Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 127 - Chương 127: Cái Gì Gọi Là Đổ Thần, Cái Này Chính Là Đổ Thần!

Chương 127: Cái Gì Gọi Là Đổ Thần, Cái Này Chính Là Đổ Thần! Chương 127: Cái Gì Gọi Là Đổ Thần, Cái Này Chính Là Đổ Thần!

Dân cờ bạc ở xung quanh đều muốn biết kết quả như thế nào, đương nhiên bọn hắn muốn nhìn thấy nhất chính là Tổ An thua sạch sẽ, nửa đường còn có tâm tư trêu gái, gia hỏa này thật quá đáng hận!

Sắc mặt của Mai Hoa Thất kịch biến, làm sao có thể!

Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy trước mắt trắng xóa, thanh âm ầm ĩ ở xung quanh phảng phất như không còn ý nghĩa, chỉ có thể nhìn thấy mọi người diện mục dữ tợn, miệng há ra hợp lại phảng phất như nói cái gì đó, nhưng hắn một chữ cũng không nghe được.

- A?

Thấy đổ phường chậm chạp không mở nắp, người xung quanh bỗng nhiên ý thức được không đúng, sẽ không thật bị tiểu tử này dẫm nhằm cứt chó đoán trúng chứ?

- Mai Hoa Thất, sao còn không mở ra?

- Đúng thế, nhanh mở!

...

Những dân cờ bạc kia mới đầu là muốn nhìn Tổ An thua sạch, nhưng hiện tại ý thức được khả năng có kịch vui càng lớn, mọi người sôi trào, nhao nhao thúc giục.

Bị đệ tử lặng lẽ đẩy mấy lần, Mai Hoa Thất rốt cục lấy lại tinh thần, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không khỏi hối hận, vừa rồi vì sao mình tham như vậy, nhất định phải lắc ra báo lớn nhỏ ăn sạch chứ, tùy tiện so lớn nhỏ với hắn, sẽ không thua thảm như vậy.

Hắn đã có thể dự đoán được thảm trạng của mình, 750 vạn lượng bạc, bán toàn bộ sản nghiệp của Mai Hoa Bang, thậm chí tất cả bang chúng bị bán làm nô, cũng góp không ra nhiều bạc như vậy.

Bang chủ nhất định sẽ băm hắn cho chó ăn.

Nghĩ đến kết quả bi thảm kia, tâm hắn lạnh lẽo, lặng lẽ đưa tay xuống dưới bàn, nơi đó có cơ quan, ấn xuống có thể cải biến điểm số của xúc xắc.

Chuyện cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể mạo hiểm, đánh cược không bị Sở Sơ Nhan phát hiện.

Chỉ tiếc hắn căn bản không có cách tưởng tượng cường giả Ngũ phẩm mạnh bao nhiêu, tay vừa động, hắn liền phát hiện một cỗ sương khí màu trắng cuốn lên, sau đó cánh tay đông cứng, không cách nào di động được.

- Thế nào, định chơi bẩn rồi sao?

Sở Sơ Nhan một mực chú ý, đặc biệt là lần đặt cược này còn có công lao của nàng, sao có thể để người khác tuỳ tiện phá hư?

Tổ An thở dài:

- Đã nói không chơi gian lận được, ngươi hết lần này tới lần khác không tin, ầy, ngươi mở ra đi.

Hắn tùy tiện chỉ chỉ đệ tử bên cạnh Mai Hoa Thất.

- Mở! Mở! Mở!

Dân cờ bạc ở xung quanh đỏ ngầu cả mắt, chẳng lẽ hôm nay sẽ kiến chứng kỳ tích?

Mai Hoa Thất lo lắng, đang muốn nói chuyện, lại cảm giác miệng bị khóa cứng, căn bản nói không ra lời.

Đệ tử được tuyển chọn kia nuốt một ngụm nước bọt, run run rẩy rẩy mở nắp, ba viên xúc xắc một điểm đỏ tươi hiện lên, mọi người sôi trào!

Ngay cả Sở Sơ Nhan cũng hô hấp dồn dập:

Một bồi một trăm năm mươi, tổng cộng bảy trăm năm mươi vạn lượng, đây là cái khái niệm gì!

Mặc dù Sở gia bọn hắn danh xưng phú khả địch quốc, dưới trướng kinh doanh muối, binh khí… đều có thể xem như một ngày thu đấu vàng, nhưng một năm lợi nhuận, cũng không nhiều như vậy.

Đừng nói một năm, dù ba năm lợi nhuận, cũng chưa chắc nhiều như vậy!

Tổ An thì cười hì hì nhìn Mai Hoa Thất:

- Đa tạ, vừa rồi nếu không phải ngươi cố ý cản ta lại, hôm nay ta chỉ có thể thắng năm vạn lượng, bây giờ lại thắng 750 vạn lượng, miệng của ngươi thật linh, nơi này có mười lượng bạc, cầm đi uống trà, cám ơn cát ngôn của ngươi.

Nghe được lời này của hắn, Mai Hoa Thất hồi tưởng lại, thật đúng là mình liều mạng giữ đối phương, đây thật là tiết tấu muốn chết a.

Mười lượng bạc kia phát ra hào quang yếu ớt, phảng phất như chế giễu hắn, hắn cũng nhịn không được nữa, phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống.

Đến từ Mai Hoa Thất, điểm nộ khí +1024!

Tổ An không vui:

- Ngươi đừng mượn té xỉu trốn thoát, các ngươi ai đi thanh toán tiền cho ta.

Năm đó Lưu Đức Hoa mượn 20 đồng thắng 2700 vạn, hôm nay Tổ An ta dùng 1000 lượng thắng 750 vạn lượng, tương đương 135 ức nhân dân tệ, cái gì gọi là đổ thần? Cái này mới là đổ thần!

Trong tổng đà Mai Hoa Bang, Mai Siêu Phong cười nói:

- Ta nói Kiều cô nương không cần phải lo lắng, chỉ cần tên phế vật kia tiến vào Ngân Câu Đổ Phường, cho dù là hổ cũng phải nằm, là rồng cũng phải cuộn, huống chi hắn là phế vật nổi danh, đến lúc đó để hắn thua mười vạn tám vạn lượng, chắc hẳn Sở gia sẽ không dung được hắn.

Tuyết Nhi nhẹ gật đầu:

- Không sai, gia quy của Sở gia cực nghiêm, huống chi Sở phu nhân xưa nay không thích tên phế vật này, đừng nói mười vạn tám vạn, chỉ thua một ngàn lượng, đoán chừng Sở phu nhân cũng sẽ đuổi hắn ra ngoài.

- Hiện tại phiền toái duy nhất là Sở gia tiểu thư ở bên cạnh hắn, chưa chắc sẽ ngồi nhìn hắn thua nhiều như vậy, cho nên không bằng Kiều cô nương đi qua dụ nàng rời khỏi? Như vậy các huynh đệ mới dễ xuống tay với hắn.

Mai Siêu Phong nói.

Tuyết Nhi lắc đầu:

- Không được, tựa hồ Sở đại tiểu thư đã hoài nghi ta, nếu lúc này ta dẫn nàng đi, thân phận khẳng định sẽ bại lộ, chúng ta không thể vì nhỏ mà mất lớn.

Mai Siêu Phong cười ha hả:

- Cũng được, có cô nương ở bên người Sở đại tiểu thư nhìn xem, phòng ngừa nàng bị nam nhân khác nhúng chàm, đoán chừng công tử mới có thể yên tâm.

Sắc mặt của Tuyết Nhi phát lạnh:

- Sự tình của công tử, tốt nhất đừng ở sau lưng vọng nghị.

- Ta chỉ đùa một chút mà thôi.

Mai Siêu Phong cười ha hả, nhưng trong lòng thì ngầm bực, nha hoàn ngươi cũng nhờ ỷ vào công tử yêu thích, mới ở chỗ này làm mưa làm gió, hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta để công tử ban ngươi cho ta, để ngươi biết kết quả đắc tội ta như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment