Nhưng Vận Mệnh Chi Thần không thể luôn luôn chiếu cố hắn, một lần tránh né rốt cục bị thị vệ phát hiện, tuy hắn không có tốn bao nhiêu thời gian tiêu diệt, nhưng vẫn bỏ lỡ thời cơ rời đi vòng vây.
Tổ An ôm Thái Tử Phi lách mình tiến vào một hòn non bộ, miệng thở hổn hển, hiển nhiên vừa rồi một đường đào mệnh bôn ba, để hắn tiêu hao khá lớn, mặc kệ là nguyên khí hay tinh thần, đều tiêu hao trước đó chưa từng có.
- Có phải không trốn thoát được hay không?
Thái Tử Phi là người thông minh, lập tức kịp phản ứng.
- Ừm!
Vẻ mặt Tổ An nghiêm túc, càng ngày càng nhiều thị vệ tụ tập, rốt cuộc không có một khe hở, hắn chỉ có thể tạm thời chờ đợi, nhìn xem có chuyển cơ không.
Sắc mặt của Thái Tử Phi tái nhợt, bỗng nhiên giống như quyết định cái gì:
- Ngươi giết ta đi, giấu ta vào trong không gian trữ vật, ngươi một người nói không chừng có thể nghĩ biện pháp đi qua.
Cũng không phải nàng quên mình vì người, mà nàng rõ ràng tình huống của mình lúc này, không một sợi vải căn bản không có cách nào gặp người.
Tổ An cũng đang trầm tư, hắn suy nghĩ xem có thể dùng phím Print nói Thái Tử Phi lúc này đang ở trong Đông Cung không, nhưng hắn không xác định như vậy phải tiêu hao bao nhiêu thần hồn.
Phải biết mấy lần trước nói người ta rơi quần cũng nhức đầu muốn hôn mê, hắn chưa tới Tông Sư cảnh, không có ngưng luyện thần hồn, dùng nó quá miễn cưỡng.
Hắn lo lắng nếu trực tiếp dùng phím Print đưa Thái Tử Phi về Đông Cung, nói không chừng hắn sẽ trực tiếp hồn phi phách tán, cái nguy hiểm này hắn không dám bốc lên.
Hắn còn suy nghĩ biến cho đối phương một bộ y phục Thái Tử Phi, như vậy hai người nói không chừng còn có thể lừa dối vượt qua kiểm tra.
Nhưng hắn không rõ ràng chi tiết cụ thể của y phục, nhiều lần muốn dùng phím Print, trong đầu lại mơ hồ.
Hắn dần dần minh bạch phím Print ngôn xuất pháp tùy, từ trình độ nào đó hẳn là tư duy của hắn cụ tượng hóa, trước đó hắn có thể bỗng dưng tạo ra chế phục của Kim bài Thập Nhất, là bởi vì hắn mặc mỗi ngày, tự nhiên biết các loại chi tiết.
Nhưng y phục của Thái Tử Phi...
Quy củ trong cung, thần tử nhìn phi tần nhiều một chút cũng là tội bất kính, tuy Tổ An gan lớn nhìn lâu nàng vài lần, nhưng cũng không phải tự mình mặc qua, làm sao chú ý được các loại chi tiết, tự nhiên không có cách nào làm.
Vừa rồi hắn một mực nghi hoặc, vì sao người hãm hại bọn họ phải lấy y phục, cảm thấy như vậy có vẻ quá tận lực, rất dễ dàng bị người hoài nghi là hãm hại.
Nhưng trong chớp nhoáng này hắn rốt cuộc minh bạch, phải chăng hãm hại có ý nghĩa gì, quan trọng là Thái Tử Phi và nam nhân khác không một sợi vải ôm nhau đã đủ, chỉ cần đập chết điểm này, bọn họ đã đạt tới mục đích, cho nên bọn họ không cho phép xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn, tình nguyện cho người hoài nghi cũng phải lấy y phục.
Đang suy tư, bỗng nhiên Tổ An biến sắc, bởi vì hắn thông qua ánh mắt động vật nhìn thấy Chu Tà Xích Tâm chạy tới.
Hắn có thể đối phó thị vệ bình thường, nhưng đối đầu với Đại Tông Sư Chu Tà Xích Tâm... không có chút phần thắng nào.
Tuy dựa theo Vân Gian Nguyệt nói, hắn là nửa bước Đại Tông Sư, chưa chân chính bước vào Đại Tông Sư, bất quá dù là nửa bước Đại Tông Sư, cũng không phải hắn hiện tại có thể gây.
Vượt cấp khiêu chiến dù sao cũng phải có mức độ, đối phương không biết cao hơn hắn bao nhiêu cấp bậc, nếu là nữ nhân, còn có thể thử có thể rút ra Phú Bà Khoái Hoạt Cước, nhưng nam nhân mà nói, còn đánh cái rắm.
Có điều hắn không có tuyệt vọng, rất nhanh liền nghĩ ra chủ ý, từ trong Lưu Ly Bảo Châu lấy ra một bộ nữ trang, mặc kệ là của Bùi Miên Mạn hay Sở Sơ Nhan, đều có chút y phục ở chỗ hắn.
Nhớ lại dáng người của Thái Tử Phi, hắn không có lấy y phục của Bùi Miên Mạn, miễn cho lộ ra không hợp thân thể.
Nhìn thấy hắn đột nhiên lấy quần áo ra, Thái Tử Phi kinh ngạc, sao gia hỏa này lại mang theo nữ trang? Biến thái sao?
Có điều nàng phản ứng cũng nhanh, lập tức lắc đầu nói:
- Không có tác dụng, ngày bình thường nhiều nha hoàn cung nữ hầu hạ ta mặc quần áo như vậy, hôm nay ta mặc cái gì cũng có người ghi chép, hiện tại đổi quần áo không có cách nào giải thích, ngược lại ngồi vững đại tội.
Tổ An tức giận nhét quần áo vào trong ngực nàng:
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, bảo ngươi thay thì thay nhanh lên!
- Ngươi…
Vành mắt của Thái Tử Phi đỏ lên, nghĩ thầm ngày bình thường ai dám nói chuyện với ta như vậy, bây giờ chán nản ngay cả ngươi cũng khi dễ ta.
Tổ An không kịp quan tâm tâm tình của nàng, thấy nàng chậm rãi tiếp nhận quần áo, cũng có chút gấp, trực tiếp thu chăn mền vào trong Lưu Ly Bảo Châu.
Thân thể của Thái Tử Phi thoáng cái bại lộ trong không khí, làn da trắng mịn, hai bầu vú căng tròn mềm mại, eo thon nhỏ nhắn, phía dưới nữa là vùng phương thảo đen tuyền mê hồn… cả người nàng không khỏi vừa tức vừa gấp, nước mắt rưng rưng.
Đến từ Bích Linh Lung, điểm nộ khí +555 +555 +555...
Tổ An cầm quần áo khoác ở trên người nàng:
- Có người tới, không muốn bị nhìn thì nhanh mặc!
Thái Tử Phi sắp giận điên, bất quá việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể nhịn xuống, không ngừng tự an ủi mình, dù sao vừa rồi ở trên giường đã bị hắn nhìn hết, sờ khắp, thứ kia còn vào trong người mình một chút, hiện tại cũng chỉ là bị nhìn một lần, nhưng tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy.
Ngày bình thường nàng mặc quần áo đều cần các nha hoàn phục thị, cho tới bây giờ không nghĩ tới mình mặc quần áo nhanh như vậy, cơ hồ là mấy hơi thở đã mặc xong.
Toàn bộ quá trình nàng đều cắn chặt môi, khóe miệng ẩn ẩn có chút tơ máu, hiển nhiên tâm tình không quá tốt.