Tổ An đỏ mặt:
- Đều là ta không tốt, nhất thời xúc động chọc ra phiền phức, còn làm hại ngươi cũng ở trong nguy hiểm.
Nếu như chỉ có một mình hắn thì thôi, nhưng bây giờ Mị Ly và hắn vận mệnh tương liên, mình bởi vì một buổi ân ái chọc tới cường giả đỉnh phong ở thế giới này, một khi sự tình bại lộ, tuyệt đối sẽ không có sinh cơ, cho nên trong lòng hắn rất hổ thẹn.
Mị Ly trợn mắt:
- Chỉ là chơi Hoàng Hậu mà thôi, nhìn ngươi bị dọa thành cái gì, thật không có tiền đồ.
Tổ An:
- ? ? ?
Cái gì gọi là chỉ chơi Hoàng Hậu mà thôi? Chẳng lẽ còn có mấy cái Hoàng Hậu để cho ta ngủ?
Mị Ly nói:
- Trước đó ngươi và hồ ly lẳng lơ kia đối thoại ta cũng nghe được, nghĩ đến hẳn là trước đó ngươi bị Hoàng Đế khi dễ, tối nay còn bị hắn phạt trượng, cho nên mới dưới cơn nóng giận trả thù ở trên người Hoàng Hậu.
Tổ An xấu hổ:
- Để ngươi chê cười.
Mị Ly lại nghiêm túc:
- Không, ta cảm thấy ngươi làm rất tốt.
Tổ An thật không hiểu ra sao, không biết nàng nói thật hay châm chọc.
Mị Ly nhìn ra tâm tư của hắn, hừ lạnh:
- Ta đương nhiên nói thật, ngươi là người nhất định phải trở thành thiên hạ đệ nhất cường giả, làm việc sao có thể sợ đầu sợ đuôi? Trong khoảng thời gian này ngươi bị Hoàng Đế tùy ý xoa nắn, dần dà, trong lòng ngươi sẽ lưu lại bóng ma, đồng thời khắc xuống suy nghĩ hắn quá cường đại không thể phản kháng.
- Thời điểm tu vi ngươi thấp, cái này không có vấn đề gì, nhưng tương lai tu vi ngươi càng cao, ảnh hưởng sẽ càng lớn, thậm chí trở thành tâm ma, để ngươi không thể tiến thêm một bước.
Tổ An giật mình:
- Khoa trương như vậy?
Mị Ly đáp:
- Hiện tại ngươi còn tu luyện thân thể, tu luyện nguyên khí, nhưng đến cấp bậc cao, chủ yếu là tu luyện thần hồn, mà tu luyện thần hồn cần một nội tâm cường đại, tâm ngươi càng cường đại, thần hồn của ngươi càng dễ cường đại. Ngược lại, lòng ngươi có sơ hở, tu luyện sẽ càng dễ xảy ra vấn đề.
Trong lòng Tổ An nghiêm nghị, tu vi của Mị Ly cực cao, cho nên hắn tin tưởng đối phương nói, đồng thời âm thầm may mắn có hồng nhan tri kỷ như vậy bồi bạn hắn, giúp hắn bớt đi rất nhiều đường quanh co.
Mị Ly nói tiếp:
- Vốn ta muốn tìm một cơ hội nhắc nhở ngươi, nhưng không nghĩ tới ngươi tự mình dũng cảm phóng ra bước đầu tiên phản kháng Hoàng Đế, rất tốt, không hổ là người... Khụ khụ, không hổ là người lúc trước bị bản cung đánh cho gần chết, vẫn không sờn lòng dũng cảm tác chiến.
Tổ An lúng túng gãi đầu:
- Cảm giác chỉ là nhất thời xúc động chơi một nữ nhân, kết quả bị ngươi nói đến độ cao này, ta cũng có chút xấu hổ.
- Da mặt dày như ngươi cũng biết xấu hổ?
Mị Ly khinh thường, nói tiếp.
- Bất quá ngươi phải cẩn thận, tựa hồ nữ nhân kia có mưu đồ khác.
Tổ An cũng buồn rầu:
- Ta biết nàng khẳng định có mục đích khác, thế nhưng nghĩ mãi mà không rõ nàng mưu đồ cái gì.
Thần sắc của Mị Ly cổ quái nhìn hắn:
- Người ta mưu đồ thân thể ngươi.
Tổ An đỏ mặt:
- Đừng nói giỡn, tuy ta và nàng tiếp xúc không nhiều, nhưng nàng tuyệt đối không phải loại ham muốn nhục dục.
Khóe môi của Mị Ly hơi giương lên:
- Ngươi nghĩ đi chỗ nào thế, ta là chỉ tư chất siêu cấp của ngươi.
- Tư chất siêu cấp?
Tổ An sững sờ, chính hắn cũng xém chút quên việc này.
Mị Ly nói:
- Tựa hồ trên người nàng có thương tổn, muốn thông qua biện pháp câu dẫn ngươi đến trị liệu thương thế, lúc đó tựa hồ nàng vận chuyển mị thuật hấp thu tinh huyết của ngươi, cho nên mới bừng tỉnh ta, bất quá ta thấy nàng hút không thương tổn bản nguyên của ngươi, mới không quấy rầy.
Tổ An bừng tỉnh đại ngộ, khó trách lúc đó cảm thấy trong thân thể Hoàng Hậu phảng phất như có vô số cái miệng nhỏ nhắn mút hắn, còn âm thầm cảm thán nữ nhân kia là cực phẩm, nguyên lai nàng đang vận dụng tà thuật thải bổ mình!
Biểu lộ của Mị Ly hơi nghi hoặc:
- Huyết mạch siêu cấp dẫn đến tinh huyết của ngươi thành vật đại bổ đối với người tu hành, theo lý thuyết nếu nàng biết điểm ấy, là không thể buông tha ngươi, tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp uống hết máu của ngươi.
Tổ An vô ý thức sờ sờ cổ, có chút nghĩ mà sợ.
- Nhưng nếu nàng không biết ngươi có tư chất siêu cấp, như vậy làm sao hi sinh lớn như vậy, dùng thân thể đổi lấy tinh huyết của ngươi?
Trong đầu Tổ An lóe lên linh quang, bỗng nhiên nghĩ đến một ít chuyện trước đó:
- Xem ra là nàng từ trong miệng Sơ Nhan đoán được...
Ngay sau đó đại khái nói sự tình mình phái Sở Sơ Nhan đi tìm Liễu Ngưng xin giúp đỡ cho nàng.
Mị Ly cau này:
- Hừ, bảo lão bà ngốc của ngươi về sau đừng nói lung tung sự tình ngươi trị thương cho nàng, bằng không rơi vào trong tai người có quyết tâm, rất dễ dàng dẫn tới họa sát thân.
- Nàng làm sao biết Hoàng Hậu sẽ lên ý nghĩ này, bình thường vẫn rất lanh lợi, hẳn là quan tâm quá sẽ bị loạn.
Tổ An vô ý thức giải thích thay Sở Sơ Nhan.
Mị Ly sầm mặt lại:
- Không cần bày thanh tú ân ái ở trước mặt ta, người ta lại không ở đây, ta chỉ nhắc nhở ngươi chú ý tai hoạ ngầm này mà thôi.
Tổ An thấy sắc mặt nàng không đúng, vội vàng bồi tội:
- Tốt, về sau ta sẽ nhắc nhở nàng chú ý.
Thấy bầu không khí ngưng trọng, hắn vội vàng đổi chủ đề:
- Đúng rồi, ngươi bức độc hết chưa?
- Tương Phi Hồng Lệ nào có dễ dàng giải như vậy.
Mị Ly hừ một tiếng, bất quá cảm nhận được hắn quan tâm, sắc mặt vẫn giãn ra một chút.
- Bất quá trong khoảng thời gian này đã tạm thời ổn định, không cần giống trước đó động một chút lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Tổ An kinh hỉ:
- Vậy thì quá tốt rồi!
Mị Ly cười như không cười nhìn hắn:
- Nói thật hay nói dối? Không sợ có người ở bên cạnh quấy rầy ngươi hành sự?