Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 14 - Chương 14: Bà Xã Chiêu Đệ

Chương 14: Bà xã Chiêu Đệ Chương 14: Bà xã Chiêu Đệ

Chiêu Đệ? Nghĩ đến bà xã trên trời rớt xuống của mình trông chẳng khác gì tiên tử trên trời nhưng lại có một cái tên nông thôn quê mùa hết sức, gương mặt của Tổ An vô cùng cổ quái.

Chiêu Đệ, Hoàn Chiêu…

- Ngươi đang chê cười ta?

Sở Hoàn Chiêu lên tiếng ngắt ngang suy nghĩ của hắn.

- Không có không có…

Cảm nhận được tia lửa lấp loé trong mắt nàng, Tổ An vội vàng phủ nhận.

- Phải rồi, vậy tại sao ngươi không đổi tên luôn đi?

Điểm nộ khí của Sở Hoàn Chiêu: +199!

- Ta đương nhiên muốn đổi, nhưng cha mẹ nhất quyết không cho, tỷ tỷ cũng không đồng ý. Hừ, tỷ ta đổi thì không sao, tới lượt ta thì cấm với đoán!

Thiếu nữ nhớ tới mình từ nhỏ đến lớn bị bằng hữu và các bạn học trong thư viện chế giễu không ít lần, trên mặt hiện vẻ bi phẫn.

- Chờ một chút!

Sở Hoàn Chiêu đột nhiên phản ứng lại.

- Đừng có bày đặt lôi kéo làm quen với cô nãi nãi! Ta tới tìm ngươi để tính sổ chuyện hôm qua đây!

Tổ An vui tươi hớn hở tính toán điểm nộ khí vừa nhận được, tổng cộng đã lên tới 875 điểm, hắn có thể rút thưởng 8 lần. Chậc chậc, lần này nhất định không được rút trúng mấy món đồ tào lao nữa. Nghe nàng hỏi, hắn vô thức đáp:

- Chuyện hôm qua chắc chắn là hiểu lầm.

- Ngươi đã leo lên giường ta còn bảo là hiểu lầm?!

Sở Hoàn Chiêu cười lạnh.

Điểm nộ khí của Sở Hoàn Chiêu: +10!

A, vì sao điểm nộ khí lại ít như vậy? Xem ra nàng ta chẳng có bao nhiêu oán hận với chuyện tối qua.

Tổ An nhún vai.

- Vậy vì sao lúc đó ngươi không ngăn ta lại? Hoặc là gọi người đến cũng được mà.

- Ta…

Trên gương mặt trắng nõn của Sở Hoàn Chiêu hiện lên tia ửng đỏ.

- Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hình như khi đó ta đang ngủ.

- Lúc đó ta cũng uống say mà, không hiểu vì sao lại xuất hiện trên giường ngươi, trong chuyện này nhất định là có điều kỳ quặc.

Tổ An không nghĩ đến điểm nộ khí nữa, việc cấp bách trước mắt là trấn an bà cô nhỏ này. Không biết nàng ta có võ công hay không, tuổi nhỏ thường làm việc không biết nặng nhẹ, lỡ như vô tình đánh chết hắn thì hắn biết đi tìm ai mà nói lý lẽ?

- Chẳng lẽ là do ta mang ngươi vào phòng mình chắc?

Sở Hoàn Chiêu cười lạnh.

- Ngươi uống rượu say, không đi phòng ai lại chọn đúng phòng ta, rõ ràng trong lòng ngươi vốn có ý đồ xấu với bản tiểu thư.

Tổ An nhìn chằm chằm vào bộ ngực như sân bay của nàng, thở dài một tiếng thật sâu.

- Ngươi vẫn chỉ là tiểu hài tử nha, ta sao có thể có ý nghĩ xấu xa gì với ngươi được. Thật sự có ý xấu thì ta nên chạy tới phòng tỷ tỷ ngươi mới đúng.

Sở Hoàn Chiêu lập tức xù lông lên.

- Ta đã là người lớn rồi! Thỉnh thoảng ta còn giúp người nhà quản lý sản nghiệp! Một thứ phế vật như ngươi chỉ biết ở trong nhà, dựa vào cái gì mà dám nói ta!

Điểm nộ khí của Sở Hoàn Chiêu: +99!

Quả nhiên thiếu niên ở thế giới nào cũng vậy, đều ghét nhất là bị người ta xem mình như trẻ con.

- Ngươi nhìn bộ dạng hung thần ác sát này của ngươi xem, về sau nam nhân nào dám cưới ngươi chứ? Nữ nhân thì nên có dáng vẻ của nữ nhân, hàng ngày lo thêu thùa may vá, hiền lương thục đức…

Tổ An nhìn nàng, trong mắt ngập tràn từ ái.

- Ngoan, tỷ phu cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.

Tuy cũng lo bị nàng đánh chết nhưng điểm nộ khí cứ tăng vùn vụt kiểu này khiến hắn khó lòng thu tay lại.

- A a a!!!

Sở Hoàn Chiêu cảm thấy mình sắp điên lên rồi, hỗn đản này không biết bị chạm dây chỗ nào mà lại dám bày ra tư thái trưởng bối giáo huấn mình!

Điểm nộ khí của Sở Hoàn Chiêu: +33, +33, +33…

Nhìn thấy điểm nộ khí không ngừng tăng vọt, Tổ An suýt chút nữa đã cười thành tiếng. Cô gái nhỏ này thật dễ trêu chọc, nếu đổi lại là bà xã như băng sơn kia thì e là không dễ dàng như vậy.

- Có phải bây giờ ngươi rất muốn đánh ta không? Nhưng đừng quên ta là tỷ phu của ngươi, bắt nạt trưởng bối sẽ bị thiên lôi đánh đó.

Thấy trên đầu thiếu nữ như muốn bốc khói, tim Tổ An cũng đánh thịch một cái, đừng nói nàng sắp nổi điên lên đánh hắn thật nha?

Nhưng nghĩ lại thì để nàng đánh một trận cũng không sao, cánh tay nhỏ nhắn như vậy đấm vào ngực mình mấy quyền hẳn là sẽ không đau, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này đạt chút thành tựu nhờ môn công pháp đê tiện kia.

Điểm nộ khí của Sở Hoàn Chiêu: +55!

Tổ An còn chưa kịp cao hứng đã cảm giác một lực lượng khổng lồ đánh thẳng vào ngực mình, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ngã phịch xuống giường.

Sở Hoàn Chiêu thu hồi nắm đấm, khinh thường hừ một tiếng:

- Nhìn ngươi như vậy chọc ta còn tưởng ngươi có bản lãnh gì, cắt, gà yếu!

Tổ An nhìn chằm chằm nắm tay nhỏ trắng nõn tinh tế của nàng, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh.

- Để cho ta tự mình đánh gà mờ ngươi, thật không có cảm giác thành tựu.

Sở Hoàn Chiêu huýt sáo nói.

- Thiểm Cẩu, tiến đến!

Tổ An:

- ? ? ?

Tiểu cô nương như vậy cũng có Thiểm Cẩu rồi? Nam nhân của thế giới này không sợ mất mặt sao? (*dịch ra thuần việt là chó liếm, đây là một thuật ngữ mạng bên Trung, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)

Uông...

Đợi nghe được nơi xa truyền đến tiếng chó sủa, Tổ An mới biết mình nghĩ lầm, nguyên lai nàng kêu là chó chân chính, bất quá cái trình độ lấy tên này, chậc chậc chậc, xem ra là nhà bọn hắn di truyền.

Bất quá tiếu dung của hắn rất nhanh biến mất, bởi vì một sinh vật kích cỡ tương đương con báo chạy vào, đang nháy con mắt xanh mơn mởn nhìn mình chằm chằm.

Mặc dù ngoại hình nhìn không khác chó, nhưng hình thể cũng quá lớn rồi?

Bình Luận (0)
Comment