy, nhưng nó không khóc cũng không quấy.
Một lát sau Lâm Nhất lấy cánh tay lau sạch mồ hôi trên mặt, cánh tay cầm cốt chủy run lên bần bật, đau nhức trên móng tay lan ra.
"Tháp Mộc, em thật phi thường."
Quét mắt nhìn thịt nát được đào ra, Lâm Nhất nhắm mắt.

Đến cả cậu cũng không kiên trì được như thiếu niên, đau đến nhường nào, tra tấn từng ngày, mới nghĩ đã ăn không tiêu.
Nơi này điều kiện kém, nếu xử lý kịp thời, căn bản sẽ không nghiêm trọng đến nông nỗi này.
Có điều nếu cậu không tới, thiếu niên thật sự sẽ mất một chân.
Cánh tay bị giữ chặt, Lâm Nhất quay đầu lại, cười nói: "Anh đi múc nước."
Lâm Nhất lần đầu tiên cảm thấy mình là bác sĩ, cả quá trình chăm sóc bệnh nhân đầu tiên cậu đối xử rất dụng tâm.
Ai ngờ hai ngày sau, người vốn nên ở trong động lại không thấy đâu.

Mỗi ngày Lâm Nhất đều đến đây vẫn không nhìn thấy người, bên trên gò đất nhỏ trong rừng cây có một gốc hoa dại màu trắng.

Lâm Nhất biết thiếu niên tên Tháp Mộc kia lần này thật sự đi rồi.
Cậu rất buồn rầu, chó mèo con lúc trước cậu chăm cũng im hơi lặng tiếng rời khỏi cuộc sống của cậu.

Mất mát kéo hai chân về, Lâm Nhất suýt thì đụng vào người đứng trước mặt cậu.
Phục Phong lẳng lặng nhìn Lâm Nhất, "Cậu có thể nói cho tôi."
Hắn vẫn luôn không nhắc tới, đang đợi người này chủ động thừa nhận, nhưng lại chậm chạp không đợi được, hắn đành phải tự đi hỏi.
Đang giận dỗi đấy à? Hẳn là ảo giác thôi.
Quả nhiên không thể gạt được, chỉ là thấy lạ với thái độ ngầm đồng ý của hắn.

Lâm Nhất theo bản năng lấy lá cây trên đầu hắn xuống.

Phục Phong cúi đầu ghé sát vào Lâm Nhất, đôi mắt khép lại.
"..."
Làm gì vậy? Lâm Nhất ngẩn người nhìn hắn.
Không chờ được như mong muốn, mí mắt Phục Phong giật giật, hắn trầm mặc xoay người, để lại Lâm Nhất một mình bối rối đứng tại chỗ.
Tâm trạng Lâm Nhất không tốt, hơi thở trên người Phục Phong cực lạnh, người trong tộc đều rất bất an.
Từng ngày trôi qua, Lâm Nhất ngày nào cũng đều rất bận.

Bắt đầu nghiêm túc lắng nghe những người đó nói, nghiền ngẫm là có ý gì, nghiên cứu phát âm như thế nào, tìm được kỹ xảo thì nhanh chóng nắm bắt.

Cậu đang rất nỗ lực thích ứng hết thảy của nơi này, muốn hòa nhập vào cuộc sống của bọn họ, hít thở không khí ít nhất là của một vạn năm trước, không có ô nhiễm, sạch sẽ tươi mát.
Đắp thêm một chồng cỏ khô, vẫn lạnh, hơn nữa đã gần hai tháng không tắm rửa, Lâm Nhất bắt đầu mất ngủ.
Buổi tối cậu cứ như quỷ lắc lư ở mép giường Phục Phong, trong miệng còn mãi nói gì đó.
Người tên giường bất lực, "Ngủ đi."
"Ngủ không được, lạnh quá." Lâm Nhất xoa xoa cánh tay, thể chất cậu thiên hàn, bản thân làm trung y mà cũng chưa điều trị được.
Phục Phong không nói gì, chỉ nhấc một góc da thú trên người lên.
"Anh chờ tôi một chút." Lâm Nhất nhảy nhảy tại chỗ một hồi lâu, chờ tay chân nóng chút mới bò lên trên.
- ------------
Ôi giồi ôi mới có 7 chương thôi anh đã đứng chờ thằng nhỏ hun mình rồi ông thần ơi=))).

Bình Luận (0)
Comment