Phập!
Một đoàn sương máu nổ tung trước ngực hắn, hiển nhiên tâm mạch đã chấn nát, thần tiên cũng không cứu được.
Lúc này một thích khách khác vào nhà, trong tay hắn cầm một cây cung cổ quái, hai sườn cung được mài vô cùng sắc bén, hiển nhiên khác với cung binh bình thường, cho dù là sau khi cận thân, hắn cũng có sức chiến đấu tương đối mạnh.
Đáng tiếc hiện tại hắn lại vô cùng hối hận, vốn chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, lại thêm địa hình trong phòng bất lợi cho ở bên ngoài bắn tên, mới cố ý xông vào, nào ngờ mục tiêu lần này không ngờ còn mạnh hơn trong tình báo, hắn muốn kéo giãn cự ly sử dụng cung tên thì đã không kịp.
Tổ An nghĩ đến uy lực của một tên vừa rồi, biết nếu để hắn trốn ra xa không ngừng bắn tên trộm thì khá là phiền, thế là trực tiếp triệu hồi ra Đại Phong, thuấn di đến bên cạnh hắn.
Thích khách cầm cung vội vàng xoay tròn cung tên, cả người giống như khiêu vũ, thi triển ra một bộ chiến kỹ cực cao minh, phòng vệ kín kẽ quanh người.
Hắn biết chỉ cần kiên trì một lát, đồng bạn đồng bạn trong chỗ tối sẽ phát động công kích cầm chân mục tiêu, sau đó hắn có thể thuận thế kéo giãn cự ly, dùng cung tên chậm rãi bắn giết hắn.
Đáng tiếc hắn bỗng nhiên cảm thấy trước mắt dường như xuất hiện một quái điểu, sau đó linh hồn sinh ra đau đớn, chiến kỹ phòng bị toàn thân hắn vừa tung ra có một lát ngưng trệ.
Trong chớp mắt này, hắn nhìn thấy một thanh kiếm.
Hắn một mực rất bội phục đồng bạn của mình, cảm thấy kiếm pháp của hắn mau lẹ xảo quyệt, dưới tu vi ngang nhau, thiên hạ không có địch thủ.
Nhưng lúc này hắn biết mình sai rồi, một kiếm trước mắt ngay cả nhìn cũng không nhìn rõ, chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng, sau đó cảm thấy cổ họng lạnh toát.
Thân là sát thủ, hắn tất nhiên biết cổ mình đã bị đâm trúng, vào khoảnh khắc cuối cùng ngã xuống, hắn mắng đủ mười tám đời tổ tông của đồng sự cung cấp cấp tình báo lần này.
Ai con mẹ nó nói mục tiêu ám sát chỉ là Ngũ phẩm, tuy chiến lực có chút cổ quái, nhưng phái bốn thích khách Lục phẩm bọn họ tới đây là dư thừa rồi.
Phải biết rằng thân là thích khách, bọn họ chưa bao giờ chú ý đối địch chính diện, mỗi người bọn họ đều có thể ám sát vượt cấp, thậm chí còn có người từng giết cường giả Thất phẩm.
Nhưng thằng ôn trước mắt này giết bọn họ như giết gà, đó là Bát phẩm sao?
Không đúng, Bát phẩm cũng không thể nhẹ nhàng như vậy, Cửu phẩm hay là Tông sư?
Nhưng sao có thể con mẹ nó như vậy được?
Tổ An bỗng nhiên quay đầu, nhíu mày nhìn góc tường bên cạnh.
Thích khách Ninja đó đã hiện thân, có điều lúc này hắn đang cưỡng chế Sở Ấu Chiêu, trường đao gác trên cổ nàng ta, thanh âm khó nghe giống như quạ đen:
- Đừng nhúc nhích, nếu không bằng hữu của ngươi sẽ chết.
Toàn bộ quá trình, tuy miêu tả thì rất dài, nhưng trên thực tế cơ hồ là hoàn thành trong nháy mắt.
Một giây trước mắt Sở Ấu Chiêu còn trợn trừng, nàng ta thật sự không ngờ tỷ phu phế vật trong tưởng tượng của mình lại lợi hại như vậy, mấy thích khách này hiển nhiên đều là sát thủ hàng đầu, ai ngờ lại lần lượt bị hắn miểu sát.
Hôm nay phương thức xuất môn có phải không quá đúng không?
Chẳng lẽ ta đang nằm mơ à, những cái này đều là ảo giác của ta?
Phì, sao ta có thể tưởng tượng tên gia hỏa đó lợi hại như vậy.
Nàng ta thấy mà tâm thần chấn động, trong đầu loạn thành một đống, sau đó một giây tiếp theo liền bị thích khách Ninja đó bắt giữ.
Cảm nhận được hàn khí từ thân đao trên cổ, mặt nàng ta trắng bệch, trong nhất thời không dám có chút lộn xộn, cả người căng cứng.
Tổ An nhìn hai người một cái, không nhịn được cười nói:
- Bằng hữu gì thế, chẳng lẽ các ngươi không thấy lúc trước nàng ta đang muốn cầm kiếm tới giết ta à? Cừu nhân như vậy ngươi muốn giết cứ giết, còn muốn dùng để uy hiếp ta? Thích khách hiện tại đều ngu như vậy sao?
Kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc, nơi này rõ ràng được thủ vệ trùng trùng, Sở Ấu Chiêu có lệnh bài của ngoại công thì cũng thôi, những thích khách này là vào bằng cách nào? Hơn nữa lâu như vậy, sao thị vệ bên ngoài không một chút phản ứng cũng không có.
Tổ An dỏng tai lắng nghe, phát hiện bên ngoài cũng đang ầm ầm, xen lẫn các loại tiếng chém giết, chắc có người khác đang thu hút sự chú ý của những thị vệ đó, để tiện cho những thích khách này tiến vào giết mình.
Nhưng bọn họ căn bản không ngờ, mấy thích khách này không chỉ không giết được hắn, ngược lại còn bị hắn phản sát.
Kiếp trước khi xem tiểu thuyết hắn luôn có chút nghi hoặc, vì sao những nhân vật phản diện đó lại giống như ngốc bức, mỗi lần đều chỉ phái sát thủ cao hơn nhân vật chính một cấp bậc tới giết nhân vật chính, sau đó thì bị nhân vật chính dùng các loại phản sát vượt cấp, lúc ban đầu trực tiếp phái ra người vượt xa nhân vật chính mấy cảnh giới lớn không phải là có thể dễ dàng tiêu diệt được à?
Có điều hiện tại lăn lộn ở thế giới này lâu rồi, hắn cũng dần dần hiểu được.
Kỳ thật Ngũ phẩm Lục phẩm chính là cao thủ không tồi, Thất phẩm trở lên, đều là đại lão có thể đảm nhiệm một phương, sao có thể dùng để đối phó một nhân vật nhỏ?
Cho dù nhân vật phản diện thật sự trực tiếp phái những đại lão đó tới đây, những đại lão đó cũng không vui. Theo bọn họ, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng muốn mời bọn họ thì bọn họ làm sao mà làm hết được?
Ở trình độ đó của bọn họ, cũng phải đối phó với rất nhiều nhân vật cùng cấp bậc, dưới sự chế hành, tất nhiên là không thể phân thân, hơn nữa bản thân bọn họ cũng không thích làm những việc nhỏ này.
Giống như Văn đạo nhân, Gia Tiền cư sĩ, không phải là tới đối phó hắn, mà là dùng để ứng đối với cao thủ cùng cấp bậc đang áp giải hắn.