Lúc này hắn không còn mây trôi nước chảy, tóc giống như ổ gà nổ tung, khuôn mặt cháy đen, cánh tay hơi run rẩy, hiển nhiên vừa rồi bị sét đánh không nhẹ.
Tổ An thầm kêu đáng tiếc, vừa rồi hắn nghe Mị Ly giải thích, sau đó không chút do dự phát động kỹ năng Khẩu Thổ Phân Phương, để Hoàng Đế liều lĩnh tới giết mình, muốn mượn thiên địa chi uy diệt sát hắn vĩnh trừ hậu hoạn, đáng tiếc không nghĩ tới Hoàng Đế lợi hại như vậy, vừa rồi lôi hải khủng bố như thế cũng không thể giết hắn.
Lúc này Triệu Duệ Trí ở phía xa yên tĩnh liếc nhìn Tổ An, huyết sắc trong mắt chậm rãi thối lui, quay người đi đến trên núi.
Tổ An sững sờ, cái quỷ gì, Khẩu Thổ Phân Phương lại mất đi hiệu lực? Hắn không nên một mực truy sát ta, thẳng đến ta chết hoặc hắn chết mới thôi sao?
Tổ An vội vàng hỏi thăm Mị Ly việc này, Mị Ly cũng rơi vào suy tư:
- Có ba loại khả năng, một là bây giờ thiên địa hỗn loạn, trận pháp nhanh chóng kết cấu, rất nhiều năng lực vốn có thể sử dụng không thể dùng, kỹ năng kia của ngươi cũng bị ảnh hưởng; hai là do Lôi Đình chi lực, lôi đình chính là lực lượng thuần túy nhất giữa thiên địa, khu trừ hết thảy yêu tà...
Tổ An bất mãn:
- Ngươi gọi kỹ năng của ta yêu tà?
Mị Ly nhịn không được cười lên:
- Kỹ năng kia của ngươi xác thực rất tà môn, hẳn là làm người lâm vào trạng thái tiêu cực, ảnh hưởng đến linh hồn, bị lôi đình gột rửa cũng chẳng có gì lạ.
Tổ An:
- ...
Mị Ly tiếp tục nói:
- Loại khả năng thứ ba là Hoàng Đế quá cường đại, thần hồn đã vượt qua thường nhân tưởng tượng, coi như trúng kỹ năng của ngươi, cũng có thể bảo trì lý trí nhất định, trải qua bị sét đánh, hắn nhận ra thời điểm này tới giết ngươi quá nguy hiểm, nên quyết định chờ thiên địa ổn định lại tìm cơ hội giết ngươi.
Sắc mặt của Tổ An nhất thời trầm xuống:
- Đây chính là khả năng xấu nhất.
Phải biết trong lòng hắn, những năng lực kia của Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím là cấp tối cao, nếu ngay cả những năng lực này cũng không có tác dụng với Hoàng Đế, vậy hắn chẳng phải sẽ nghịch thiên?
Tổ An chưa từ bỏ ý định, quyết định lại kích thích đối phương một chút, sau đó cao giọng hô:
- Uy, bàn tử ngốc.
Triệu Duệ Trí vốn đang ở dưới một cây đại thụ tĩnh toạ điều tức bỗng nhiên ngẩng đầu, Hà Lệ không nhịn được nhìn về phía hắn, gia hỏa này thật trâu bò, người khác đắc tội Hoàng Đế ước gì cách hắn càng xa càng tốt, kết quả gia hỏa này còn chủ động khiêu khích?
Lại nói hắn lại dự định làm gì đây?
Bích Linh Lung cũng mờ mịt nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì.
Đúng lúc này, ở dưới tất cả mọi người nhìn chăm chú, Tổ An cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, môi nàng rất mềm mại, hơn nữa có một khí tức thơm ngọt.
Trong đầu Bích Linh Lung oanh một tiếng, dường như trong nháy mắt nổ tung.
Chúng tử sĩ Tề Vương phủ:
- ...
Hà Lệ:
- ...
Con mẹ nó, gia hỏa này là muốn lật trời sao! Quả thực là khinh người quá đáng, ngay cả ta cũng nhẫn không được, huống chi là Hoàng Đế?
Hắn vội vàng quay đầu nhìn phản ứng của Triệu Duệ Trí, chỉ thấy ánh mắt hắn đỏ hồng, một cỗ uy áp kinh khủng tứ tán ra.
Đến từ Triệu Hạo, điểm nộ khí +777 +777 +777...
Bất quá để Hà Lệ ngoài ý muốn là, Hoàng Đế rất nhanh nhắm mắt lại, dường như hết thảy trước mắt đều không tồn tại.
Hắn không khỏi bội phục, nhẫn được cái người thường không thể nhẫn, khó trách người ta có thể làm Hoàng Đế, mình lại không thể.
Tổ An cũng có chút ngoài ý muốn, Hoàng Đế còn nhẫn được?
Có điều hắn đã xác định một việc, là Khẩu Thổ Phân Phương đã mất đi hiệu lực, bởi vì thời điểm thi triển Khẩu Thổ Phân Phương, đối phương sinh ra điểm nộ khí mình không có cách nào tiếp thu được.
Thấy Hoàng Đế vẫn vững vàng, hắn thậm chí nghĩ ra đại chiêu “lão bà của ngươi thật giỏi” để đối phương mất lý trí, bất quá nghĩ đến thể diện của Bích Linh Lung, cuối cùng chỉ có thể bỏ ý niệm này đi.
Lúc này Bích Linh Lung rốt cục kịp phản ứng, mắc cỡ đỏ mặt, một tay đẩy hắn ra, sau đó bối rối chạy ra đằng sau rừng cây.
Làm ra cử động ly kinh phản đạo như thế, đã khiêu chiến lễ nghi quý tộc mà nàng học tập nhiều năm qua, còn bị nhiều người thấy như vậy, nàng làm sao chịu được.
Tổ An liếc nhìn Triệu Duệ Trí, sau đó vội vàng đuổi theo.
Nơi xa, Hà Lệ tê dại, hai người này chui vào trong rừng cây, cô nam quả nữ ai biết sẽ phát sinh cái gì, Hoàng Thượng còn có thể nhẫn?
Nhìn thấy Triệu Duệ Trí ra vẻ bình tĩnh, nhưng gương mặt run rẩy, Hà Lệ quả quyết lựa chọn cách càng xa càng tốt.
Một bên khác, Tổ An đuổi kịp Bích Linh Lung, ôn nhu hỏi:
- Ngươi chạy làm gì?
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói, ở trước mặt nhiều người như thế... lại...
Bích Linh Lung xấu hổ nhìn hắn.
Tổ An oan uổng:
- Không phải ngươi hôn ta trước sao?
- Ta chẳng qua là... Chỉ là vì chọc tức người kia, cũng không phải thật có cái gì với ngươi... ngươi đừng nghĩ lung tung.
Bích Linh Lung bối rối, sau đó lại quỷ thần xui khiến bù một câu.
- Hơn nữa coi như... cho dù có cái gì, ngươi cũng không được nghĩ ta là loại nữ nhân tùy tiện.
Tổ An cười cười:
- Ngươi không cần nghĩ nhiều, vừa rồi ta cũng chỉ vì chọc tức Hoàng Đế, muốn kích hắn mất lý trí nhảy qua báo thù, sau đó sử dụng thiên địa chi uy đối phó hắn, kết quả không nghĩ tới hắn bảo trì bình thản như vậy.
- Như thế... tốt nhất.
Nghe hắn nói như vậy, không biết vì sao, Bích Linh Lung luôn cảm thấy có chút thất lạc, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy hắn.
Nhìn tóc nàng trắng như tuyết, Tổ An suy nghĩ một chút, lấy ra vài viên thuốc đưa cho nàng:
- Đúng rồi, trước kia ngươi thi triển bí kỹ, lực lượng sinh mệnh hao tổn trên diện rộng, nơi này có chút đan dược bổ khí bồi nguyên, ngươi ăn vào, ta giúp ngươi điều tức.