Hoàng Hậu liếc hắn một cái:
- Bại thì bại, ngươi lúc nào cũng biến thành thích tìm lý do.
Lữ công công nghiêm mặt:
- Nương nương dạy rất đúng.
- Ngươi sẽ không bị người ta theo dõi phát hiện chứ?
Hoàng Hậu từ trên giường đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy không có động tĩnh gì mới buông lỏng một hơi.
Lữ công công nói:
- Nương nương yên tâm, lấy thân pháp của ta, trong đồng cấp trừ khi có Quỳ Hoa Huyễn Ảnh của Mễ lão đầu, bằng không không có khả năng đuổi kịp, mà bây giờ Mễ lão đầu đã chết. Huống chi hiện tại phòng ngự của Khôn Ninh Cung thăng cấp, nếu có người theo tới, đã sớm phát động cảnh báo.
Hoàng Hậu gật đầu, thuận tay ôm mèo đen ở trên bệ cửa sổ vào trong ngực:
- Tiểu gia hỏa ngươi, lại đi tai họa những mèo cái trong cung, thời gian trôi qua rất thoải mái nha.
Cảm giác được trong giọng nói của nàng u oán nồng đậm, Lữ công công không dám tự chuốc nhục nhã, ai bảo năm đó hắn nhất thời xúc động tự cung, muốn an ủi nàng cũng không có sức.
- Meo...
Con mèo đen giãy giụa vài cái, sau đó an tĩnh, hưởng thụ ngón tay của Hoàng Hậu nhẹ nhàng vuốt ve da lông.
Bên ngoài thần sắc của Tổ An cổ quái, tuy lần trước đã tự mình thể nghiệm qua, nhưng vẫn không khỏi cảm thán, thật mềm... thật lớn.
Hoàng Hậu ôm mèo đen lần nữa trở lại trong phòng:
- Ngươi có thể từ trong chiêu số của đối phương lấy được tin tức gì không?
Lữ công công có chút ghen tỵ nhìn mèo đen trong ngực nàng, nghĩ thầm ta cả đời mệt nhọc cũng không có hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy, ngược lại bị súc sinh ngươi hưởng thụ trước:
- Chiêu số của người kia rất tạp, ta nhìn không ra hắn thuộc môn phái nào, ấn tượng lớn nhất là thân thể hắn rất cứng.
- Thân thể rất cứng.
Bỗng nhiên Hoàng Hậu cười duyên.
- Ngươi nói như vậy, ta ngược lại nhớ tới một người.
Thấy khuôn mặt nàng hiện đào hoa, Lữ công công đương nhiên biết nàng nói là người nào, trong lòng càng ghen ghét và phẫn nộ.
Đến từ Lữ Kỳ, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Hoàng Hậu chỉ là thuận miệng nói đùa, đương nhiên sẽ không cảm thấy Tổ An có thể đánh Lữ công công thành như vậy, nàng thở dài:
- Hiện tại phiền phức, không nghĩ tới còn có thế lực khác để mắt tới Mã An, cũng không biết Mã An bây giờ sống hay chết.
Lữ công công nói:
- Có cao thủ như thế ở trong phòng hắn, nghĩ đến hắn đã dữ nhiều lành ít, nương nương không cần phải lo lắng.
- Hi vọng như thế.
Hoàng Hậu nói.
- Mật thiết chú ý động tĩnh của Thái Y Viện, có gió thổi cỏ lay gì cũng phải báo cáo cho ta.
- Vâng!
Lữ công công thi lễ.
- Nương nương, tuy không biết người bí ẩn kia là ai, nhưng đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt, có người giúp chúng ta giải quyết hắn, nương nương không cần phải lo lắng sự kiện kia lộ ra.
Hoàng Hậu thở dài:
- Nếu sớm biết tinh huyết của Tổ An có thể giúp ta khôi phục thương thế, lúc trước ta đâu cần tìm Mã An lấy thuốc. Ta chỉ lo lắng có ngày hắn biết sự kiện kia, ngược lại trở mặt thành thù.
Tổ An giật mình, tuy đối phương không có nói quá cụ thể, nhưng đã không trở ngại hắn suy đoán ra chân tướng sự tình.
Lúc trước hắn và Thái Tử Phi cấu kết bạo phát, bị giam giữ ở trong thiên lao, kết quả bỗng nhiên có người hạ độc, lúc đó một mực tìm không thấy hung thủ, còn kỳ quái vì sao đối phương hạ độc không phải loại độc dược trí mạng, mà là loại độc khiến người ta ngu dại.
Hiện tại hết thảy đều hiểu, lúc trước bởi vì Hoàng Hậu và hắn phát sinh quan hệ, lo lắng bị hắn áp chế, cho nên muốn trừ hắn. Nhưng lại lo lắng hắn ở bên ngoài có sắp xếp, nếu chết sẽ có người công bố bí mật của cả hai.
Cho nên nàng thấy Sở Sơ Nhan cầu cứu, mặt ngoài đáp ứng, vụng trộm lại muốn tóm lấy cơ hội ngàn năm một thuở này trừ tai hoạ ngầm.
Nữ nhân này thật hung ác!
Tổ An tắc lưỡi, nói đến lúc trước mình còn cứu nàng, cùng nàng tiếp xúc cũng bởi vì cái này, không nghĩ tới nàng trở mặt thì không nhận người.
Lữ công công lại mở miệng:
- Nương nương lo ngại, dùng hắn nhiều mấy lần, đợi công lực của nương nương khôi phục, hắn sẽ mất đi giá trị lợi dụng, không nói hắn không có khả năng biết sự kiện này, coi như biết, đến thời điểm cũng không ảnh hưởng gì. Chẳng lẽ nương nương còn động tình với hắn?
- Động tình?
Hoàng Hậu cười lạnh.
- Ngươi không cần thăm dò ta, không sai, ta thích hắn tuổi trẻ cường tráng, nhưng nói cho cùng chỉ là một cây dược liệu. Ta đời này, cũng chỉ có lúc tuổi trẻ không hiểu chuyện động tình với ngươi, đáng tiếc về sau phát sinh đủ loại, để cho ta minh bạch cảm tình là thứ vô dụng nhất trên đời, ta không cần tình, trước kia không cần, về sau cũng không cần.
Nghe nói mình là nam nhân duy nhất để cho nàng động tình, trong mắt Lữ công công lóe lên vẻ hưng phấn, không uổng công mình nỗ lực nhiều năm như vậy:
- Có câu nói này của nương nương, ta dù chết ngay lập tức cũng đáng. Nương nương cứ yên tâm, ta nhất định sẽ hết toàn lực giúp ngươi đạt thành mộng tưởng.
Tổ An yên lặng rời đi, hắn không có tâm tình chập chờn gì, bởi vì hắn cũng chỉ hưởng thụ sắc đẹp của Hoàng Hậu mà thôi, căn bản chưa nói tới có cảm tình với nàng.
Vốn còn có chút ngượng ngùng, nhưng thấy nàng như vậy hắn ngược lại buông lỏng một hơi.
Dạng nữ nhân như vậy chơi đùa là được, mọi người theo như nhu cầu.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Mị Ly:
- Quả nhiên là kỹ nữ phối chó, thiên trường địa cửu.
Tổ An xanh mặt:
- Ai là chó?
Thân hình của Mị Ly hiện ra, khuôn mặt cười trên nỗi đau của người khác:
- Phát sinh sự tình như vậy cũng tốt, miễn cho ngươi luôn tự luyến, luôn cho rằng thiên phú dị bẩm có thể chinh phục nữ tử trong thiên hạ, kết quả chỉ là đồ chơi trong lòng người ta mà thôi.