Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1012 - Chương 1012: Thao Thiết Thôn Thiên Quyết

Chương 1012: Thao Thiết Thôn Thiên Quyết Chương 1012: Thao Thiết Thôn Thiên Quyết

Cho nên mặt ngoài phái quân đội đến phía Đông, trên thực tế trong bóng tối lệnh Phi Liêm lượn quanh một vòng, mang quân đội về.

Cơ Phát trải qua hỗn loạn ngắn ngủi liền trấn định lại, lạnh giọng nói:

- Các vị còn chưa động thủ sao?

Hắn vừa dứt lời, trong đội ngũ Thương quân bỗng nhiên bạo phát rối loạn, nguyên lai Vi Tử Khải chỉ huy quân đội dưới quyền quay giáo, công kích quân đội dưới quyền Tổ An.

Mặt khác lại lao ra một chi quân đội mới, nguyên lai là tể tướng Thương Dung trước đó ở Thái Hành Sơn làm cướp.

Cân bằng thắng lợi dần dần nghiêng về phía Tây Kỳ.

Tổ An thở dài một hơi:

- Đã sớm ngờ tới những thứ này.

Kể từ khi biết Vi Tử Khải bỏ lỡ vương vị, hắn làm sao có thể không phòng bị người này.

Cờ lệnh vung lên, Bùi Miên Mạn mang theo một chi quân đội lao ra.

Thế nhân không nghĩ tới Đát Kỷ lấy mê hoặc nổi tiếng thiên hạ lại dữ dội như vậy, nhưng bọn hắn làm sao biết, nữ nhân này từng là nữ chiến thần Phụ Hảo của Thương triều.

Nhìn xu thế chiến trường dần dần có lợi, Tổ An lại ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, Cơ Phát quá bình tĩnh, chẳng lẽ hắn còn có hậu thủ gì sao?

Hơn nữa cho tới nay, hắn luôn cảm giác mình xem nhẹ đồ vật gì, hắn nhắm mắt lại, hoàn toàn vứt bỏ chiến trường chém giết, bắt đầu nghĩ lại tất cả chi tiết, bỗng nhiên hắn nghĩ tới mấy tấm bích hoạ trước đó ở trong bí cảnh nhìn thấy, nghĩ đến Mị Ly và hắn giảng chuyện cũ, trong lòng nhất thời sáng sủa.

Hắn quay đầu nhìn về phía Thái tử cách đó không xa, chỉ thấy tay hắn chậm rãi nâng lên, tựa hồ muốn làm thủ thế gì.

Tổ An cao giọng nói:

- Vũ Canh, chúng ta trò chuyện chút đi.

Nghe hắn nói, Vũ Canh sững sờ, hiển nhiên có chút do dự, bất quá vẫn điều khiển xe ngựa đi đến bên cạnh Tổ An, thái độ cung kính thi lễ:

- Phụ vương có gì phân phó?

Tổ An phất phất tay để người xung quanh đi xa, sau đó thở dài một hơi:

- Ngươi ta đều rõ ràng, chúng ta không phải là cha con, cần gì phải giả vờ giả vịt.

Vũ Canh biến sắc:

- Nhi thần không biết ngài nói cái gì.

Tổ An nhìn chiến trường kịch liệt, lạnh nhạt hỏi:

- Vừa rồi có phải ngươi dự định để cho thủ hạ quay giáo hay không?

Vũ Canh lặng lẽ không trả lời.

Tổ An nhìn về phía hắn:

- Ta đến cùng nên gọi ngươi là kẻ phản bội Thương triều, hay là người xây dựng bí cảnh thí luyện?

Nghe hắn nói, Vũ Canh vốn còn bình tĩnh biểu lộ trong nháy mắt đại biến, trước đó hắn còn cung cung kính kính khom người, rất nhanh thẳng lên, cả người tỏa ra khí thế vương giả.

Hắn nhìn Tổ An, lạnh nhạt hỏi:

- Ngươi chừng nào thì biết?

Theo hắn nói, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi, vốn trên chiến trường máu chảy thành sông, chém giết loạn xị bát nháo, kết quả một giây sau hết thảy đều biến mất.

Hơn nữa địa phương này cũng không phải chiến trường Mục Dã, mà là trên Lộc Đài trước đây ít năm xây dựng.

Bùi Miên Mạn cũng xuất hiện ở đây, nàng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, vội vàng đi đến bên người Tổ An:

- A Tổ, đến cùng là tình huống như thế nào.

Tổ An cười khổ:

- Vị này chính là người tạo ra thí luyện, Thương Vương Vũ Canh.

Bùi Miên Mạn giật mình nhìn qua, Thái tử này ngày bình thường trầm mặc ít nói, còn thường xuyên đến thỉnh an nàng, thực rất khó liên hệ tới Boss cuối cùng.

Vũ Canh nhướng mày:

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.

Lúc này Tổ An mới đáp:

- Sau khi ta tiến vào bí cảnh này, một mực có chỗ nghi hoặc, chính là năm đó Trụ Vương binh bại Mục Dã, chạy trốn tới Lộc Đài tự thiêu mà chết. Hắn hiển nhiên không có thời gian xây dựng bí cảnh này. Như vậy còn hai người có khả năng nhất, một là thứ huynh của Trụ Vương, về sau thành lập Tống quốc Vi Tử Khải; một cái khác chính là Thái tử Trụ Vương, về sau trở thành Thương Vương Vũ Canh.

- Vi Tử Khải và Trụ Vương tranh vị, từ trình độ nào đó xem như phản đồ của Thương triều, hơn nữa hắn là người khai quốc của Tống, cùng Chu nhân quan hệ tốt đẹp, không có khả năng kiến tạo ra bí cảnh như vậy.

- Như vậy chỉ còn lại ngươi, thời điểm Trụ Vương tự thiêu mà chết, Chu thành thiên hạ chung chủ, ngươi thành mạt đại Thương Vương, tạm thời thần phục, sau đó mấy năm, thừa dịp Chu triều tân vương tuổi nhỏ, trực tiếp chỉ huy Thương nhân phản công, cùng Chu nhân đại chiến duy trì liên tục ba năm, đáng tiếc sau cùng thất bại.

Nghe xong hắn phân tích, trong mắt Vũ Canh lóe lên vẻ kinh ngạc:

- Tựa hồ ngươi rất hiểu đoạn lịch sử kia, nhưng người thế giới này không biết, ngươi đến cùng là người phương nào?

Tổ An thở dài:

- Chỉ là người hữu duyên mà thôi.

Vũ Canh hiển nhiên cũng không muốn truy đến cùng, hắn quay đầu nhìn về phía Lộc Đài, thanh âm có chút nặng nề:

- Các ngươi biết năm đó sau khi Mục Dã chi chiến thất bại, chuyện gì phát sinh không?

Tổ An lắc đầu, thấy đối phương tựa hồ muốn thổ lộ cái gì, hắn làm sao có thể đi đánh gãy.

Vũ Canh phất tay, không khí trước mắt sinh ra từng trận gợn sóng, như tấm gương, rất nhanh xuất hiện một số hình ảnh.

Chỉ thấy một nam tử anh tuấn uy vũ trốn về Lộc Đài, ngửa mặt lên trời thở dài, không muốn bị Chu nhân làm nhục, liền châm lửa tự thiêu mà chết.

Cái này tự nhiên chính là Thương Trụ Vương, chết cùng hắn còn có Đát Kỷ.

Cũng không lâu lắm quân đội Chu nhân tiến vào Thương Vương Đô, luận công ban thưởng, bắt đầu tế thiên cảm tạ thần linh.

Tế phẩm tế thiên tốt nhất là người sống, mà bây giờ người sống đã có sẵn.

Hơn 100 tên sủng thần của Trụ Vương bị áp giải đến dưới tế đàn, dùng phủ việt chém đứt tay chân, tùy ý bọn họ lăn lộn giãy giụa. Bọn họ kêu rên càng lớn, giãy giụa lăn lộn càng kịch liệt, sẽ chứng minh tế lễ dâng hiến cho Thiên Thần càng phong phú.

Bình Luận (0)
Comment