Tổ An trầm giọng nói:
- Mọi người đều biết chưa hẳn là sự thật, người đâu, kéo hắn xuống, nghiêm hình khảo tra sự tình năm đó!
Cơ Bá Ấp Khảo sợ hãi, lúc này người xung quanh vội vàng khuyên can:
- Đại vương, tuyệt đối không thể, Cơ Bá Ấp Khảo là Tây Chu thế tử, trước đó hạ ngục Cơ Xương đã làm quan hệ với Tây Chu khẩn trương, nếu như lại hạ ngục hắn, đây là tiết tấu triệt để vạch mặt, muốn khai chiến a.
- Khai chiến thì khai chiến, quả nhân còn sợ những thứ này?
Trong lòng Tổ An phiền muộn, sự tình Tây Chu đặt ở trong lòng hắn lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải giải quyết.
Huống chi lần này có quan hệ tới Tam Thải, hắn làm sao cũng phải tra rõ ràng.
Hạ thần còn muốn khuyên, Bùi Miên Mạn buồn bực:
- Nghe nói lần này Bá Ấp Khảo mang rất nhiều lễ vật đến, các ngươi từng cái nói đỡ cho hắn, chẳng lẽ các ngươi cũng thu tiền tài của hắn?
Lời nói đến phân lượng này, người khác ai còn dám biện hộ, rất nhanh Cơ Bá Ấp Khảo bị người dẫn đi.
Tổ An sai người khảo tra hắn sự tình liên quan tới Tam Thải năm đó, nhưng rõ ràng đây không phải sự tình có thể được kết quả liền, liền quyết định đi gặp Cơ Xương trước.
Lần nữa nhìn thấy hắn, phát hiện tướng mạo của hắn và năm đó không có khác nhiều, chỉ là thành thục chút, có ria mép, trên mặt cũng lưu lại dấu vết năm tháng.
Tổ An hơi kinh ngạc, lại giống nhau như đúc, chẳng lẽ thế giới này thật tương liên.
Lúc này Cơ Xương cũng hơi kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lâu sau mới cảm thán nói:
- Giống, đại vương và tiên vương thật sự rất giống.
Hai người ở kiếp trước ở bờ Vị Thủy gặp qua, không nghĩ tới hắn còn có đoạn ký ức này.
Tổ An hơi nheo mắt lại:
- Cơ Xương, ngươi biết vì sao ta nhốt ngươi ở chỗ này không?
Cơ Xương lạnh nhạt nói:
- Đại vương nhốt ta ở nơi này, tự nhiên có đạo lý của đại vương, làm thần tử không dám ngông cuồng phỏng đoán.
Tổ An nhướng mày, gia hỏa này quả nhiên là lão hồ ly, một bộ thâm bất khả trắc.
Hắn cũng không có thời gian chơi trò bí hiểm, trực tiếp nói thẳng:
- Năm đó ngươi làm gì cô cô Tam Thải của ta, tại sao nàng lại chết?
Cơ Xương sững sờ đáp:
- Năm đó Tam Thải khó sinh mà chết, trong lòng ta cực kỳ bi thương, ai, nếu không phải nàng chết sớm, hiện tại chúng ta và đại vương quan hệ sẽ không đến mức khẩn trương như vậy.
Vừa rồi Tổ An một mực quan sát thần sắc của hắn, không có nhìn thấy chút bối rối, để hắn cũng hoài nghi, chẳng lẽ năm đó Tam Thải thật sinh khó sao?
Bùi Miên Mạn hừ lạnh:
- Tam Thải tuyệt đối không có khả năng khó sinh mà chết, năm đó ta còn... Khụ khụ, năm đó trong cung rất nhiều người dạy nàng tri thức sinh sản, chính là lo lắng nàng xảy ra vấn đề như vậy.
Cơ Xương đáp:
- Nguyệt có âm tình tròn khuyết, người có sớm tối họa phúc, rất nhiều chuyện căn bản không có cách hoàn toàn khống chế, hết thảy đều là thiên ý an bài. Năm đó Tam Thải khó sinh mà chết, ta cũng cực kỳ bi thương, nhưng chỉ có thể cảm thán nàng mệnh trung chú định có một kiếp như vậy.
Tổ An cười lạnh nói:
- Ấn ngươi nói, Tam Thải là thượng thiên để cho nàng chết?
Cơ Xương nhàn nhạt đáp:
- Thần không có nói như vậy, thiên ý khó dò, ta không dám ngông cuồng phỏng đoán.
Tổ An biết loại lão hồ ly lịch duyệt phong phú này, mình lại nói cái gì cũng vô dụng, trực tiếp gọi người đến:
- Người đâu, cho hắn dùng hình, nhìn xem năm đó đến cùng phát sinh chuyện gì!
Sắc mặt Cơ Xương không thay đổi:
- Từ xưa đến nay hình không tới Đại Phu, đại vương làm như vậy chỉ sợ không hợp lễ pháp, đồng thời còn ảnh hưởng quan hệ ngoại giao giữa hai nước.
- Quan hệ ngoại giao? Chu Nhân các ngươi lòng lang dạ thú, thật cho rằng ta không biết!
Tổ An phất phất tay, tỏ ý bọn thủ hạ bắt đầu.
Thương triều vốn có rất nhiều hình phạt, đại vương hạ lệnh, tìm tới tự nhiên đều là hảo thủ.
Cơ Xương thở dài:
- Đại vương làm điều ngang ngược như thế, sợ rằng sẽ khiến người trong thiên hạ chỉ trích.
Tổ An hiển nhiên không có thời gian tranh cãi, trực tiếp quay người rời đi, trước khi đi còn nói:
- Ta biết xương cốt của ngươi rất cứng, từ trong miệng ngươi hơn phân nửa là hỏi không ra cái gì. Nhưng hi vọng Bá Ấp Khảo có thể giống như ngươi.
Nghe được câu này, Cơ Xương rốt cục biến sắc.
Tổ An và Bùi Miên Mạn đi thẳng đến phòng giam của Bá Ấp Khảo xem xét, thật xa đã nghe được Bá Ấp Khảo kêu thảm và chửi mắng, bên trong các loại thủ đoạn tra tấn nhìn mà mí mắt hai người nhảy lên, thật quá khốc liệt.
Nhìn một lát, hai người có chút chịu không được, đi thẳng đến bên ngoài chờ đợi.
Qua rất lâu, người trong phòng giam đến bẩm báo:
- Hắn nguyện ý khai.
Tổ An và Bùi Miên Mạn vội vàng đi vào, lúc này Bá Ấp Khảo đã không còn bộ dáng tuấn lãng trước đó, toàn thân bị đánh cho máu thịt be bét, cả người hấp hối.
Hắn không thể không thừa nhận, xương cốt của gia hỏa này vẫn rất cứng, có thể kiên trì lâu như vậy.
Thấy hai người đến, miệng Bá Ấp Khảo mấp máy, vừa rồi hắn còn mắng kịch liệt, nhưng bây giờ ngay cả sức mắng cũng không có, chỉ suy yếu nói:
- Ta chỉ cầu chết nhanh...
Nhiều khi, người sống còn thống khổ hơn chết, hắn rõ ràng tình huống trước mắt, chết ngược lại là một loại giải thoát.
Tổ An biết bây giờ không phải thời điểm động lòng trắc ẩn, ở đối diện tìm một cái ghế ngồi xuống:
- Nói đi, năm đó Tam Thải đến cùng chết như thế nào?
Nghe Bá Ấp Khảo kể lại, mí mắt của Tổ An nhảy lên, lửa giận trong lòng càng ngày càng mạnh.
Hắn rốt cuộc minh bạch năm đó Tam Thải làm sao mà chết, cái gì khó sinh, tất cả chỉ là gạt người.
Năm đó Cơ Xương từ Vị Thủy mang Tam Thải về Tây Kỳ, sau đó chuyên môn xây cho nàng một cung điện.