Đát Kỷ như không nghe thấy, y nguyên ngồi chồm hỗm ở trước mặt Tổ An, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
Mị Ly cười như không cười nhìn Tổ An:
- Ngươi còn định để nàng bảo trì cái tư thế này tới khi nào? Có muốn ta tránh một chút thuận tiện các ngươi hành sự không.
Tổ An đỏ mặt, vội vàng tập trung ý chí nhét từng viên Tụ Nguyên Đan vào trong miệng Đát Kỷ, nhưng không biết nàng là vô tình hay cố ý, thời điểm nuốt đan dược, chiếc lưỡi thơm tho tựa hồ đụng ngón tay của hắn một chút.
Tổ An chỉ cảm thấy huyết dịch cả người như sôi trào, có điều hắn dù sao cũng trải qua nhiều mưa gió, rất nhanh trấn định lại, lấy ra bốn miếng long lân sớm đã chuẩn bị tốt:
- Cái đồ chơi này dùng như thế nào, sẽ không phải để cho nàng ăn luôn chứ.
Mê Hoặc Thiên Hạ của Đát Kỷ từ cấp một tăng lên tới cấp hai cần 2 viên Tụ Nguyên Đan, 4 cái vảy rồng, còn cần 10 ngàn lượng bạc, lại nói hắn thực nghĩ mãi mà không rõ, cần bạc làm gì, ai đến thu bạc?
- Ta làm sao biết?
Mị Ly hừ lạnh, có chút mất tự nhiên xoay người sang chỗ khác, nghĩ thầm gia hỏa này quả nhiên là con lừa, to như thế nữ nhân nào chịu nỗi, còn có Đát Kỷ, tiện nhân.
Tổ An tra nhìn hệ thống, cụ thể làm sao tăng lên cũng không có nói.
Lúc này Đát Kỷ chậm rãi từ dưới đất đứng lên, tựa hồ là bởi vì vừa rồi ăn hai viên Tụ Nguyên Đan, gương mặt trắng như tuyết lúc này hơi đỏ bừng, lộ ra càng thêm kiều diễm.
Nàng từ trong tay Tổ An tiếp nhận bốn cái vảy rồng, dựa theo phương vị Đông Nam Tây Bắc bày ở quanh thân.
Sau đó bàn tay trắng nõn như ngọc đưa tới trước người Tổ An, lại điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
Mị Ly âm thầm cau mày, nữ nhân này thật không có linh hồn? Trước mắt nàng hoạt sắc sinh hương, có gì khác chân nhân đâu?
Nhưng khi đó mình xác thực tiến vào thân thể nàng, ở trong cơ thể nàng không cảm giác được linh hồn tồn tại.
Trong lòng Tổ An hơi động, lấy ra một tấm ngân phiếu 10 ngàn lượng:
- Là muốn cái này?
Đát Kỷ lại không có tiếp, vẫn yên tĩnh nhìn hắn.
Mị Ly mở miệng:
- Hẳn là cần 10 ngàn lượng bạch ngân, không phải ngân phiếu, hơn phân nửa là cần bạch ngân gánh chịu một số lực lượng thần bí, hoặc bản thân bạch ngân có thể cung cấp năng lượng nàng cần.
Dù sao tu vi của nàng cao sâu, kiến thức uyên bác, lập tức cho ra phán đoán.
Tổ An giật mình, từ trong Lưu Ly Bảo Châu chuyển ra 10 ngàn lượng bạch ngân, ban đầu ở trong động huyệt của Hồng Long tìm được, còn có những ngày này ban thưởng tài vật, muốn cầm ra 10 ngàn lượng không phải việc khó.
Quả nhiên, sau khi lấy bạch ngân, Đát Kỷ liền thu tay lại, những bạch ngân kia được bày ở tầng ngoài vòng tròn, nàng ngồi ở trung tâm bắt đầu tĩnh tọa, loáng thoáng cảm nhận được khí tức Tụ Nguyên Đan từ trong cơ thể nàng tràn ra, ngay sau đó từng đạo từng đạo lưu quang lưu chuyển, bốn chiếc vảy rồng sáng lên, bạch ngân cũng sáng theo.
- Đây là nguyên khí ba động hay là cái gì?
Tổ An tò mò hỏi thăm Mị Ly, hắn cảm nhận được một loại khí tức kỳ quái, nói là nguyên khí ba động lại không quá giống, cũng không phải Hồng Mông chi khí.
Mị Ly lắc đầu:
- Nàng hẳn là lấy một loại phương thức mà chúng ta không thể nào hiểu được tu luyện, ai, vũ trụ to lớn, có quá nhiều sự tình chưa biết cần chúng ta thăm dò.
Trong mắt nàng tràn đầy cuồng nhiệt.
Tổ An nghĩ thầm kém chút quên, nữ nhân này là học bá nha.
Lúc này hai người thấy bạch ngân đang dần dần giảm bớt, rất khó giải thích loại biến mất kia, không phải trong nháy mắt biến mất, cũng không phải dần dần biến mất, mà là bất tri bất giác liền ít đi.
Cùng lúc đó, số lượng long lân cũng bắt đầu giảm, sau cùng tất cả đều biến mất không thấy gì, quanh thân Đát Kỷ xuất hiện từng vòng từng vòng thanh khí, cả người phảng phất như ở trong mây mù.
Cách một hồi thanh khí nhanh chóng giảm thiểu, cuối cùng như tràn vào trong cơ thể Đát Kỷ, lúc này nàng đã mở to mắt.
Trong lòng Tổ An hơi động, hắn cảm nhận được kỹ năng của Đát Kỷ tăng lên.
Mê Hoặc Thiên Hạ, cấp hai, có thể thời gian ngắn khống chế mục tiêu tu vi tương đương mình.
- Hi vọng lần này có thể.
Tổ An tâm thần bất định, cái đồ chơi này không giống chơi game, có thể tinh chuẩn phán định tu vi đẳng cấp của Mã An, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Mị Ly nói:
- Yên tâm đi, tu vi của hai người bọn họ vốn không sai biệt lắm, trước đó Mã An thiếu chút nữa bị khống chế, nghĩ đến hẳn không chênh lệch nhiều, lần này kỹ năng của Đát Kỷ thăng cấp, chắc là sẽ được.
Nghe ngữ khí trầm ổn của nàng, Tổ An cũng trấn định không ít, kéo Mã An tới, giải cấm chế trên người, sau đó giội một chậu nước lạnh.
- Là ai, tình huống như thế nào!
Mã An vừa khôi phục, ý thức còn chưa tỉnh táo, bất quá trên thân thể truyền đến cảm giác suy yếu để trí nhớ vừa rồi dần dần rõ ràng.
Hắn nỗ lực làm mình trấn định lại:
- Khuyên ngươi không nên uổng phí khí lực, ngươi không có cách nào từ trong miệng ta đạt được tình báo, nếu ngươi thả ta, ta có thể cam đoan bỏ qua chuyện cũ, sự tình lần này kết thúc.
- Ngươi cho rằng ta ngu ngốc hay ngươi ngu ngốc, lời này ta sẽ tin?
Tổ An trợn mắt.
- Nếu ngươi không yên tâm mà nói, ta có thể thi triển bí pháp, làm cho ta quên sự tình phát sinh hôm nay, cho nên sẽ không nguy hiểm đến ngươi an toàn.
Mã An vội vàng nói, bản năng cầu sinh để hắn nỗ lực cứu mình.
- Không cần phải phiền phức như thế.
Tổ An vẫy tay, tỏ ý Đát Kỷ tới.
Nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp kia, Mã An hừ lạnh:
- Còn muốn dùng nàng đối phó ta, đừng nằm mơ...
Hắn mới nói một nửa, bỗng nhiên cả người sửng sốt, trong mắt chỉ còn lại đôi mắt mỹ lệ của đối phương, trong đầu chỉ còn lại nụ cười của Đát Kỷ.