Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1117 - Chương 1117: Ta Cũng Muốn Khiêm Tốn, Nhưng Thực Lực Không Cho Phép (3)

Chương 1117: Ta cũng muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép (3) Chương 1117: Ta cũng muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép (3)

Nhưng hắn rõ ràng mình không có khả năng triệu hoán Đại Phong vô hạn, bây giờ có thể triệu hoán nhiều như vậy, là bởi vì hút công lực của Văn đạo nhân tăng trưởng trên diện rộng.

Nhưng như vậy tránh không được mấy lần, vẫn sẽ bị một kiếm xuyên tim.

Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, dù tên lửa truy tung kiếp trước cũng cần dựa vào tia hồng ngoại hoặc ra-đa chỉ đạo, phi kiếm này đến cùng dùng cái gì để truy tung ta?

Chờ một chút, nguyên lý tên lửa truy tung là dự đoán, đưa vào rất nhiều số liệu, lại thêm tia hồng ngoại dẫn đường, như vậy nếu ta thay đổi số liệu tình báo của mình, không phải có thể mê hoặc phi kiếm này sao?

Đối với võ giả mà nói, tin tức trọng yếu nhất để phân biệt ai với ai, chính là khí thế!

Tu hành tới trình độ nhất định, thậm chí không cần dùng ánh mắt nhìn, chỉ cần cảm thụ khí thế của đối phương là có thể phân biệt hắn là ai, bởi vì khí tức của mỗi võ giả không giống nhau, dù lại tương tự cũng có sai biệt rất nhỏ.

Đương nhiên thế giới này cũng có thủ đoạn nhiễu loạn đối phương cảm ứng khí tức, tỉ như lệnh bài của Tú Y Sứ Giả có tác dụng che dấu cải biến khí thế cá nhân, như vậy sẽ không để người phát hiện thân phận chân thật của mỗi người.

Nghĩ tới đây trong lòng hắn hơi động, vội vàng vận chuyển Minh Kính Phi Đài mà Thu Hồng Lệ dạy hắn, thoáng cái để cho khí tức của mình biến mất không thấy gì nữa, giống như một người bình thường.

- A?

Trong hư không vang lên tiếng kêu nhẹ, tựa hồ là nữ tử, nhưng thời khắc sinh tử, Tổ An căn bản không có tâm tư đi cảm giác thanh âm này có dễ nghe hay không.

Cả người hắn dán ở trên vách tường, y phục phía sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, bởi vì phi kiếm chui vào vách tường cách cổ hắn không quá nửa tấc.

Phải biết toàn bộ kiến trúc ở trong hoàng cung đều được trận pháp cường hóa, địa phương như Đông Cung càng được bảo vệ, vách tường cung điện có thể nói đao kiếm khó thương, xem như võ giả đẳng cấp cao toàn lực công kích, cũng sẽ bị lực lượng trận pháp trên vách tường phân tán, căn bản sẽ không tổn thương mảy may.

Nhưng hiện tại vách tường bị kiếm cắm thẳng vào, có thể nghĩ nếu như đâm lên người, sợ rằng trong nháy mắt sẽ bị xoắn thành huyết nhục.

Tuy miêu tả rất dài, nhưng từ đầu tới cuối chỉ phát sinh ở trong chớp mắt.

Thậm chí ngay cả Thu Hồng Lệ còn không kịp cầu tình sư phụ.

Người Đông Cung hiển nhiên cũng nhìn thấy một màn này, các thích khách tinh thần đại chấn, từng cái ra chiêu càng dũng mãnh.

Người bên Thái Tử thì âm thầm kêu khổ, tất cả mọi người nghi hoặc, vì sao trong cung xảy ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng Hoàng Thượng vẫn không xuất thủ, thậm chí ngay cả Chu Tà Xích Tâm cũng không thấy.

Lúc này Tổ An mới nhìn thấy một bóng người ưu mỹ bay về phía Thái Tử, dù lụa đen che mặt, nhưng tóc xanh như suối, chẳng biết tại sao, chỉ nhìn thấy bóng lưng nàng, liền biết đó là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại.

Vừa rồi một kiếm kia là nàng bắn ra?

Tổ An lòng còn sợ hãi, hừ, sớm muộn gì cũng phải trả ngươi một thương.

Nhìn mái tóc dài đến bờ mông của đối phương, bỗng nhiên hắn lóe lên một suy nghĩ không rõ đầu đuôi, nữ nhân này đi nhà xí cần cuốn tóc lại ôm vào trong tay sao?

Chỉ nháy mắt nữ tử đã vọt tới trước người Thái Tử, thiếp thân thị nữ Dung Mạc của Thái Tử Phi cầm tay châm nhỏ, thân hình hóa thành tàn ảnh lao lên.

Đáng tiếc nữ tử chỉ duỗi ra một ngón tay ngọc, người xung quanh căn bản không thấy rõ chuyện gì xảy ra, Dung Mạc đã giống như bao cát bay ngược về, không rõ sống chết.

Khuôn mặt của Thái Tử Phi trắng nhợt, bất quá vẫn giơ kiếm nghênh đón.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng gầm thét:

- Tặc tử ngươi dám!

Một thân hình như đạn pháo bắn nhanh tới, che ở trước mặt Thái Tử Phi, cùng nữ tử kia đối công một chiêu.

Thân eo của nữ tử bãi xuống, tư thái ưu nhã đứng ở trên cành liễu, cành liễu yếu đuối, ngày thường gió nhẹ thổi qua cũng sẽ dao động, nhưng nữ tử đứng ở phía trên lại như giẫm lên đất bằng.

Người chạy đến thân hình lắc lắc, trên mặt lóe qua vẻ ửng hồng không bình thường, có điều rất nhanh đã bị áp chế xuống.

Lúc này Tổ An mới nhìn rõ hình dạng người đến, một lão giả tóc trắng, dáng người thẳng tắp, đứng ở nơi đó tự có một cỗ khí chất không bị trói buộc, có thể nghĩ lúc hắn tuổi còn trẻ rất được nữ nhân ưa thích.

- A, sao lão nhân này nhìn giống đậu bỉ huynh như thế.

Tổ An hiếu kỳ.

Lúc này Thái Tử Phi nói chuyện giải đáp nghi hoặc của hắn:

- Đa tạ Đại Tư Mã xuất thủ cứu giúp.

Tổ An lập tức kịp phản ứng, hắn là cha của Thạch Côn, một trong Bát Công của Đại Chu triều, Đại Tư Mã Thạch Miêu, cao thủ Tông Sư đỉnh phong.

Hai cha con này thật là dị nhân, không phải chữ nhật đầu cũng là chữ tự đầu, người một nhà đều là dâm tặc.

Bất quá đậu bỉ huynh gián tiếp chết ở trong tay Thái Tử Phi, Thạch Miêu còn đi cứu nàng, sẽ không bị ấm đầu chứ?

Thạch Miêu không bị ấm đầu, còn phiền muộn đến muốn thổ huyết.

Hắn nghe tin nhi tử xảy ra ngoài ý muốn, vội vã tiến cung xem tình huống, kết quả đi một nửa lại có tin tức mới truyền đến, Thạch Côn trọng thương bất trị, máu chảy nhiều mà chết.

Hắn hỏi thăm người Thái Y Viện kỹ càng, biết nhi tử trốn ở sau cửa chơi đao, bị Thái Tử Phi đột nhiên phá cửa, đao cắm vào bộ vị yếu hại.

Trong lòng hắn vừa tức vừa gấp, đổi lại người khác, hắn sẽ một chưởng vỗ chết báo thù cho nhi tử, nhưng đối phương là Thái Tử Phi, hắn thật không có cách nào báo thù.

Nhưng địa vị hắn tôn sùng, Thạch gia cũng là gia tộc nhất đẳng, tự nhiên không thể nén giận, cho nên hắn nổi giận đùng đùng chạy đến Đông Cung, muốn tìm Thái Tử Phi đòi công đạo, ít nhất cũng phải giao Tổ An ra.

Bình Luận (0)
Comment