Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1438 - Chương 1438: Thiên Hô Vạn Hoán

Chương 1438: Thiên hô vạn hoán Chương 1438: Thiên hô vạn hoán

- Nguyên lai là Sở tam công tử, Mộ Dung tiểu thư.

Cùng ở kinh thành nhiều năm như vậy, huynh đệ Cố thị tự nhiên nhận ra hai người này, một cái là thế tử của Minh Nguyệt Công, một cái là hòn ngọc quý trên tay Mộ Dung gia.

Sở Ấu Chiêu không có ý định buông tha hắn:

- Họ Cố, vừa rồi ngươi ở chỗ này nói loạn cái gì đó.

Mộ Dung Thanh Hà cũng không nhịn được nói:

- Ở sau lưng nói xấu người khác, thật không phải hành vi quân tử!

Nàng tự nhiên là phải giúp Sở ca ca của mình, trong khoảng thời gian này tiếp xúc Tổ An, đối phương giúp nàng cứu đường huynh, nên lòng rất có hảo cảm.

Cố Hư nói:

- Dù ở trước mặt Tổ An ta cũng nói như vậy, ta nói đều là lời thật, có cái gì mà ngại.

Cố Hành cũng đứng ra nói:

- Sở công tử, ta nhớ Sở gia đã trục xuất Tổ An khỏi gia môn, ngươi mở miệng gọi tỷ phu, sẽ tổn hại danh dự của lệnh tỷ.

- Sự tình nhà chúng ta không cần ngươi lo!

Sở Ấu Chiêu giận dữ.

- Các ngươi ở sau lưng nói xấu tỷ phu của ta, ta không quen nhìn, có tin ta xé nát miệng các ngươi không!

Cố Hành sầm mặt lại:

- Sở công tử, chúng ta kính ngươi ba phần, bất quá là nể mặt Tần gia, chẳng lẽ lấy tu vi của hai huynh đệ chúng ta còn sợ ngươi? Nơi này là địa bàn của Thái Tử, còn chưa tới phiên các ngươi khoa tay múa chân.

Hắn vừa dứt lời, võ sĩ của Bích gia ào ào đứng ra.

Bích Linh Lung nhíu mày, lúc này có chút khó khăn, theo lý thuyết mặc kệ là Tần gia cũng tốt, Mộ Dung gia cũng được, đều là thế lực trung kiên của Tề Vương nhất mạch, mình khẳng định phải ủng hộ huynh đệ Cố thị của Thái Tử nhất mạch.

Nhưng bọn họ ra mặt thay Tổ An, lại làm cho nàng không có ý tứ khó xử.

- Xảy ra chuyện gì?

Đúng lúc này, một đám công tử trẻ tuổi đi tới, nguyên lai hôm nay Thái Tử và Thái Tử Phi là tiêu điểm, tất cả mọi người chú ý đến bên này, phát giác được bạo động, liền qua đây xem tình huống,

Lúc này ngay cả Bích Linh Lung cũng không bình tĩnh, vội vàng lộ ra nụ cười công thức hoá:

- Mấy vị công tử tốt.

Những người trước mắt này là con cháu của Lương Vương phủ, Liễu gia, Mạnh gia, Bùi gia… cùng một chỗ theo Thái Tử tiến vào bí cảnh hoàn thành nhiệm vụ.

Những người kia liền hô không dám:

- Bái kiến Thái Tử, Thái Tử Phi.

Đám người vội vàng hành lễ.

Con út Triệu Hi của Lương Vương cũng là bàn tử, bất quá không giống Thái Tử chỉ toàn thịt mỡ, hắn càng nhiều là lớn mạnh, mày rậm mắt to, như mãnh tướng trên sa trường.

Hắn xưa nay tính tình thô lỗ, lại thêm cùng là người trong hoàng thất, nên không có cố kỵ nhiều như vậy, nói thẳng:

- Thái Tử Phi, sao hiện tại các ngươi mới tới, chúng ta đã ở nơi này chờ rất lâu.

Bích Linh Lung còn chưa kịp trả lời, Cố Hư liền đoạt trước nói:

- Thái Tử Phi đang đợi Tổ An Tổ đại nhân, còn cố ý tới nhà của Tổ đại nhân, đáng tiếc vẫn không tìm được hắn.

- Tổ An?

Triệu Hi cười ha ha.

- Là gia hỏa đánh Triệu Trị một mực nằm ở trên giường tu dưỡng? Ha ha, người đang ở đâu, những ngày này ta chỉ nghe tên, không thấy mặt nha.

Lương Vương nhất mạch xưa nay thân cận Hoàng Đế, rất ghét Tề Vương, lại thêm Triệu Trị ỷ vào thiên phú, cả ngày mũi vểnh lên trời, hắn đã sớm khó chịu, đáng tiếc đánh không lại đối phương, chỉ có thể nén giận, khi biết Triệu Trị bị Tổ An đánh thảm, hắn ở nhà không ngừng cười to, cùng ngày cơm tối ăn nhiều ba cân thịt, uống năm vò rượu.

Cảm nhận được hắn có hảo cảm với Tổ An, Cố Hư không dám nói lung tung, miễn cho rủi ro, Cố Hành nói:

- Chúng ta một mực tìm Tổ đại nhân, thế nhưng thủy chung không thấy tung tích.

- Chẳng lẽ xảy ra chuyện?

Triệu Hi nhướng mày.

- Không đúng, lấy tu vi của hắn, ai có thể dễ dàng đối phó được?

Lúc này bên cạnh truyền đến âm thanh cười nhạo:

- Trong đầu ngươi chứa toàn thịt sao, sẽ không nghĩ Tổ An tuổi còn trẻ có thể thắng Bát phẩm Triệu Trị chứ, huống chi bên cạnh hắn còn có Cửu phẩm đỉnh phong Hàn Phượng Thu? Nhân viên tình báo trong phủ đã sớm điều tra rõ ràng, lúc đó hiện trường hẳn còn có cao thủ thần bí, cho nên Triệu Trị bại trận đơn thuần là trùng hợp.

Nói chuyện là một nam tử loè loẹt, tướng mạo âm nhu, đôi mắt tam giác như rắn hung ác nham hiểm, miệng bôi son còn đỏ hơn nữ nhân.

Có điều dù khí chất hắn âm nhu, nhưng giơ tay nhấc chân lại không hiện ra nương khí, bất quá loại u ám kia khiến người ta không thoải mái.

- Mạnh Phàn, ngươi luôn tìm cách phản bác ta, không phải là yêu mến ta chứ.

Triệu Hi cười ha hả.

Nam tử âm nhu này chính là Mạnh Phàn của Mạnh gia, hắn nghe vậy lập tức che miệng, một bộ ác tâm muốn nôn:

- Ta nhổ vào! Chính ngươi cũng không soi gương, nhìn không khác gì quả hồ lô, coi như ta ưa thích nam nhân sẽ coi trọng ngươi? Muốn thích cũng phải thích người như Sở tam công tử nha, da mịn thịt mềm, môi hồng răng trắng, nhìn đã khiến người động tâm.

- A...

Sở Ấu Chiêu bị hắn dò xét, toàn thân nổi da gà, Mộ Dung Thanh Hà phải che chở nàng lui về sau, hai người không tự chủ được lộ ra vẻ ghét bỏ.

- Sở ca ca, chúng ta đi về trước.

Mộ Dung Thanh Hà thật sợ Mạnh Phàn xem trọng người yêu của mình, phải biết trong kinh thành lưu truyền lời đồn nói Mạnh Phàn thích chơi nam nhân, nàng không dám mạo hiểm.

Sở Ấu Chiêu vốn còn muốn biện hộ thay tỷ phu, bất quá ánh mắt của Mạnh Phàn xác thực để cho nàng rất không thoải mái, lại thêm đám người này đều là tâm phúc của Thái Tử nhất mạch, các nàng ở lại đây không hợp lý, nên thuận thế theo Mộ Dung Thanh Hà rút đi.

Mạnh Phàn nhìn bóng lưng Sở Ấu Chiêu rời đi, nhịn không được liếm môi:

- Gia hỏa này kiều nộn giống như tiểu cô nương, nhìn đã khiến người động tâm.

Bình Luận (0)
Comment