- Bất quá Liễu gia cũng biết nặng nhẹ, trừ phái Liễu Hiển, còn phái cháu ngoại Cao Anh, hắn thì có bản lĩnh hơn nhiều, tuổi tương đương Liễu Hiển, nhưng đã Lục phẩm đỉnh phong, hơn nữa xưa nay hành sự ổn trọng để người yên tâm.
Tổ An cười cười:
- Xem ra Liễu gia không hoàn toàn là bao cỏ nha.
Nói đến lão đầu Liễu Diệu kia cũng không ra gì, sinh nhi tử bao cỏ rất bình thường. Trong những người Liễu gia mình đã từng thấy, thì Hoàng Hậu lợi hại nhất, mặc kệ là ở dưới giường hay trên giường...
Bích Linh Lung trợn mắt:
- Lời này của ngươi ở trước mặt ta nói một chút còn được, nếu như để Hoàng Hậu hoặc Quốc Trượng nghe được, ngươi sẽ rất rắc rối.
Tổ An vừa cười vừa nói:
- Ta coi ngươi là người mình mới nói.
Bích Linh Lung hơi đỏ mặt, có phải gia hỏa này hay lại thừa cơ đùa giỡn nàng hay không?
Nàng bản năng muốn răn dạy đối phương, nhưng lo lắng như vậy sẽ tổn thương lòng hắn, Thái Tử đại khảo còn phải dựa vào hắn a.
Hơn nữa nàng nghĩ lời như vậy tựa hồ cũng không tính quá mức vô lễ, nên tùy hắn, nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, Mạnh gia phái là Nhị công tử Mạnh Phàn, người này lợi hại hơn Liễu Hiển một chút, đã là Lục phẩm.
Đến kinh thành lâu như vậy, Tổ An tự nhiên biết Mạnh gia, Mạnh gia lão thái gia là một trong Bát Công, Tư Không Mạnh Cảnh. Có điều hắn đã già, gia chủ đương đại là con của hắn Mạnh Di, Mạnh Di là Trung Thư Giám, có mấy nhi tử tốt, mặt khác tiểu nữ nhi chính là Vương phi.
- Lương Vương phủ do con út của Lương Vương Triệu Hi dẫn đội, Triệu Hi cũng là một nhân tài.
- Bích gia thì có tâm phúc của đại ca Cố Hành, Cố Hư dẫn đội, hai người này đến từ Cố gia, gia tộc phụ thuộc Bích gia, từ nhỏ cùng huynh muội chúng ta lớn lên, cũng coi như hiểu rõ, hai huynh đệ bọn họ khắc khổ cố gắng, tư chất cũng không tệ, bây giờ đều song song đột phá đến Lục phẩm.
Thần sắc của Tổ An cổ quái:
- A, thanh mai trúc mã.
Bích Linh Lung vội vàng giải thích:
- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ coi bọn họ là huynh trưởng và người nhà mà thôi.
Sau khi nói xong chính nàng cũng sửng sốt, ta cần gì phải giải thích với hắn?
Nàng lo lắng bị đối phương hiểu lầm, vội vàng nói:
- Còn ngươi, ta đã thông qua quan hệ, thêm ngươi vào trong danh sách, tuy tu vi của ngươi vượt qua Thất phẩm, bất quá vượt không nhiều, vấn đề không lớn, hôm nay nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai chúng ta cùng đi bí cảnh.
Tổ An nhịn không được cười lên, nghĩ thầm cô nàng này còn vận dụng lực lượng gia tộc, nàng không biết Hoàng Đế sớm đã an bài hết thảy, có điều hắn không nói gì, chỉ trịnh trọng đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, Bích Linh Lung dậy thật sớm trang điểm, nghĩ tới sự tình hôm nay quan hệ trọng đại, nàng một đêm lăn lộn khó ngủ, may mắn thân là người tu hành, thức đêm ảnh hưởng cũng không lớn.
Thị nữ Dung Mạc chải vuốt tóc cho nàng, nhịn không được cảm thán:
- Nương nương, buổi tối ngủ không ngon thì nên ngủ nhiều một lát, cần gì dậy sớm như thế, còn chăm chú trang điểm, lúc trước xuất giá cũng không thấy ngươi để ý như vậy.
- Xú nha đầu ngươi biết cái gì.
Bích Linh Lung đỏ mặt, nhìn dung nhan tinh xảo trong gương, so với mình ngày thường thì kiều diễm hơn mấy phần, nàng cũng không nhịn được sững sờ, mình cần gì như vậy, chẳng lẽ là vì gặp người kia? Nàng giật mình, vội vàng giải thích nói.
- Lần này quan hệ đến tiền đồ của Thái Tử, ta tự nhiên phải lấy tư thái tốt nhất xuất hiện, không chỉ tuyên chiến Tề Vương nhất mạch, đồng dạng còn vì phấn chấn quân tâm.
Dung Mạc hé miệng cười nói:
- Nương nương xinh đẹp như thế, những xú nam nhân kia khẳng định sẽ tranh nhau biểu hiện ở trước mặt ngươi.
Bích Linh Lung xì một cái:
- Loại lời mê sảng này sao có thể nói lung tung.
- Dù sao Thái Tử cũng không ở chỗ này.
Dung Mạc xem thường.
- Nói đến trong khoảng thời gian này, trạng thái tinh thần của nương nương tốt hơn trước kia rất nhiều.
- Thật sao?
Bích Linh Lung khẽ giật mình, nàng ngược lại không quan tâm nói.
- Đúng thế.
Dung Mạc kỷ kỷ tra tra nói.
- Trước kia mỗi ngày nương nương luôn ưu sầu, nhưng hiện tại đều ức chế không nổi ý cười.
- Nói vớ nói vẩn, ta nào có biến hóa lớn như vậy.
Bích Linh Lung giật mình, vội vàng khiển trách, sau đó nhìn nữ tử kiều diễm trong gương, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, chẳng lẽ là bởi vì... hắn?
Cách một hồi, thị nữ bên ngoài bẩm báo có người đến Đông Cung.
- Thật sao? Mau mau cho mời.
Bích Linh Lung đứng lên, đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên lại xoay người soi gương kiểm tra, thấy không có chút tì vết mới xách váy bước nhanh ra ngoài.
Dung Mạc kinh nghi bất định, nghĩ thầm Thái Tử Phi làm sao vậy, tiếp kiến hạ nhân cần kích động như vậy sao?
Thái Tử Phi chạy chậm đến đại sảnh thì dừng lại, sửa sang quần áo hơi lộn xộn, khôi phục thong dong và ưu nhã như ngày thường, lúc này mới hắng giọng đẩy cửa ra ngoài:
- Sao tới sớm như thế, Tổ...
Nàng nói được nửa câu thì cứng đờ, bởi vì lúc này nàng thấy rõ những người trong đại sảnh không phải người mình mong chờ.
Trong đại sảnh, hai nam tử trẻ tuổi đang ngồi uống trà, tuy hình dạng hai người có chút tương tự, nhưng động tác cử chỉ hoàn toàn khác biệt, người để râu ngồi ngay ngắn trên ghế, lưng eo thẳng tắp, tự có một cỗ khí chất ổn trọng.
Cái khác vểnh chân bắt chéo, chân còn không ngừng run run, trên mặt có ý ngả ngớn.
Hai người nghe được động tĩnh, quay đầu thấy là Bích Linh Lung, đều vội vàng đứng lên:
- Bái kiến Thái Tử Phi!
- Linh Lung muội tử!
- Nguyên lai là các ngươi.
Bích Linh Lung nhất thời thất vọng, hai người trước mắt là hai huynh đệ từ nhỏ cùng một chỗ tu hành Cố Hành Cố Hư, có râu trầm ổn là ca ca Cố Hành, có chút cà lơ phất phơ là đệ đệ Cố Hư.