Tổ An giơ hai tay lên:
- Chủ nhiệm, vì trả ta trong sạch, xin ngài soát người, nhìn xem trên người ta có phiếu nợ hay không.
- Vừa rồi ngươi xé phiếu nợ!
Mai Hoa Thập Tam rốt cuộc minh bạch tại sao vừa rồi đối phương lại làm như vậy, nguyên lai khi đó đã có ý định hố hắn.
Tổ An đáp:
- Dù xé, hiện trường cũng có thể lưu lại giấy vụn chứ?
- Vừa rồi ngươi nghiền nó thành cặn bã, sớm đã bị gió thổi tan.
Mai Hoa Thập Tam vội vàng nói.
Tổ An thở dài:
- Ngươi tìm lý do có thể tìm cái đáng tin cậy hay không, trong Minh Nguyệt Thành người nào không biết ta là phế vật có tiếng, nếu ta có bản lãnh ở trong khoảng thời gian ngắn nghiền một tờ giấy nợ thành phấn, ta còn ở Hoàng tự ban?
- Thật là là hắn...
Sau lưng Mai Hoa Thập Tam dâng lên hơi lạnh, vội vàng giải thích.
- Đủ rồi!
Sắc mặt Lỗ Đức âm trầm.
- Mai Hoa Bang các ngươi xưa nay làm xằng làm bậy không thuộc chúng ta quản, nhưng chạy tới khi dễ học sinh của chúng ta lại không được! Hôm nay phế hai chân của ngươi, trở về nói cho Mai Siêu Phong, lần sau lại có gia hỏa mắt mù tới, ta ngay cả hắn cũng xử.
Nói xong vung ống tay áo lên, cây thước phảng phất như có mắt, phút chốc xuất hiện ở đầu gối của Mai Hoa Thập Tam, ba ba đánh hai lần, thân hình cao lớn của Mai Hoa Thập Tam ầm vang sụp đổ, ôm chân hét thảm.
Tổ An chú ý tới hai chân của Mai Hoa Thập Tam như bánh quai chèo, ít nhất là bị chấn nát xương, không khỏi hít sâu một hơi, nghe Vi Tác nói ngày bình thường những học sinh kia bị Lỗ Đức đánh đau nhức cỡ nào cỡ nào, nhưng so sánh với tình huống của Mai Hoa Thập Tam, thì hiển nhiên là đã hạ thủ lưu tình.
Càng làm cho hắn kinh ngạc là phương thức đối phương sử dụng thước, không dùng tay cầm, mà giống như trong phim Phong Thần Bảng, Khương Tử Nha vung Đả Thần Tiên, tự động bay đến trước chân Mai Hoa Thập Tam, đánh xong lại bay trở về.
- Cái đồ chơi này là pháp bảo.
Tổ An nghĩ thầm về sau tuyệt đối không thể rơi vào trong tay hắn, bằng không thì chết cũng không biết chết như thế nào.
Đến từ Mai Hoa Thập Tam, điểm nộ khí +567!
Chỉ thấy Mai Hoa Thập Tam dùng thần sắc oán độc nhìn Tổ An, nhân tính chính là như vậy, hắn không dám hận Lỗ Đức, chỉ có thể giận chó đánh mèo đến người nhỏ yếu hơn hắn.
Hắn nghĩ chờ hắn chữa khỏi thương thế, nhất định phải đánh gãy tứ chi của gia hỏa này, không, đánh gãy ngũ chi, sau đó lại từng đao từng đao róc xương lóc thịt, ném vào Sài Lang Cốc!
Lỗ Đức ném nguyên thạch cho Tổ An, trầm giọng nói:
- Giữ cho kỹ, ngươi quá yếu, càng phải hiểu đạo lý tiền tài không thể lộ ra.
Tổ An không ngừng gật đầu:
- Chủ nhiệm dạy phải, chủ nhiệm dạy phải. Bất quá vừa rồi ngân lượng trên người ta cũng bị gia hỏa này đoạt, mong chủ nhiệm hỗ trợ... Hắc hắc hắc...
Lỗ Đức nhướng mày, nghĩ thầm gia hỏa này thật lắm việc, bất quá đối phương dù sao cũng là học sinh của mình, hắn hừ lạnh, tay cách không vẫy vẫy, túi bạc bay đến trong tay hắn.
- Hắn đoạt ngươi bao nhiêu tiền?
Lỗ Đức hỏi.
Tổ An vội vàng tiếp tới:
- Đây đều là bị hắn cướp, đa tạ chủ nhiệm, đa tạ chủ nhiệm.
Lỗ Đức nhíu mày, hắn không phải không có hoài nghi, nhưng nghĩ Mai Hoa Thập Tam này bình thường làm điều phi pháp, số tiền kia cũng không phải sạch sẽ gì, vì vậy lười quản, tiện nghi cho đệ tử nhà mình cũng chả sao.
Mai Hoa Thập Tam tức giận đến xém chút thổ huyết:
- Số bạc kia là của ta!
Vừa rồi ngươi rõ ràng mới cho ta hơn một trăm lượng bạc, còn lại tám trăm lượng là những năm gần đây ta tân tân khổ khổ để dành!
Hắn không ngờ người này vô sỉ như vậy, không chỉ vu hãm hắn cướp đoạt nguyên thạch, hiện tại ngay cả tiền trên người hắn cũng bị đoạt? Hắn xưa nay không tin bất luận kẻ nào, chỉ tin mình, cho nên mỗi lần đều mang theo tiền trên người, kết quả tân tân khổ khổ nhiều năm như vậy, lại thành quần áo cưới cho kẻ khác!
Đến từ Mai Hoa Thập Tam, điểm nộ khí +1000!
- Ngươi nói đây là bạc của ngươi?
Tổ An nghe được, cầm túi tiền lung lay ở trước mặt hắn.
- Vậy ngươi gọi xem chúng nó đáp lại không?
Mai Hoa Thập Tam nhịn không được nữa, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Mẹ nó, đến cùng ai mới là nhân vật phản diện hả?
Đến từ Mai Hoa Thập Tam, điểm nộ khí +1000!
Lỗ Đức hờ hững nhìn đối phương, cũng lười quản chuyện bên này, phất tay:
- Tất cả giải tán, nên trở về nhà rồi.
Tổ An cũng tạm biệt Mai Hoa Thập Tam, sau đó mang theo đám người Sở Hoàn Chiêu rời đi.
- Họ Tổ ngươi chờ, Mai Hoa Bang chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Sau lưng truyền đến tiếng chửi mắng thê lương của Mai Hoa Thập Tam!
Đến từ Mai Hoa Thập Tam, điểm nộ khí +1000!
Tổ An nhíu mày, Mai Hoa Bang này năm lần bảy lượt muốn đối phó hắn, xem ra phải nghĩ biện pháp giải quyết, dù sao chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm.
Sau khi đi xa, Thành Thủ Bình nhịn không được nữa, vẻ mặt nịnh hót chạy tới:
- Cô gia cô gia, tiểu nhân kính ngưỡng ngài giống như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt...
- Liên miên đầu của ngươi.
Tổ An đẩy hắn ra, đồng thời từ trong túi tiền của Mai Hoa Thập Tam lấy ra một thỏi bạc cho hắn.
- Thưởng ngươi, vừa rồi rất có ánh mắt.
- Đa tạ cô gia...
Thành Thủ Bình yêu thích không buông tay sờ nén bạc trong tay.
- Của ta đâu?
Sở Hoàn Chiêu ở một bên đưa tay, đôi tay nhỏ tinh tế tỉ mỉ giống như bạch ngọc.
Tổ An cũng ném qua một thỏi bạc cho nàng, kết quả Sở Hoàn Chiêu nhướng mày:
- Như đuổi ăn mày hả?
Nụ cười của Thành Thủ Bình cứng đờ, biểu thị mình đã bị mạo phạm.
Tổ An nhức đầu:
- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?
- Chí ít một nửa!