- Thẳng đến có một ngày Tứ sư huynh thả ra đạn pháo động tĩnh quá lớn, quấy rầy lão sư nghỉ trưa, bị lão sư hung ác đánh một trận, từ đó Tứ sư huynh mới thu liễm.
Tổ An giật mình:
- Nguyên lai Tế Tửu đại nhân thù dai như thế.
Khương La Phu vội vàng giải thích:
- Tuy lúc đó lão sư đánh cho hắn một trận, nhưng cũng thông cảm hắn nhất định phải thí nghiệm, nên bảo Đại sư huynh cố ý thiết kế bức tường này, ở phía trên bày ra phù văn trận pháp, tiêu trừ uy lực của đạn pháo, cho nên ngươi mới nghĩ lầm những đạn pháo kia miệng cọp gan thỏ.
- Thì ra là thế.
Tổ An thầm nghĩ Đại sư huynh này thật lợi hại, tiện tay vẽ trận pháp thì có thể ngăn cản khôi lỗ của Tứ sư huynh toàn lực xạ kích.
Lúc này thanh âm của Thậm Hư Tử có chút cấp bách truyền đến:
- Vừa rồi ngươi nói máy hơi nước đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Lần này Tổ An không có thừa nước đục thả câu:
- Uy lực của hơi nước bình thường bị mọi người xem nhẹ, nhưng một khi ở trong không gian bịt kín nhỏ hẹp, nếu không ngừng nén hơi nước, sẽ có hậu quả gì?
- Hoặc là không nén nổi, hoặc không gian sẽ nổ tung?
Dù sao Thậm Hư Tử cũng là Luyện Kim Sư, hơi suy nghĩ liền kịp phản ứng.
Tổ An nói tiếp:
- Nếu không gian bịt kín có một cái van có thể di chuyển thì sao?
- Tự nhiên có thể đẩy mạnh cái van kia...
Hai mắt của Thậm Hư Tử tỏa sáng.
- Nếu đầu khác của van liên tiếp bánh răng, hoàn toàn có thể đẩy một loạt máy móc vận chuyển... Không đúng không đúng, hơi nước bộc phát chỉ có thể đẩy một lần, không có tính thực dụng...
Tổ An cười nói:
- Nếu hơi nước ở trong không gian bịt kín được làm lạnh, không phải lại có thể đẩy tiếp sao?
Từ trình độ nào đó nói nhân loại tiến bộ, ngay ở các loại máy hơi nước, mặc kệ là nhiệt điện, thủy điện hay hạch điện đều như thế.
- Diệu, diệu!
Thậm Hư Tử nhịn không được vỗ tay tán thưởng, ánh mắt nhìn về phía Tổ An thay đổi, không còn ngạo mạn giống như trước, thay vào đó là vẻ ân cần.
- Vị tiểu huynh đệ này, không đúng, vị tiên sinh này, ý nghĩ máy hơi nước của ngươi là từ đâu mà đến, tuy chỉ vài lời, nhưng ta có thể đoán được, cái này sẽ cải biến toàn bộ thế giới.
Khương La Phu nửa ngày không có lấy lại tinh thần, trước một giây nàng còn nghĩ làm sao mới có thể từ trong tay Tứ sư huynh cứu Tổ An, thậm chí cân nhắc thời khắc nguy cấp sẽ gọi lão sư xuất mã. Nhưng một giây sau Tứ sư huynh lại coi hắn là khách quý?
Thậm chí còn kính cẩn gọi hắn tiên sinh?
Tứ sư huynh không phải đám người Hắc Bạch Tử, hắn nghiên cứu lĩnh vực của mình đã đến cảnh giới tự phụ.
Cái máy gì kia có ma lực lớn như vậy?
Tổ An đáp:
- Ta ở trong một quyển cổ thư nhìn thấy.
- Cổ thư?
Thậm Hư Tử hơi nghi hoặc.
- Cổ thư nào có ghi chép như vậy, vì sao ta chưa thấy qua.
Khương La Phu thay Tổ An giải thích:
- Hắn từng đi qua một bí cảnh, ở bên trong thấy rất nhiều đồ vật Thượng Cổ.
Thậm Hư Tử giật mình:
- Thì ra là thế, không biết trên quyển sách kia còn ghi lại cái gì?
Nói xong vẻ mặt tha thiết chờ mong nhìn Tổ An.
Tổ An tằng hắng:
- Lần này chúng ta đến là tìm lò luyện đan, hiện tại thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi chỗ hậu cần nhìn xem, miễn cho những người kia tan ca.
- Nói đùa cái gì, những lò luyện đan ở chỗ hậu cần đều là tàn thứ phẩm ta đưa cho bọn họ, ngươi đi nơi đó làm gì, tới tới tới, ta đưa ngươi một cái tốt nhất.
Thậm Hư Tử vừa nói vừa kéo hắn đi vào trong phòng, như sợ hắn chạy mất.
Nhìn Tổ An bị kéo đi, trái tim của Khương La Phu rung động, tiểu gia hỏa này đến cùng còn sẽ cho ta bao nhiêu kinh hỉ.
Tuy tuổi tác nhỏ hơn mình, nhưng tựa hồ tất cả nam nhân mình từng thấy, còn chưa có ai vượt qua hắn.
Phi, La Phu a La Phu, ngươi đang suy nghĩ lung ta lung tung gì thế.
Khương La Phu xì một cái, trên khuôn mặt lãnh diễm hiện ra vẻ đỏ ửng.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn da đùi bóng loáng, trên mặt lóe qua vẻ ảm đạm, trong lòng âm thầm thở dài:
- Chân xinh đẹp như thế, không có người thưởng thức thật là quá đáng tiếc.
Bất quá Khương La Phu lập tức lấy lại tinh thần, không khỏi hơi đỏ mặt, mình lúc nào đa sầu đa cảm như thế?
Nàng vội vàng thu thập tâm tình, nhanh chóng theo sau, lo lắng Tổ An ở bên trong gặp phải nguy hiểm.
Lại nói Tổ An theo Thậm Hư Tử một đường đi vào trong, tuy Thậm Hư Tử ngồi ở trên xe lăn, nhưng xe lăn căn bản không cần đẩy, tự động xoay tròn chạy đi.
Thậm Hư Tử vốn có chút đắc ý, muốn nghe Tổ An than thở vài câu, ai biết thần sắc của đối phương như thường.
Hắn có chút hổ thẹn, một người có thể nói ra lý thuyết máy hơi nước tuyệt đối là đại tài, làm sao có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà động dung.
Hắn làm sao biết, Tổ An ở kiếp trước nhìn qua bao nhiêu loại xe điện, sớm đã tập mãi thành thói quen.
Trong lòng Thậm Hư Tử vẫn còn có chút không phục, muốn tìm về chút mặt mũi, hắn lặng lẽ khởi động cơ quan ngày bình thường không nỡ khởi động, mỗi lần đi ngang qua một cánh cửa đều không cần hắn lấy tay đẩy, bên trong cũng không có người hầu, liền tự động mở ra nghênh đón bọn họ.
Thậm Hư Tử nhìn về phía Tổ An, nghĩ thầm lần này hẳn có thể chấn trụ ngươi, muốn duy trì những cơ quan này vận chuyển, lại phải tiêu hao mười mấy viên nguyên thạch Địa cấp, ai, tháng này lại phải cạp đất mà ăn.
Ai biết Tổ An vẫn mặt không biểu tình, tựa hồ căn bản không để ý.
Trong lòng Thậm Hư Tử cực kỳ rung động, lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên biết đối phương tuyệt đối không phải cố ý giả bộ, mà thật không coi là chuyện đáng kể, hắn rốt cục nhịn không được hỏi:
- Tổ tiên sinh cảm thấy cửa tự động này của ta như thế nào.