Tiếp xuống trên đường lại đụng phải mấy lần Hung thú quy mô nhỏ, vẫn không lật lên gợn sóng gì, đều bị đám người Triệu Hi nhẹ nhõm giải quyết.
Những tử đệ thế gia kia nhất thời sĩ khí đại chấn, cảm thấy Tổ An nói đến nguy hiểm như vậy, trên thực tế chỉ thường thôi.
Mạnh Phàn cười nhạo:
- Gia hỏa kia miễn cưỡng chỉ là Lục phẩm, những thứ này ở trong mắt hắn đương nhiên là nguy hiểm.
- Không sai, chuyến này chúng ta căn bản không cần Tổ An.
Trong lòng Bùi Hữu cũng khó chịu, rõ ràng hắn có thể tìm được dấu vết của Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, theo lý thuyết lộ tuyến nên do hắn chế định, kết quả hiện tại nhất định phải xin chỉ thị của Tổ An.
Sau khi ra ngoài, Thái Tử thông qua đại khảo luận công ban thưởng, chẳng phải Tổ An không hề làm gì cũng có thể cầm được công lao lớn nhất.
Cao Anh nhịn không được nói:
- Nhưng Thái Tử Phi nói thực lực của Tổ An tuyệt đối không chỉ như vậy, hơn nữa trước đó ở học viện, các ngươi cũng nhìn thấy, những lão sư kia cả đám đều nịnh nọt Tổ An, cái này sẽ không đến mức là giả chứ.
Liễu Hiển hắc hắc nói:
- Nói không chừng là hắn mua chuộc những lão sư kia cùng hắn diễn một màn kịch, Sở gia trùm muối sắt, khẳng định rất có tiền nha.
- Tuyệt đối không có khả năng!
Mấy người khác lần đầu tiên đạt thành nhất trí.
- Những lão sư kia từng cái địa vị cao cả, tuyệt đối không phải tiền tài có khả năng thu mua, thậm chí ngay cả Tề Vương cũng không sai khiến được, huống chi Tổ An?
- Nhưng bọn hắn tôn kính thậm chí nịnh nọt Tổ An là thật, đây là vì cái gì?
Liễu Hiển ngạc nhiên hỏi.
Mạnh Phàn nói:
- Theo ta được biết, những lão sư kia thực lực rất mạnh, nhưng cả đám đều có lĩnh vực riêng, tỉ như Hắc Bạch Tử giỏi đánh cờ, Duẫn Thi giỏi biện luận, Vương Duy Dương giỏi trồng rau... nghĩ đến Tổ An xuất thân phố phường, khả năng đều học sơ qua, cho nên bọn họ mới coi trọng hắn như vậy.
- Hơn phân nửa là như thế! Mạnh tiểu tử, ngươi khó được thả rắm hay một lần.
Triệu Hi vỗ tay, cười ha ha.
- Thô bỉ.
Mạnh Phàn hừ một tiếng.
Cao Anh nhíu mày:
- Những lão sư kia mỗi người nghiên cứu một lĩnh vực, tinh lực cũng không đủ dùng, vì sao Tổ An hiểu nhiều lĩnh vực như vậy.
- Tạp mà không thuần, thu được mà không tinh.
Bùi Hữu cười lạnh.
- Cho nên tu vi của hắn mới bình thường như thế.
Mấy người gật đầu, nghĩ thầm hơn phân nửa là như thế, từng cái bởi vì vừa rồi lão sư học viện và Bích Linh Lung xem trọng Tổ An mà lo lắng, dần dần không cánh mà bay.
Cũng không biết qua bao lâu, màn đêm dần dần buông xuống, ban đêm trong núi nguy hiểm hơn bình thường, cho nên mọi người không có tiếp tục lên đường, mà dựng trại đóng quân, chờ trời sáng lại tiếp tục.
Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn là thị vệ Đông Cung, trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, cho nên Tổ An phái bọn họ an bài cao thủ các nhà cảnh giới bốn phía.
Còn những công tử thế gia kia, tự nhiên không cần làm những việc nặng này, tất cả đều quay xung quanh Thái Tử và Thái Tử Phi kể sự tích ban ngày đại thắng Hung thú, nghe mà Thái Tử kinh hô liên tục, biểu thị ngày mai nhất định phải bắt một Hung thú đến để hắn giải quyết.
Huynh đệ Cố thị thì thừa cơ đưa gà đã nướng chín cho Bích Linh Lung:
- Thái Tử Phi, ngươi mệt nhọc một ngày, ăn gà nướng đi.
Hai người đều nhìn gà nướng trong tay đối phương, mí mắt không tự chủ được co rút.
Hai huynh đệ thật đúng là tâm hữu linh tê.
- Đa tạ!
So với Thái Tử không buồn không lo, lúc này Bích Linh Lung lại không có nhẹ nhàng như vậy.
Nàng tiếp nhận gà nướng, tiện tay đưa cho Tổ An:
- Ngươi cũng đói, ăn đi.
Tổ An không khách khí, cầm lấy gà nướng gặm, hắn tu luyện chân kinh, cường độ thân thể và năng lực khôi phục viễn siêu thường nhân, nên sức ăn cũng lớn hơn không ít, cần thường xuyên bổ sung năng lượng.
Tuy hai huynh đệ kia miệng chán ghét chút, nhưng trình độ nướng gà còn không tồi.
Nhìn Tổ An ăn ngon như vậy, trên mặt Bích Linh Lung hiện ra ý cười:
- Từ từ, còn có đây, cái này cũng cho ngươi.
Huynh đệ Cố thị:
- ...
Hai huynh đệ khóc không ra nước mắt, đây là hai ta tân tân khổ khổ nướng cho ngươi a.
Tổ An nhịn không được cười lên, biểu lộ của hai người để hắn nghĩ tới những tiêu đề trên Internet kiếp trước, có nam bớt ăn bớt mặc mấy tháng mua một lễ vật trân quý đưa cho nữ thần, muốn nhìn mỹ nhân nở nụ cười, kết quả nữ thần chuyển tay đưa cho nam thần của nàng.
Quả nhiên, mặc kệ ở thế giới nào, liếm chó đều không có tiền đồ.
Nghĩ đến dọc theo con đường này hai huynh đệ không ngừng nói xấu, Tổ An không trả thù một chút thì không phải Tổ An.
Hắn cầm xương gà lắc lắc ở trước mặt hai người:
- Tay nghề của các ngươi không tệ, không bằng lại giúp ta nướng thêm hai con, không đủ ăn.
- Chúng ta không phải đầu bếp!
Huynh đệ Cố thị giận dữ phẩy tay áo bỏ đi.
Đến từ Cố Hành, điểm nộ khí +666 +666 +666...
Đến từ Cố Hư, điểm nộ khí +666 +666 +666...
Bích Linh Lung nhịn không được liếc mắt:
- Ngươi đó, nhất định phải cố ý chọc giận bọn họ làm gì.
- Bớt hai con ruồi không tốt sao?
Tổ An cười hì hì nói.
Bích Linh Lung hơi đỏ mặt, lá gan của gia hỏa này càng lúc càng lớn, mình phải tìm thời gian gõ hắn một chút.
Theo thời gian trôi qua, đêm chìm vào sâu, các đệ tử thế gia cũng lục tục ngo ngoe vào lều ngủ.
Còn Thái Tử, sau khi ăn uống no đủ đã sớm ở trong lều vải tiếng ngáy như sấm.
Bích Linh Lung thì cùng Tổ An thương lượng sự tình mấy ngày sắp tới, nhưng tối hôm qua nàng cơ hồ không ngủ, trò chuyện một chút buồn ngủ dâng lên, bất tri bất giác tựa lên vai Tổ An thiếp đi.