Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1018 - Chương 1018: Nữ Vũ Thần Thứ Nhất (2)

Chương 1018: Nữ Vũ Thần thứ nhất (2) Chương 1018: Nữ Vũ Thần thứ nhất (2)

- Ta sát!

Tổ An tức giận tới mức ném cái mũ trong tay.

Xúi quẩy!

Lần thứ nhất đã rút ra đồ chơi như thế, lại nói, coi như muốn đội nón xanh, cũng là ta đội cho người khác.

Sau đó sắc mặt hắn âm trầm lấy ra Hổ Phù thứ hai, cầu nguyện triệu hoán.

Lần này hắn không dám phớt lờ giống như lần thứ nhất, mà hết sức chuyên chú thả mở tâm linh, tìm kiếm điểm sáng có thể phù hợp với linh hồn của mình.

Cách một hồi lại có phản ứng, cảm giác được trong điểm sáng ẩn chứa vẻ sốt ruột, linh hồn mình cũng nhảy cẫng.

Tổ An nhịn không được cười rộ lên, đều nói những đại sư thời điểm luyện đan, rèn đúc vũ khí làm ra tác phẩm đắc ý nhất, sẽ sinh ra cảm giác linh hồn cộng minh, không nghĩ tới mình lại có thể nghiệm tương tự.

Điểm sáng đi vào trong tay hắn, quang mang tán đi, hắn chăm chú nhìn lại.

- Một quyển sách?

Chẳng lẽ là bí tịch tuyệt thế gì?

Nhưng bây giờ trên người ta đã có ba loại tuyệt học cao cấp, căn bản không cần nha.

Đương nhiên, nếu là thần công tương tự, vậy thì phát.

Hắn tràn ngập mong đợi nhìn lại, chữ thứ nhất đập vào tầm mắt là “Thiếu”.

Thiếu cái gì?

Thiếu Lâm 72 tuyệt kỹ?

Ánh mắt hắn dời xuống, bỗng nhiên mí mắt run run, bởi vì chữ thứ hai là “Phụ”.

Tổ An tự an ủi mình phải bình tĩnh, hoàng đế còn tu Tố Nữ Kinh, thiếu phụ này hẳn cũng là công pháp tương tự.

Bất quá khi chữ thứ ba ấn vào mí mắt, hắn nhất thời có một loại dự cảm không tốt, bởi vì chữ thứ ba là “Bạch”.

Hắn nào còn dám chậm trễ, vội vàng nhìn xuống, chữ cuối cùng quả nhiên là chữ mình nghĩ, khuôn mặt kìm nén đến cổ quái.

Thậm chí hắn còn không hết hi vọng, cố ý mở ra xem nội dung, nhìn có phải chỉ là bìa sách, bên trong có huyền cơ khác không.

Có điều rất nhanh hắn thất vọng, bởi vì nội dung bên trong là quyển sách hắn quen thuộc, trước đó ở Minh Nguyệt Thành hắn còn cố ý chép lại một bản cho Kỷ Đăng Đồ, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.

Tổ An mặt trầm như nước, trực tiếp lấy ra tấm Hổ Phù thứ ba, bắt đầu rút thưởng.

Khi điểm sáng tán đi, trong tay xuất hiện một gói thuốc, trên đó viết ba chữ thuốc gây mê.

Tổ An:

- ...

Hắn không từ bỏ thử một chút, theo Kỷ Tiểu Hi lâu như vậy, cũng hơi hiểu chút xíu dược tính, đây chính là thuốc gây mê bình thường nhất, căn bản không có công năng đặc biệt gì.

Cái đồ chơi này hắn ở Minh Nguyệt Thành có thể mua cả cân, kết quả bây giờ phải hao phí Hổ Phù trân quý.

Ba lần rút được đều là thứ đồ gì, không phải nói đồ vật trong thời không loạn lưu cùng linh hồn mình sinh ra cộng minh sao?

Chẳng lẽ mình hèn hạ, hạ lưu vô sỉ như vậy?

Nghĩ tới đây, Tổ An nhất thời lệ rơi đầy mặt, cảm thấy mình quá oan.

Thật vất vả mới bình phục được tâm tình, hắn sử dụng Hổ Phù còn lại.

Hắn đã hạ quyết tâm, nếu mười lần cầu nguyện rút thưởng đều chỉ là đồ bỏ, như vậy tương lai tuyệt đối sẽ không đến chiếu cố Hệ Thống Nữ Vũ Thần khốn nạn này.

Điểm nộ khí tiêu vào địa phương khác không thơm sao, còn có thể ổn định tăng lên tu vi.

Lại nói, muốn ăn bám, thế giới hiện thực có nhiều nữ nhân như vậy, cần gì phải dựa vào những Nữ Vũ Thần hư vô mờ mịt kia.

Không biết có phải nghe được tiếng lòng của hắn không, tiếp xuống cầu nguyện ngược lại không có ra thứ không hợp thói thường, chí ít đều là chút binh khí, tỉ như đại hoàn đao, lang nha bổng, xẻng sắt, lưu tinh chùy...

Nhìn liền biết là loại mặt hàng của nhân vật phụ dùng, Tổ An xem xét một chút, mặc dù khá sắc bén, nhưng phẩm chất bình thường, nhiều lắm chỉ xem như bán có người mua.

Còn có một nhạc cụ, nhìn giống như đàn tì bà, ngoại hình khá hấp dẫn người.

Tổ An suy nghĩ tìm cơ hội đưa cho hồng nhan tri kỷ bên người, bất quá hình như không có ai dùng đàn tì bà.

Hắn một bên thần du vật ngoại, bắt đầu cầu nguyện lần thứ mười, một quang mang phi tốc tiếp cận, hắn đang định nhìn xem lần này lại ra thứ quỷ quái gì, bỗng nhiên sửng sốt, bởi vì trước mắt xuất hiện không phải vật chết, mà là một nữ nhân, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Hắn tự hỏi đã nhìn quen tuyệt sắc, nhưng nhìn thấy dung mạo của đối phương, trong đầu vẫn oanh một tiếng, cả người ngốc tại chỗ.

Bất quá để hắn càng khiếp sợ là tin tức trong đầu:

- Chư hầu chi nữ Thừa Ân Lộ, ngọc lụa tơ vàng thêu hoa phục, mềm mại như tiên tử cửu trọng thiên, thật là hồ ly làm Ân Thương vong quốc.

- Đát... Đát Kỷ?

Nữ tử mỹ lệ da thịt trắng nõn, loáng thoáng lộ ra khuôn mặt hồng hào, tựa như trên bạch ngọc bôi một tầng son phấn, để dung nhan vốn tuyệt sắc càng thêm kiều diễm.

Nàng mặc một bộ váy trắng tung bay, trên váy khảm nạm ngọc thạch và tơ vàng, Tiên khí và quý khí hoàn mỹ hỗn hợp với nhau, giống như Cửu Thiên Tiên Tử vốn cao không thể chạm rơi xuống trần thế, thành một vưu vật nhân gian.

Quần áo trên người cũng không bại lộ, nhưng thiết kế quá diệu, loại cảm giác mông lung như ẩn như hiện kia, khiến người ta càng thêm tưởng tượng.

Tư thái uyển chuyển thướt tha, cái cổ trắng ngọc thanh tú đẹp đẽ, eo thon nhỏ bé, da thịt trắng noãn, lộ ra càng vũ mị yêu kiều.

Đôi mắt đẹp của nàng giống như tinh không mỹ lệ, mênh mông mà bình tĩnh, nhìn không ra chút tâm tình mảy may, nhưng toàn thân trên dưới giấu không được phong lưu thướt tha, mị thái nảy sinh.

Tổ An nhìn một chút mà tim đập rộn lên, hô hấp dồn dập, nữ nhân này quả nhiên là hại nước hại dân, rõ ràng chỉ thanh thuần đứng ở chỗ đó, đồng thời không có bất kỳ động tác làm điệu làm bộ gì, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không động, nhưng cả người vẫn tràn ngập vẻ tiêu hồn thực cốt.

Hắn nhanh chóng kịp phản ứng, nữ tử này lại là Đát Kỷ.

Bình Luận (0)
Comment