Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1217 - Chương 1217: Mắt Lớn Trừng Mắt Nhỏ

Chương 1217: Mắt lớn trừng mắt nhỏ Chương 1217: Mắt lớn trừng mắt nhỏ

Trên mặt Tổ An lộ ra nụ cười chân thành:

- Hồng Lệ, ngươi tới rồi.

Thu Hồng Lệ cười híp mắt:

- Nếu ta không đến, làm sao có thể thưởng thức được hình ảnh hưởng thụ của Tổ công tử chứ.

Thanh âm vẫn mềm mại, nhưng hệ thống không ngừng xuất hiện điểm nộ khí đã bán nàng.

Đến từ Thu Hồng Lệ, điểm nộ khí +223 +223 +223...

Tổ An bất đắc dĩ, năm đó ngươi cũng ở Thần Tiên Cư lăn lộn qua, hẳn phải biết những cô nương kia thê thảm, ta đến chiếu cố sinh ý của các nàng, là vì để các nàng sống nhẹ nhõm chút, ngươi cần gì phải tức giận.

Đương nhiên lời này hắn sẽ không ngốc đến đi nói, mà sửa lời nói:

- Đều là hiểu lầm, ta làm như vậy chỉ là muốn trước thời gian nhìn thấy ngươi mà thôi.

- Muốn gặp ta, sau đó cùng nhiều cô nương ôm ấp như vậy?

Thu Hồng Lệ vẫn cười, nhưng nụ cười có chút nguy hiểm.

Tổ An nghiêm mặt nói:

- Ngươi chỉ nhìn thấy bề ngoài, không biết ta dụng tâm lương khổ. Ta đến Giáo Phường Ty lâu như vậy, ngươi vẫn không đi ra gặp ta, ta lại không có biện pháp tìm ngươi, chỉ có thể ra hạ sách này, để ngươi ăn dấm, sẽ chủ động tới gặp ta.

- Phi, ai thèm ăn dấm...

Thu Hồng Lệ xì một cái, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Tổ An thừa cơ vận chuyển Thao Thiết Thôn Thiên Quyết, hút nàng vào trong ngực mình, nếu những Đế Vương của Thương triều biết có người dùng tuyệt thế thần công làm chuyện này, sợ rằng sẽ tức giận đến từ trong quan tài nhảy ra.

- Ngươi làm gì, mau buông ta ra!

Thu Hồng Lệ vô ý thức giằng co.

Nhưng Tổ An làm sao có thể buông tay, trực tiếp lần theo môi đỏ kiều diễm ướt át hôn lên.

- Ô ô...

Toàn thân Thu Hồng Lệ cứng đờ, sau đó thân thể dần dần mềm xuống.

Cách một hồi nàng bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội vàng đẩy hắn ra:

- Vừa rồi... có phải ngươi cũng hôn những nữ nhân kia hay không?

- Làm sao có thể, ta chỉ cho các nàng đấm bóp một chút mà thôi.

Ngay sau đó Tổ An nhìn ánh mắt của nàng, thâm tình nói.

- Toàn bộ Giáo Phường Ty, ta sẽ chỉ hôn một mình ngươi.

- Ngươi nha, chỉ biết nói lời ngon ngọt.

Thu Hồng Lệ oán trách hừ một tiếng, nhưng khuôn mặt vui mừng đã bán đứng nàng.

Tổ An âm thầm cảm thán, rõ ràng là yêu nữ, nhưng phương diện cảm tình lại thuần khiết giống như tờ giấy trắng.

Ngược lại là trà xanh mà vừa rồi Tiêu Ti Côn ôm đi kia, lại sớm thành lão tài xế.

Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại của giai nhân ở trong ngực:

- Hồng Lệ, ta rất may mắn có thể gặp ngươi.

Trong lòng Thu Hồng Lệ hơi động, nàng thích nghe lời tình cảm của hắn, mặt nàng nhẹ nhàng dán lên lồng ngực của hắn, ôn nhu nói:

- Ta cũng vậy.

Hai người ôm thật chặt, hưởng thụ thời gian tĩnh mịch khó được.

Cách một hồi, khuôn mặt của Thu Hồng Lệ bắt đầu nóng, con ngươi phảng phất như muốn thấm ra nước:

- Tên vô lại...

Loại ánh mắt này, loại thanh âm mềm mại này, cho dù là lão tăng cũng động phàm tâm, huống chi tình thánh như Tổ An.

Cảm nhận được cảm giác áp bách càng ngày càng mãnh liệt, khuôn mặt của Thu Hồng Lệ càng ngày càng đỏ.

Tổ An chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được cảm thán nói:

- Trong thiên hạ nếu như có nam nhân ôm Hồng Lệ lại thờ ơ, thì đó không phải nam nhân.

- Miệng lưỡi trơn tru...

Thu Hồng Lệ bị nói đến tâm hoảng ý loạn, vô ý thức muốn đứng lên.

Nàng định đẩy ra nhưng làm sao được, thân thể mềm mại đã nằm gọn ở trong vòng tay của hắn, chân Tổ An quàng sang đè lên người nàng.

Hắn nhìn vào mắt nàng, ánh mắt tha thiết khiến Thu Hồng Lệ xiêu lòng nằm yên trong vòng tay của hắn.

Bàn tay hắn vuốt ve dọc tấm lưng nàng rất tình cảm, ánh mắt đắm đuối nhìn vào gương mặt đang bối rối của nàng.

Thu Hồng Lệ thật rất đẹp, những lúc nàng bối rối thế này trông thật duyên, thật hấp dẫn... Tổ An hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó hôn xuống mắt, nàng nhắm mắt lại thở dài...

Hắn hôn xuống má rồi vội vã tìm đôi môi của đối phương. Hôn phớt những cái nhẹ nhàng và rồi dính chặt lấy, môi hắn bắt đầu xoắn xuýt, lưỡi của Tổ An lừa lừa tách miệng nàng chui vào... Thu Hồng Lệ gồng mình cố đẩy hắn ra, nhưng một tay của hắn đã giữ chặt sau gáy kéo vào, khiến nàng không sao thoát ra được, nàng vùng vẫy đấm thùm thụp vào vai hắn, miệng umh umh... không thành tiếng vì lưỡi hắn đang đầy trong khoang miệng.

Lưỡi Tổ An quấn lấy lưỡi nàng, nút lưỡi nàng kéo sang miệng hắn, vội vã xoắn xuýt.

Sự chống cự của Thu Hồng Lệ lỏng dần rồi ngừng hẳn, nàng thôi vùng vẫy, thân thể mềm nhũn ra vì cái hôn mãnh liệt của Tổ An.

Nàng đờ đẫn, ngây dại khi những cảm xúc giống như hôm đó đang cuộn dâng trong lòng...

Hắn nhoài người đẩy nàng ngửa ra và tiếp tục hôn một cách say đắm và gần như vô thức, Thu Hồng Lệ nằm bất động, đờ đẫn trước nụ hôn của hắn.

Hắn nhẹ nhàng rời bàn tay đang ở sau gáy nàng, trượt dần qua cổ, dừng lại ở trên ngực. Hắn bóp nhẹ một bên ngực, sau đó luồn vào trong vạc áo, đưa hẳn vào trong cái yếm của nàng mà nắn bóp. Được một lát thì nàng cầm tay hắn kéo ra, như phản kháng, nhưng vẫn tiếp tục để hắn hôn.

- Không được... A Tổ, công pháp của ta không thể sớm phá thân được.

- Ta biết, chỉ là vừa rồi không kìm chế được cảm xúc.

Tổ An có chút xin lỗi.

- Không bằng nàng lại giúp ta như lần trước?

Tổ An dò hỏi.

Thu Hồng Lệ nghĩ nghĩ, cuối cùng e thẹn gật đầu.

Nghe vậy, hắn không khỏi mừng rỡ, dịu dàng nâng khuôn mặt của nàng lên hôn khắp, sau đó ghé môi hôn môi nàng.

Sau đó bàn tay lần xuống kéo đi vạc áo, bầu vú rõ ràng hiện ra, trông rất quyến rũ.

- Chỉ giúp chàng cái kia… cái kia thôi, cởi y phục làm gì?

- Cho tăng chút kích thích mà thôi.

- Nhưng lỡ…

- Không sao? Ta tự có chừng mực!

Bình Luận (0)
Comment