Lúc này một nam tử tuấn tú mặt mũi thâm quầng, đang cầm kỳ phổ ở nơi đó gật gù xem, nhìn thấy hai người, nước mắt sắp chảy ra.
- Khương lão sư, A Tổ!
- Sao ngươi lại thành bộ dáng này?
Tổ An giật mình, đây là Tạ nhị công tử còn xinh đẹp hơn nữ nhân sao, cả người tiều tụy, dường như bị ép khô, tóc trơn bóng, giống như vài ngày chưa được tắm.
- Mỗi ngày lão sư tìm ta đánh cờ, một ngày một đêm ngược ta, sau khi ngược đã nghiền, hắn đi về nghỉ, ta còn phải ở chỗ này xem kỳ phổ, đã mấy ngày không chợp mắt rồi...
Đang tố khổ, bỗng nhiên một con cờ bay ra nện lên đầu hắn.
Thanh âm uể oải của Hắc Bạch Tử truyền đến:
- Ở sau lưng nói xấu sư tôn, phạt thêm một trăm ngày xem kỳ phổ.
Sắc mặt của Tạ Tú thoáng cái tái xanh, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Khương La Phu cười an ủi:
- Lão sư là vì tốt cho ngươi, có thể thông qua rèn luyện như vậy mở rộng thức hải, để trí nhớ và sức tính toán của ngươi biến chất, mới có thể tu luyện công pháp càng nhanh.
Tạ Tú chỉ thích chơi, hiển nhiên không nghĩ tới nguyên nhân này.
- Bát sư muội nói với hắn những thứ này làm gì, lúc đầu ta là có ý ma luyện tâm tính của hắn, tiểu tử này rất thiếu ma luyện, bị ngươi nói ra hiệu quả ngược lại không tốt.
Hắc Bạch Tử đi tới, thanh âm khá bất mãn.
Bất quá khi hắn nhìn thấy Tổ An, biểu lộ nghiêm túc lập tức trở nên ân cần, vội vàng tiến đến bên cạnh:
- Nguyên lai là Tổ tiên sinh đại giá quang lâm, nhanh, nhanh mời vào trong, chúng ta đánh một ván cờ, ta đã tìm được phương pháp phá giải. Tiểu Tạ, ngươi thất thần làm gì, còn không đi pha trà!
Tạ Tú khóc không ra nước mắt, đồng dạng là người, vì sao đãi ngộ chênh lệch lớn như vậy, hắn thực không cách nào liên hệ gia hỏa liếm chó trước mắt chính là lão sư nghiêm khắc của mình.
Phải biết mấy tháng trước hắn và Tổ An nâng cốc nói chuyện vui vẻ, thậm chí còn có thể chỉ điểm đối phương, ai ngờ thế sự quay nhanh như vậy.
Tổ An vội vàng nói:
- Hôm nay ta phải cùng Thái Tử vào bí cảnh, chỉ sợ không có thời gian đánh cờ.
- Thái Tử gì chứ, nào có trọng yếu bằng đánh cờ.
Hắc Bạch Tử thờ ơ nói.
Tổ An:
- ...
Những người học viện này tựa hồ không có để hoàng gia vào mắt nha.
Khương La Phu ho nhẹ:
- Sư huynh, lần này chúng ta tới là muốn mượn ngươi một vật.
Hắc Bạch Tử hừ lạnh:
- Không cho.
Khương La Phu ngạc nhiên hỏi:
- Ta còn chưa nói là cái gì, ngươi đã cự tuyệt?
Hắc Bạch Tử nói:
- Những năm này không thấy đến chỗ ta mấy lần, gần đây làm sao ân cần như vậy, khẳng định là không có chuyện tốt.
Khương La Phu hé miệng cười nói:
- Ngũ sư huynh đừng nhỏ mọn như vậy, ta cũng không phải cầu cho mình, vẫn muốn thay A Tổ xin ngươi một Lạc Tử.
- Lạc Tử?
Tổ An sững sờ, đây là vật gì.
Hắc Bạch Tử cau mày, hiển nhiên có chút do dự.
Lúc này Khương La Phu còn nói thêm:
- Lần này A Tổ tiến vào bí cảnh khẳng định nguy hiểm trùng điệp, vạn nhất xảy ra chuyện gì, sẽ không còn người đánh cờ với ngươi, hơn nữa mối thù ngươi thua hắn vĩnh viễn sẽ không báo được.
Hắc Bạch Tử hừ một tiếng:
- Ta là người có thù tất báo sao? Hừ, ngươi nghĩ trăm phương ngàn kế muốn từ chỗ ta lừa gạt đồ vật cho hắn, giống như hắn là tình lang của ngươi vậy.
Khương La Phu nhướn mày:
- Nói hươu nói vượn cái gì, hắn là đệ đệ của ta.
- Giữa nam nữ không phải đều thích chơi ca ca muội muội, tỷ tỷ đệ đệ sao, cho rằng ta không biết.
Hắc Bạch Tử lẩm bẩm, nói xong phất tay, lấy ra hai quân cờ một đen một trắng đưa cho Tổ An.
- Thời khắc nguy cấp dán bạch tử ở trên người mình, đặt hắc tử ở trên người kẻ khác, như vậy ngươi nhận công kích sẽ bị người thay thế gánh hết, nên mới có tên Lạc Tử (*con rơi), vật này dùng qua một lần sẽ tiêu hao, cho nên nhất định phải dùng ở lúc mấu chốt.
Tổ An giật mình:
- Trên đời còn có đồ vật thần kỳ như vậy?
Hắc Bạch Tử vuốt râu, trên mặt ngăn không được vẻ đắc ý:
- Đây là tâm huyết của ta, bao hàm chí lý của Kỳ đạo, những năm gần đây ta chỉ luyện ra ba cặp Lạc Tử. Thứ này hiệu quả quá đặc thù, nếu rơi vào tay gian tà, khẳng định sẽ di hoạ vô tận, nên bình thường ta sẽ không cho người khác. Nhưng Tổ tiên sinh phẩm tính cao khiết, ta không cần lo lắng.
Tổ An trịnh trọng tiếp nhận hai viên Lạc Tử:
- Đa tạ Ngũ sư huynh!
- Đừng nói cảm tạ gì, chờ ngươi từ trong bí cảnh đi ra, cùng ta chém giết mấy ván là được.
Hắc Bạch Tử cười ha ha.
- Đúng rồi, xém chút quên nhắc nhở ngươi, tuyệt đối đừng đổi ngược hắc bạch, bằng không sẽ thành ngươi làm con rơi của người khác.
Tổ An đáp:
- Ta nghĩ mình sẽ không đến mức ngu như vậy.
- Cũng phải.
Hắc Bạch Tử cười nói, lại kéo Tổ An muốn trò chuyện sự tình kỳ đạo.
Nhưng Khương La Phu đã lôi Tổ An đi:
- Ngũ sư huynh, ta còn phải dẫn hắn đi địa phương khác, không có thời gian.
Hắc Bạch Tử nhìn bóng lưng của nàng, nhịn không được mắng:
- Nữ nhân quả nhiên đều qua sông đoạn cầu, đại lừa gạt... Tạ Tú, về sau ít tiếp xúc nữ nhân, nhìn liền phiền.
Sắc mặt Tạ Tú cổ quái, ngươi không cho ta tiếp xúc nữ nhân chẳng phải là muốn mang của ta, bất quá hắn không dám nói ra, vội vàng xưng phải.
Tổ An hỏi thăm Khương La Phu:
- Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi tìm ai.
- Đến liền biết.
Khương La Phu cười thần bí.
Tổ An rơi vào trầm tư, đối phương cố ý tìm Lạc Tử cho hắn, chứng minh mức độ nguy hiểm sẽ vượt quá tưởng tượng.
Cũng không lâu lắm, hai người đến bên cạnh một cái ao, không giống ao sen thanh tịnh lúc trước nhìn thấy, trong hồ nước đen kịt không gì sánh được.