Mọi người kinh hãi, Triệu Duệ Trí bay đến trên không trung, Tổ An cũng mang theo Bích Linh Lung bay lên không trung tránh né, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy thân thể không ổn định, nhiều lần xém chút rơi xuống.
Hắn chỉ nghĩ là do vừa rồi đón đỡ hai chiêu của Hoàng Đế hao tổn quá mức, nên không quá để ý.
Những tử sĩ của Tề Vương phủ cũng vội vàng chạy trốn, Triệu Duệ Trí hừ lạnh, ống tay áo cuốn một cái, một cỗ nhu lực cuốn lấy mọi người đến trên đại thụ, từng cái ôm cành cây, sắc mặt trắng bệch.
- Đa tạ Hoàng Thượng.
Hà Lệ thay người Tề Vương phủ đa tạ, Triệu Duệ Trí lại không nhìn mọi người một cái, ngẩng đầu nhìn lên trời, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Tổ An dự định nhân cơ hội này đào tẩu, lại lo lắng kinh động Hoàng Đế, dẫn tới hắn liều lĩnh ra tay với mình, trong lúc nhất thời lâm vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan.
Lúc này âm thanh của Mị Ly vang lên:
- Thiên địa sắp biến đổi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.
- Có ý gì?
Tổ An sững sờ, đang muốn hỏi thăm, bỗng nhiên thiên địa lay động, dù hắn ở trên không trung, cũng cảm thấy buồn nôn.
Động đất?
Đây là phản ứng đầu tiên của Tổ An, thế nhưng hắn lập tức phủ định loại suy đoán này, lấy tu vi hiện tại của hắn, hơn nữa còn nổi bồng bềnh ở giữa không trung, coi như động đất lớn nhất kiếp trước, cũng không thể để hắn có cảm giác như vậy.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tử sĩ Tề Vương phủ run rẩy nói:
- Trời... trời có phải nứt ra hay không?
Tổ An ngẩng đầu, lúc này vừa vặn có một tia chớp xẹt qua, vết đỏ lúc trước rộng ra rất nhiều, bây giờ càng lấy tốc độ mà mắt trần có thể thấy được mở rộng qua hai bên.
- Trời nứt?
Tổ An trợn tròn mắt, tình huống bây giờ liên quan đến điểm mù tri thức của hắn.
Muốn hỏi Mị Ly, đáng tiếc đối phương thủy chung không trả lời.
Hắn hận đến nghiến răng, nữ nhân này động một chút lại hờn dỗi thật là làm người tức giận, phải tìm cơ hội trị nàng mới được.
Vết đỏ lấy tốc độ cấp số nhân khuếch tán qua hai bên, sau đó lộ ra một cái khe to lớn đen sì.
Lúc này mặt đất sớm đã nứt ra, vốn rắn chắc lại như hải dương gặp phải gió lốc, không ngừng dao động chập trùng.
Vô số cái khe to lớn xuất hiện, một vài địa phương thậm chí phun trào dung nham.
Không trung thổi cuồng phong, dù tu vi của Tổ An cũng không kiên trì nổi, bị thổi làm ngã trái ngã phải, may mắn nắm lấy một cây đại thụ ở bên cạnh mới miễn cưỡng duy trì thân hình.
Đáng tiếc mặt đất lay động kịch liệt, cũng không biết cây này còn có thể kiên trì bao lâu.
Mọi người chật vật không chịu nổi, chỉ có Triệu Duệ Trí thân hình nổi giữa không trung, tùy ý xung quanh cuồng phong mưa rào vẫn không nhúc nhích.
Tổ An có chút bội phục, gia hỏa này xác thực rất lợi hại.
Hắn vội vàng hỏi thăm Mị Ly:
- Hoàng Hậu sư phụ, cảm giác bí cảnh này sắp sụp đổ, vì sao hắn không thừa cơ rời đi, nhất định phải ở lại đây? Nếu phiến thiên địa này thật sụp đổ, dù lấy tu vi của hắn, cũng chỉ có một con đường chết.
- Sư phụ thì sư phụ, Hoàng Hậu sư phụ gì chứ!
Mị Ly hiển nhiên có chút bất mãn với xưng hô này.
- Hắn không đi, bởi vì nhìn ra đây là hai bí cảnh giao dung, điều này đại biểu cơ duyên to lớn, hắn làm sao bỏ được.
Tổ An còn muốn hỏi lại, lúc này bỗng nhiên trời đất quay cuồng, hắn trong nháy mắt đứng lên.
- Tình huống như thế nào?
Tổ An hoảng sợ, chú ý tới xung quanh truyền đến tiếng kêu thảm thiết của đám tử sĩ Tề Vương phủ, không ít người bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị, từ trên đại thụ té ngã rơi vào không trung.
Nói đến cũng quỷ dị, theo logic bình thường, bọn họ từ trên cây té ngã phải rơi xuống mặt đất mới đúng, kết quả lại bay lên không trung!
Bởi vì lúc này bầu trời và mặt đất đã vặn vẹo, biến thành bầu trời ở dưới, mặt đất ở trên.
Biến cố này làm cho Triệu Duệ Trí cũng chật vật không chịu nổi, nhiều lần không cách nào đứng vững, có điều bộ dáng chật vật kia đã rơi vào trong mắt không ít người.
Hắn đang định nổi giận, bỗng nhiên biến sắc, hắn phát hiện mình không cách nào duy trì lơ lửng, cả người rơi về phía bầu trời.
Người Tề Vương phủ càng không chịu nổi, kêu thảm rơi xuống bầu trời.
Tổ An biến sắc, hắn một tay ôm Bích Linh Lung, một tay liều mạng nắm đại thụ, đáng tiếc đại thụ cũng không kiên trì bao lâu, trực tiếp từ trong đất rút ra, toàn bộ đại thụ và đất đai phía dưới rơi xuống bầu trời.
Lúc này Tế Tửu đang bế quan bỗng nhiên mở mắt, khuôn mặt xưa nay bình tĩnh lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh sợ:
- Thiên địa xoay chuyển, càn khôn đảo ngược?
Hắn đứng dậy, bước ra một bước, một giây sau đã xuất hiện ở cửa vào bí cảnh.
Ngày bình thường Tế Tửu rất ít hiện thân, hắn xuất hiện nhất thời gây nên rối loạn tưng bừng.
Bất quá rất nhiều người câu nệ thân phận địa vị chênh lệch, không dám tiến lên chào hỏi.
Thất Dao Quang không có lo nghĩ này, nàng sôi nổi đi tới bên cạnh Tế Tửu:
- Lão sư, sao ngươi lại tới?
Nàng phụ trách mở đóng bí cảnh, cho nên nhất định phải một mực ở đây.
- Lão sư!
Đồng dạng đi qua còn có Khương La Phu, trong khoảng thời gian này mỗi ngày nàng đều bồi Thất Dao Quang nói chuyện phiếm giải buồn, bị Thất Dao Quang giễu cợt là treo da dê bán thịt chó.
Tế Tửu do dự một chút, nói:
- Ta cảm giác được trong bí cảnh tựa hồ có biến cố rất lớn.
Thất Dao Quang nghe vậy giật mình, vội vàng lấy la bàn, mười ngón thon dài hóa thành từng đạo tàn ảnh, tinh tượng di chuyển nhanh chóng, cách một hồi, nàng cũng biến sắc:
- Đại hung!
Khương La Phu kinh hãi:
- Có ý gì?
Thất Dao Quang giải thích nói:
- Ta phát giác được bí cảnh cực kỳ không ổn định, phảng phất như muốn sụp đổ.