Chu Tà Xích Tâm nói:
- Mới đầu nữ tử kia sử dụng đoản kiếm, cũng một mực bày ra tu vi Tông Sư, hiển nhiên là không muốn bại lộ thân phận, chỉ tiếc thời điểm nàng đối kháng Hoàng Thượng, không thể không vận dụng vũ khí bản mệnh, này mới để ta nhìn ra manh mối.
- Vũ khí nàng sử dụng là Tân Nguyệt Luân, đồng thời lại là võ giả Quang hệ, tuyệt chiêu có hiệu quả giảm bớt thời gian, phù hợp hết thảy điều kiện, chỉ có giáo chủ Ma giáo Vân Gian Nguyệt.
Trong lòng Tổ An cuồng loạn, con mẹ nó, đã bị nhận ra, kế hoạch vu oan Tề Vương của đám người Thu Hồng Lệ chỉ sợ sẽ thất bại, không chỉ như thế, triều đình khẳng định sẽ trả thù Ma giáo, các nàng thảm rồi.
Bất quá tên của sư phụ Thu Hồng Lệ và khí chất của nàng còn rất chuẩn xác, lúc đó ở Đông Cung thấy nàng nổi bồng bềnh giữa không trung, có khí tức xuất trần, như trăng sáng trong mây, hư vô mờ mịt.
Hoàng Đế trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngươi có nói tin tức này cho người khác nghe không?
Chu Tà Xích Tâm vội vàng đáp:
- Thuộc hạ tự nhiên phân rõ nặng nhẹ, trước đó không có nói cho bất kỳ kẻ nào.
Hoàng Đế gật đầu:
- Vậy thì tốt, sự kiện này giữ ở trong bụng, không cho phép nhắc lại.
Tuy Chu Tà Xích Tâm nghi hoặc, nhưng không có hỏi thăm, chỉ nhẹ giọng đáp:
- Vâng!
Tổ An lại không hiểu ra sao, đây là tình huống gì, chẳng lẽ sư phụ của Thu Hồng Lệ là tình nhân của Hoàng Đế, cho nên mới mở một con đường? Không đúng, nếu là tình nhân, vừa rồi giao thủ hắn không thể không nhận ra.
- Ngươi đi xuống đi, Tổ An lưu lại.
Thanh âm lạnh lùng của Hoàng Đế từ trong gương truyền đến.
- Vâng...
Lúc gần đi Chu Tà Xích kinh ngạc nhìn Tổ An một cái, bất quá không nói gì thêm, nhanh chóng lui ra ngoài, còn thân mật đóng cửa lại.
Lúc này Hoàng Đế nhìn về phía Tổ An, ánh mắt thoáng cái biến thành sắc bén:
- Nghe nói hôm nay ngươi ôm Thái Tử Phi?
Dù chỉ đối mặt một tấm gương, nhưng uy áp kia vẫn để y phục toàn thân Tổ An bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp:
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, lúc đó tình thế nguy cấp, ta cũng là vì cứu Thái Tử Phi...
Hắn còn chưa nói xong, đã bị đánh gãy, Hoàng Đế lạnh lùng nhìn hắn:
- Cánh tay nào ôm? Tự mình chém đứt đi.
Tổ An:
- ? ? ?
Hắn vốn còn tưởng Hoàng Đế bí mật lưu hắn xuống là muốn hỏi gì, đang mừng khấp khởi chờ Hoàng Đế phong thưởng, dù sao hôm nay hắn cũng coi như cứu không ít người, ai biết chờ là một câu nói như vậy.
Đại ca, sao ngươi không theo lẽ thường ra bài vậy hả?
Lông tơ toàn thân hắn nổi lên, bản năng muốn nhanh chân bỏ chạy, bất quá lập tức ép buộc mình tỉnh táo lại, mặc dù Hoàng Đế chỉ thông qua tấm gương nói chuyện, nhưng lấy tu vi của hắn, cách không bóp chết mình rất dễ dàng, phải biết trước đó Minh Nguyệt Thành cách kinh thành đâu chỉ 10 ngàn dặm, một tia thần niệm của hắn vẫn có thể trấn áp toàn trường.
Còn có vừa rồi đánh với sư phụ của Thu Hồng Lệ, bản tôn của Hoàng Đế rõ ràng không ở trong cung, nhưng vẫn nhẹ nhõm đánh bại nàng.
Đường đường Đại Tông Sư cũng không phải đối thủ, chút tu vi ấy của mình thì quên đi.
Tổ An hít sâu một hơi, kiên trì nói:
- Hoàng Thượng thưởng phạt bất công, ta không phục!
Hoàng Đế ngạo nghễ nói:
- Trẫm việc, không cần ngươi phục?
Tổ An:
- ...
Con mẹ nó, ngươi coi mình là Trần Bắc Huyền sao.
Có điều hắn phản ứng cũng nhanh, nói:
- Hoàng Thượng muốn thông qua trở thành vạn cổ đệ nhất đế, để thu hoạch được một loại trường sinh trên ý nghĩa khác, chắc hẳn cũng không muốn hậu nhân cảm thấy ngươi là hôn quân thưởng phạt bất công, chỉ dựa vào yêu thích hành sự chứ.
Hừ, ngươi xác thực không cần để ý cái nhìn của ta, thậm chí sẽ không để ý cái nhìn của người trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối sẽ để ý cái nhìn của hậu nhân.
Hoàng Đế hơi nheo mắt lại:
- Đã rất nhiều năm không ai dám nói với trẫm như vậy.
Thái độ của Tổ An lập tức trở nên cung kính:
- Ta cũng không phải có ý mạo phạm Hoàng Thượng, mà hôm nay trong cung đại náo thích khách, ta đầu tiên là ở Khôn Ninh Cung cứu Hoàng Hậu, sau đó lại đến Đông Cung cứu Thái Tử và Thái Tử Phi, từ đầu tới cuối công lao không nói đệ nhất, nhưng ít cũng trước ba, Hoàng Thượng không khen thưởng thì thôi, còn muốn chặt tay ta, dưới tình thế cấp bách mới ăn nói ngông cuồng, mong Hoàng Thượng thứ tội.
Hoàng Đế hừ một tiếng:
- Ngươi cũng rất giảo hoạt, thôi được, cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, miễn cho ngươi chết còn không phục.
- Lấy công chuộc tội?
Tổ An nghi hoặc, nhưng trong lòng âm thầm đậu đen rau muống, vừa rồi còn nói cả đời hành sự không cần ta phục, kết quả hiện tại lại quan tâm cái này.
Hoàng Đế nói tiếp:
- Ừm, ngươi giúp ta tra hai chuyện, một khi làm tốt, trẫm chẳng những miễn tội ngươi khinh bạc Thái Tử Phi, còn sẽ khen thưởng ngươi; nếu làm không xong, ngươi tự mình biết hậu quả.
- Không biết là chuyện gì?
Tổ An vội vàng hỏi, nhưng trong lòng nghĩ, mình ôm Thái Tử Phi một chút coi như khinh bạc? Vậy ta làm những sự tình kia với Hoàng Hậu tính là gì? Không được, tuyệt đối không thể cho hắn biết, bằng không chính là lăng trì xử tử.
Hoàng Đế không biết suy nghĩ trong lòng hắn, tự mình nói:
- Chuyện thứ nhất là tra những thích khách kia làm sao có thể thông qua thủ vệ trùng điệp trà trộn vào cung.
Tổ An hiếu kỳ:
- Không phải Hoàng Thượng đã để Tả Hữu Vệ tướng quân đi thăm dò sao?
Hoàng Đế liếc hắn một cái:
- Bọn họ tra của bọn họ, ngươi tra của ngươi, có vấn đề sao?
Trong lòng Tổ An run lên:
- Không có vấn đề.
Nghe ý tứ, chắc hẳn Hoàng Đế không quá tin tưởng Tả Hữu Vệ tướng quân.
Hoàng Đế nói tiếp:
- Chuyện thứ hai, lần này sự tình trẫm không ở trong cung, ngươi đi tra là ai tiết lộ, những thích khách kia chọn thời gian chuẩn như vậy, trẫm cũng không tin đó là trùng hợp.