Tuyết Nhi hít sâu một hơi, nghĩ thầm là ngươi bức ta ra đại chiêu.
- Có người chỉ biết tranh đua miệng lưỡi, nhưng nơi đó lại không được.
Vừa nói vừa dùng ánh mắt đồng tình nhìn hạ thân của hắn.
Ai biết Tổ An căn bản không tức giận, ngược lại trực tiếp đáp trả:
- Mặc kệ được hay không, nam nhân đầu tiên nhìn sờ thân thể của ngươi luôn là ta.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +999!
Tuyết Nhi thực nghĩ mãi mà không rõ, vì sao da mặt của gia hỏa này dày như vậy, ngay cả nàng nhấc lên chuyện kia, trên mặt hắn cũng không có chút xấu hổ.
Sở Sơ Nhan rốt cục nghe không nổi nữa:
- Được rồi, hai người các ngươi ở trên đường cái nhao nhao cũng không sợ mất mặt sao?
Hai người không hẹn mà cùng hừ lạnh quay mặt qua chỗ khác.
Nhìn thấy động tác của bọn hắn tâm hữu linh tê như thế, bỗng nhiên Sở Sơ Nhan dâng lên một loại cảm giác hoang đường, phảng phất như bọn hắn mới là một đôi, mình là kẻ thứ ba chen ngang.
Vội vàng khu trục ý nghĩ này ra não hải, nàng mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, nghe nói ngươi giết mấy chục con Cương Liệt Hắc Sài?
Tổ An sững sờ:
- Làm sao ngươi biết?
- Hoàn Chiêu nói cho ta biết, dáng vẻ nàng đắc ý phảng phất như khoe khoang chuyện gì lớn lao vậy.
Nghĩ đến lúc trước muội muội hưng phấn đáng yêu, khóe môi của Sở Sơ Nhan giương lên, giống như băng tuyết sơ tan, làm các nam nhân đi ngang qua đều ngẩn ngơ.
- Đúng thế, trượng phu ngươi lúc này không giống ngày xưa, là nhân vật rất lợi hại.
Vẻ mặt Tổ An kiêu ngạo, một bộ nhanh khen ta đi.
Tuyết Nhi không khỏi cười nhạo, gia hỏa này vẫn như trước đây, thích ba hoa chích choè.
Sở Sơ Nhan cũng không để ở trong lòng, dù sao gia hỏa này trước giờ luôn thích nói khoác, nghĩ đến hẳn là Kỷ Tiểu Hi tâm địa thiện lương thay hắn giải quyết.
- Đúng rồi, ngươi và Bùi Miên Mạn nhận thức như thế nào?
Sở Sơ Nhan lại nghĩ tới một sự kiện, đây cũng là chuyện nàng không thể lý giải nhất, lấy tính tình của Bùi Miên Mạn, làm sao có thể giúp gia hỏa này?
- Đương nhiên là nàng nhìn ta anh tuấn tiêu sái, vừa thấy đã yêu, sau đó thèm thân thể của ta chứ sao.
Tổ An biết không thể nói ra chuyện đêm đó, thế là tùy ý qua loa tắc trách.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +99!
Đến từ người qua đường Giáp, điểm nộ khí +99!
Đến từ người qua đường Ất, điểm nộ khí +99!
Đến từ người qua đường Bính, điểm nộ khí +99!
...
Nghe hắn chẳng biết xấu hổ như thế, Tuyết Nhi, bao quát người qua đường đều thầm mắng.
Sở Sơ Nhan cũng không còn gì để nói, bất quá nàng nghĩ, Bùi Miên Mạn thân là khuê mật của nàng, có thể là nể tình nàng mới tương trợ, nhưng vẫn có chuyện không cách nào giải thích:
- Nghe nói ngươi ở trong học viện nói cái gì chuyện đếm đó, đêm kia hai ngươi xảy ra chuyện gì?
Tổ An có chút do dự:
- Ta sợ ta nói ra ngươi không tin.
Sở Sơ Nhan nhàn nhạt nói:
- Ngươi không nói ra, làm sao biết ta tin hay không?
Lúc này Tổ An mới nói:
- Đêm đó ta và nàng chăm chú ôm cùng một chỗ, lăn đến lăn đi trên đất, cho nên nàng không muốn bị người biết.
Thần sắc của Sở Sơ Nhan lập tức lạnh lẽo:
- Ta rất không thích tính tình như ngươi, không nói láo sẽ sống không nổi sao? Ngươi ở trước mặt ta nói lung tung không quan trọng, nếu lời này để Bùi Miên Mạn nghe được, ngươi chết cũng không biết chết như thế nào.
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +99!
Nói xong vẻ mặt sương lạnh dẫn đầu rời đi, thấy đại tiểu thư tức giận, Tuyết Nhi chạy theo, quay đầu có chút hả hê trừng hắn một cái.
Tổ An âm thầm thở dài, đã nói nói ra ngươi không tin, thế đạo này làm sao vậy, ta nói láo thì tưởng thật, nói thật lại không ai tin?
Bất quá muốn thu thập điểm nộ khí của lão bà tiện nghi cũng không dễ dàng, như vậy chỉ mới cống hiến 99 điểm, cả người giống như băng sơn vậy.
Thấy hai nữ sắp đi xa, Tổ An vội vàng đuổi theo.
Qua một lúc, sắc mặt của Sở Sơ Nhan mới dần dần hoà hoãn lại, lại đi một đoạn, nàng do dự một chút mới hỏi:
- Có phải ngươi cảm thấy ở trong phủ không sảng khoái lắm đúng không?
Tổ An sững sờ:
- Vì sao hỏi như vậy?
Sở Sơ Nhan đáp:
- Nghe nói ngươi muốn mua phòng ốc ở bên ngoài.
Tổ An giận dữ, con mẹ nó, Thành Thủ Bình rõ ràng đáp ứng hắn, kết quả quay đầu đã ồn ào đến cả thế giới đều biết, lúc đầu đi ra ngoài quên dẫn đối phương, hắn còn có chút áy náy, dù sao đã từng hứa hẹn sáng tạo cho hắn cơ hội tiếp xúc Tuyết Nhi.
Hiện tại? Đi đớp cứt đi!
- Không, chỉ nhìn một chút mà thôi.
Tổ An ngượng ngùng cười nói, dù sao hiện tại còn cần nàng hỗ trợ, lúc này chọc giận không phải thượng sách.
Sở Sơ Nhan ồ một tiếng, không nói thêm gì nữa, yên lặng đi ở trên đường cái.
Tổ An thầm khen một tiếng, khí chất và ngoại hình của lão bà tiện nghi này kết hợp thật tốt, cả người muốn bao nhiêu lãnh diễm thì có bấy nhiêu.
Cứ như vậy một đường đi tới trước một cửa tiệm vàng son lộng lẫy, Tổ An mở miệng nói:
- Đến, chính là chỗ này.
Người ra vào cực kỳ náo nhiệt, có thể thấy sinh ý cực kỳ tốt.
Sở Sơ Nhan nhìn bốn chữ Ngân Câu Đổ Phường rồng bay phượng múa, sắc mặt không khỏi biến hóa:
- Ngươi dẫn ta tới sòng bạc?
Tổ An nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy.
Lúc trước hắn đã hỏi thăm rõ ràng, Mai Hoa Bang là hắc bang lớn nhất Minh Nguyệt Thành, thu nhập chính có thu phí bảo hộ, cho vay nặng lãi… nhưng kiếm lợi nhiều nhất chính là sòng bạc.
Bởi vì cái gọi là cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, hết thảy chiến tranh trên thực tế đều là kinh tế so kè, Sở gia đã không có cách nào vận dụng quyền thế giải quyết vấn đề, vậy hắn sẽ cùng Mai Hoa Bang chơi kinh tế chiến, chỉ cần hủy nguồn kinh tế lớn nhất của bọn hắn, thực lực của Mai Hoa Bang chí ít phế hơn nửa.