Vẫn là Liễu Hiển nói:
- Ta lên trước!
Da mặt hắn xưa nay dày, được công nhận hoa hoa công tử, hắn sẽ không để ý bị người khác chế giễu.
Sau khi đi lên, hắn không có lập tức đè tay khảo nghiệm, mà tiến đến trước mặt Thất Dao Quang:
- Thất tiểu thư ngươi tốt, ta gọi Liễu Hiển, gia phụ chính là Vệ tướng quân đương triều.
- Há, ta biết.
Thất Dao Quang vô ý thức lui về sau, một nam nhân bôi hương phấn làm gì.
Liễu Hiển vui vẻ:
- Nguyên lai Thất tiểu thư biết Liễu mỗ.
- Vừa rồi tính ra.
Thất Dao Quang ngáp một cái.
- A?
Liễu Hiển mộng bức, Thất Dao Quang hừ một tiếng:
- Ta tính ra ngươi muốn tán tỉnh ta, hừ, ngay cả ta làm cái gì cũng không biết thì xông lên, ngươi thật là người không biết không sợ. Đến cùng có đo hay không, không đo thì xuống đừng vướng bận.
Trong nội tâm nàng âm thầm nói:
- Hôm nay ta tính mình sẽ có vận đào hoa, kết quả không nghĩ tới là gia hỏa đầy mỡ này, đây là đào hoa gì, hoa mào gà còn được, phi.
Liễu Hiển có chút không rõ, có điều hắn phản ứng cũng nhanh:
- Thất tiểu thư tính tình thật ngay thẳng không bị trói buộc, Liễu mỗ ưa thích.
Nói xong hắn đưa tay đặt ở trên Tinh Diệu Thạch, trong lòng suy nghĩ chờ từ trong bí cảnh đi ra lại hẹn nàng, quả ớt nhỏ như vậy ta cũng không phải không gặp qua, cuối cùng còn không ngoan ngoãn thở gấp ở dưới người ta.
Trên Tinh Diệu Thạch nổi lên một tầng quang mang ảm đạm, Thất Dao Quang nhìn nhìn:
- Ngũ phẩm? Học sinh ta dạy tu vi đều cao hơn ngươi, tuổi đã cao như thế, bao năm qua sống trên thân chó sao.
Liễu Hiển rốt cục phá phòng, bất quá nơi này là địa bàn của Quốc Lập Học Viện, bên cạnh còn có nhiều đại lão như vậy, hắn không dám phát tác, chỉ có thể xanh mặt xuống đài.
Dưới đài, Bích Linh Lung cố nén ý cười, nàng tương đối quen thuộc những lão sư kia, biết Thất Dao Quang nổi danh tình thương thấp, Liễu Hiển cũng dám đi trêu chọc nàng, quả thật là không biết sống chết.
Tiếp xuống mấy người khác lục tục ngo ngoe đi lên, có kinh nghiệm giáo huấn của hắn, không còn ai dám nói năng lỗ mãng với Thất Dao Quang nữa.
Rất nhanh mọi người đo ra, Lương Vương phủ Triệu Hi và Liễu gia Cao Anh tu vi cao nhất, đều là Lục phẩm đỉnh phong, cái khác Lục phẩm trung kỳ hoặc sơ kỳ.
Một đám người ào ào lấy lòng Triệu Hi và Cao Anh, Cao Anh còn trầm ổn chút, trên mặt Triệu Hi lại kìm lòng không được đắc ý.
Huynh đệ Cố thị thừa cơ nói:
- Có tiểu Vương gia và Cao huynh, chuyến này của chúng ta có thể nói nắm chắc thắng lợi trong tay, đâu cần nhờ Tổ An gì, Thái Tử Phi đừng lo lắng.
Trong lòng Bích Linh Lung ảm đạm, nghĩ thầm Tổ An đến cùng là vì sao không đến, một mặt lo lắng hắn xảy ra chuyện, thế nhưng một mặt khác lại nghĩ, nếu hắn không xảy ra việc gì lại nuốt lời không đến, hiển nhiên là không để ý đến nàng.
Nghĩ đến ngày hôm qua còn luôn miệng nói mình tin tưởng hắn, lúc đó mình rất cảm động, bây giờ lại lộ ra buồn cười như vậy.
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc truyền đến:
- Không có ý tứ, tới chậm.
Bích Linh Lung vừa mừng vừa sợ quay đầu, rốt cục nhìn thấy bóng người quen thuộc, trong lúc nhất thời nàng vừa muốn cười vừa muốn khóc, bất quá lập tức ý thức được thân phận của mình, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:
- Sao hiện tại ngươi mới đến.
Đến từ Bích Linh Lung, điểm nộ khí +55 +55 +55...
- Lâm thời có chút việc chậm trễ, xin lỗi.
Tổ An áy náy nói.
Mạnh Phàn cười nói:
- Chuyện gì trọng yếu hơn sự tình của Thái Tử?
Trong lòng Cố Hư mừng thầm, không cần mình nhảy ra đổ thêm dầu vào lửa.
Tổ An đáp:
- Sự tình tương quan tới Thái Tử đại khảo, tình huống cụ thể ta sẽ bẩm báo Thái Tử Phi.
Bởi vì giữa sân có không ít người Tề Vương nhất mạch, hắn không muốn Khương La Phu bại lộ, chỉ có thể mơ hồ không rõ giải thích.
Lúc này trên đài truyền đến thanh âm của Thất Dao Quang:
- Họ Tổ, ngươi có đến đo hay không!
Bích Linh Lung nhắc nhở:
- Đi đo tu vi trước đi.
Huynh đệ Cố thị cười trên nỗi đau của người khác, nghĩ thầm Thái Tử Phi thổi gia hỏa này rất thần kỳ, ta ngược lại muốn nhìn xem đến cùng là tu vi gì.
Nếu vượt qua Thất phẩm, thì không thể đi vào, vừa vặn mắt không thấy tâm không phiền; nếu ngay cả Thất phẩm cũng không tới, hắc hắc, nhìn xem hắn kết thúc như thế nào.
Mấy đệ tử thế gia khác cũng rướn cổ, chủ yếu là chiến tích của Tổ An quá loá mắt, tuy trước đó có đủ loại suy đoán có thể giải thích điểm đáng ngờ, nhưng vạn nhất đối phương thật lợi hại thì sao?
Tổ An đi lên đài, nhìn Tinh Diệu Thạch thì hơi chột dạ, trước đó ở Minh Nguyệt Học Viện khảo nghiệm tư chất, kết quả cái bóng kia phát ra ánh sáng chướng mắt, sau đó nổ tung.
Lúc trước may mắn có Khương La Phu giúp đỡ che lấp mới giấu diếm được, nhưng hôm nay nhiều cao thủ hàng đầu như vậy, mỗi một cái đều thấy qua việc đời, đâu có thể dễ dàng lừa qua.
Lúc này bên tai truyền đến thanh âm của Thất Dao Quang:
- Yên tâm đi, thứ này chỉ đo tu vi, không đo cái khác.
Tổ An ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng không có há mồm, chỉ nhìn mình nháy mắt mấy cái, hẳn là nàng dùng nguyên khí truyền âm.
- Bát sư tỷ để ta nhắc nhở ngươi, có phải ngươi có bí mật gì không.
Thất Dao Quang còn nói thêm.
- Đáng giận, vẫn không cách nào nhìn thấu vận mệnh và tương lai của ngươi.
- Không có bí mật.
Tổ An cười cười, đồng thời trong lòng ấm áp, Khương La Phu suy tính thật chu đáo, ngay cả chi tiết này cũng nghĩ đến.
Này ở kiếp trước hẳn là lão bản tín nhiệm thư ký nhất...
Hắn đưa tay sờ Tinh Diệu Thạch, đồng thời sờ sờ túi thơm mà Bạch phi cho hắn, trong lòng tâm thần bất định, không biết giấu diếm được không.
Rất nhanh trên Tinh Diệu Thạch nổi lên quang mang, toàn trường bỗng nhiên thốt lên.