Mạnh Phàn gấp:
- Ta không phải người không tim không phổi, nhưng Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao trốn vào trong nước, các ngươi nhìn những bọt nước to lớn kia, chỉ là dư kình cũng đủ để chúng ta thịt nát xương tan, Tổ đại nhân ở trung tâm, chỉ sợ sớm đã...
Nghe hắn nói, sắc mặt của Bích Linh Lung tái nhợt:
- Tổ đại nhân tu vi cao sâu, tuy chúng ta gánh không được, nhưng hắn chưa hẳn.
Nàng không biết lời này là vì phản bác Mạnh Phàn, hay vì tự an ủi mình.
Mạnh Phàn nói tiếp:
- Coi như Tổ đại nhân chịu được, nhưng bây giờ hắn bị Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao kéo vào trong đầm sâu, đó là sân nhà của nó, nhân loại chúng ta ở dưới hô hấp cũng không làm được, càng không nói đến chiến đấu với Hung thú Cửu phẩm.
Bích Linh Lung cắn môi, nàng biết đối phương nói là tình hình thực tế, tuy tu sĩ có thể sử dụng nguyên tố hộ tráo bảo trì không khí nhất định, đồng thời còn có thể trong thời gian ngắn dùng nguyên khí hô hấp, nhưng chỉ giới hạn bơi lội tiềm hành, nếu dùng cho chiến đấu cường độ cao, chỉ sợ thời gian rất ngắn sẽ cảm thấy ngạt thở.
Thấy nàng trầm mặc không nói, Mạnh Phàn gấp:
- Thái Tử Phi, nếu không đi, chờ Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao tới, chúng ta sẽ không đi được, chúng ta không thể để Tổ đại nhân hi sinh vô ích. Huống chi còn có Thái Tử không biết ra sao, bây giờ trong núi nguy cơ tứ phía, chúng ta phải nhanh tìm được hắn.
Còn nhiệm vụ hoàn thành săn giết Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, hắn là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bất quá đối phương là Cửu phẩm, bọn họ ra ngoài có thể ăn nói với Hoàng Đế và Tề Vương, cũng không đến mức tính đại khảo thất bại.
Triệu Hi vốn muốn nói gì, nhưng nghe hắn mang Thái Tử an nguy ra, hắn liền nuốt trở về, này quan hệ quá lớn, vạn nhất mình đề nghị lưu lại giúp Tổ An, kết quả dẫn đến Thái Tử xảy ra chuyện, Lương Vương phủ đảm đương không nổi trách nhiệm này.
Bích Linh Lung sắp cắn môi chảy ra máu:
- Các ngươi dẫn người đi tìm Thái Tử, ta đi xuống xem tình huống!
Mạnh Phàn và Triệu Hi liếc nhau, đều nhìn ra chấn kinh trong mắt đối phương.
Tựa hồ Thái Tử Phi quá tốt với Tổ An, liên hệ đến đoạn thời gian trước hai người truyền ra lời đồn, đừng nói sự kiện kia là thật nha?
Bọn họ cảm thấy lưng phát lạnh, loại chuyện này không dám nghĩ sâu, vội vàng lấy lại tinh thần khuyên nhủ:
- Thái Tử Phi nghĩ lại, ngươi lưu lại cũng vô dụng.
- Đúng vậy, nhanh rời khỏi nơi này trước, tụ hợp cùng Thái Tử lại bàn bạc kỹ hơn.
Ném Thái Tử là tử tội, ném Thái Tử Phi cũng là tử tội.
- Ai nói ta lưu lại không có tác dụng.
Bích Linh Lung xoa xoa hoa điền ở mi tâm, lộ ra nụ cười thê mỹ, sau đó không chút do dự nhảy vào đầm nước.
Mạnh Phàn và Triệu Hi vốn cho rằng nàng chỉ làm dáng một chút, ai nghĩ tới nhảy thật, đối phương là Lục phẩm, động tác lại bất ngờ, hai người muốn ngăn cản đã muộn, trơ mắt nhìn nàng nhảy vào trong đầm nước.
Bất quá một giây sau, đầm nước sâu không thấy đáy bỗng nhiên quay cuồng kịch liệt, ngay sau đó một vệt máu chướng mắt tứ tán, dần dần nhuộm đỏ đầm nước.
Các võ sĩ hoảng hốt, chẳng lẽ Thái Tử Phi đã gặp nạn?
- Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao muốn đi ra, mọi người mau lui lại!
Mạnh Phàn hốt hoảng, vội vàng chạy ra sau.
Nhân tính là thứ có thể truyền nhiễm, đồng dạng một nhóm người, vừa rồi có Bích Linh Lung trấn định tự nhiên đi đầu, từng người có thể hung hãn không sợ chết chiến đấu với Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao.
Hiện tại biến thành Mạnh Phàn hoảng sợ đi đầu, mọi người đều vô ý thức xông ra ngoài.
Kết quả một giây sau đầm nước tách ra, một thân thể khổng lồ bay ra ngoài.
Nhìn thấy quả nhiên là Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, trong lòng mọi người tràn ngập tuyệt vọng.
Đúng lúc này, bên tai truyền tới một thanh âm cổ quái:
- Các ngươi chạy cái gì?
- Tổ... Tổ đại nhân, là ngươi sao?
Triệu Hi nhìn lại, thanh âm tràn ngập không xác định.
- Không phải ta còn có thể là ai?
Tổ An cười nói.
Lúc này Triệu Hi mới nhìn rõ ràng, Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao trước đó không ai bì nổi kia, hiện tại đôi mắt đã u ám không ánh sáng, hơn nữa thân hình khổng lồ mềm oặt, phần gáy có một vết thương lớn, máu tươi không ngừng tràn ra.
Mà Tổ An đang ở dưới đầu Giao, là hắn khiêng thi thể Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao lên bay ra ngoài!
Vừa rồi mọi người sợ mất mật không nhìn kỹ, tưởng Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao đi ra.
- Là Tổ đại nhân, Tổ đại nhân giết Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao!
Triệu Hi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ quát.
Mạnh Phàn mắng:
- Họ Triệu, đến lúc nào rồi ngươi còn đánh rắm, muốn hại chết mọi người sao?
Có điều hắn chợt phát hiện, người xung quanh đều dừng bước, hơn nữa lục tục ngo ngoe reo hò.
Hắn kinh nghi bất định quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Tổ An ném thi thể Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao xuống đất.
- Hắn lại giết Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao Cửu phẩm?
Mạnh Phàn khiếp sợ không thôi, hai chân không tự giác được chạy về.
- Tổ đại nhân vô địch!
- Tổ đại nhân vạn tuế!
...
Thậm chí có người hô lên một số lời nói đại nghịch bất đạo, bất quá giờ khắc này không ai cảm thấy có gì không ổn, dường như chỉ như thế mới có thể triệt để biểu đạt tâm tình kích động.
Tổ An lại nhìn xung quanh:
- A, Thái Tử Phi đâu?
Lúc này Triệu Hi và Mạnh Phàn mới hồi phục tinh thần lại:
- Tổ đại nhân không thấy Thái Tử Phi sao? Vừa rồi nàng nói muốn cứu ngươi, nhảy vào trong đầm nước rồi.
Tổ An biến sắc, đầm nước này không phải đầm nước bình tĩnh vô hại bình thường, thác nước bay thẳng xuống, để trong đầm nước thời khắc tràn đầy các loại vòng xoáy và ám lưu, càng đừng đề cập tới vừa rồi hắn và Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao chiến đấu, quấy đầm nước đến long trời lỡ đất, dòng nước bên trong có thể so với đại hải cuồng bạo.
Hắn không chút do dự, vội vàng nhảy vào.