Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 158 - Chương 158: Giáo Sư Danh Dự

Chương 158: Giáo Sư Danh Dự Chương 158: Giáo Sư Danh Dự

Biểu lộ của Sở Hoàn Chiêu có chút vui sướng:

- Vị hôn phu của nàng chính là Tang Thiên mà đêm đó ngươi gặp phải, lần này cha của Tang Thiên rõ ràng là nhằm vào Sở gia chúng ta tới, Trịnh gia lại ở Minh Nguyệt Thành, cùng chúng ta có không ít cạnh tranh trên phương diện làm ăn, như vậy khẳng định kẻ đến không thiện, cũng chỉ có loại háo sắc như ngươi mới trúng mỹ nhân kế.

- Vị hôn thê của Tang Thiên?

Tổ An hồi tưởng lại tên Tướng Quân trẻ tuổi đêm đó, trong lúc nhất thời rơi vào trầm tư.

Đợi bọn hắn rời đi, ở một chỗ hẻo lánh, xe ngựa Trịnh gia bình yên đậu ở đó, bối rối trên mặt mã phu sớm đã không còn, thay vào đó là một loại trầm ổn:

- Tiểu thư, cầm được giấy nợ chưa?

Trịnh Đán lắc đầu:

- Không có, không có ở trong ngực hắn, chỉ sợ phải phí một chút khí lực.

Vừa rồi đối phương ôm nàng, tay của nàng đã thuận thế luồn vào trong ngực dò xét, đáng tiếc không tìm được cái gì.

Mã phu kia hừ lạnh:

- Cũng không biết đời trước phế vật kia đã tu luyện mấy kiếp, vậy mà có thể đụng chạm được thân thể của tiểu thư.

Khóe môi của Trịnh Đán hiện ra nụ cười thản nhiên:

- Không sao, cách quần áo cũng không có gì, hơn nữa tay của hắn coi như quy củ, ta cũng không chịu thiệt.

Lúc này mã phu mới hậm hực nói:

- Chủ yếu là ta từ nhỏ nhìn tiểu thư lớn lên, trổ mã thiên tư quốc sắc như thế, thực không nguyện ý để ngươi bị người khác khi dễ. Nói đến họ Tang kia cũng không hợp thói thường, nào có nam nhân để cho vị hôn thê của mình đi dùng mỹ nhân kế với kẻ khác!

Trịnh Đán lơ đễnh:

- Việt bá không nên tức giận, chúng ta và Tang gia vốn là thông gia vì lợi ích, muốn đạt được một vài thứ, tất nhiên phải bỏ qua một vài thứ, đây cũng là sự tình trong dự liệu.

Việt bá lo lắng:

- Vì Trịnh gia, tiểu thư ủy khuất rồi.

- Vì Trịnh gia cũng là vì chính ta.

Trịnh Đán mỉm cười.

- Dù sao cũng không thật để Tổ An kia chiếm tiện nghi gì, trải qua vừa rồi tiếp xúc, ta ngược lại cảm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị.

Lại nói một bên khác, lỗ tai của Tổ An một mực bị Sở Hoàn Chiêu oanh tạc, thẳng đến học viện mới yên tĩnh được, Sở Hoàn Chiêu đi Huyền tự ban, hắn nhưng không có về lớp, mà đi đến khu hành chính, xe nhẹ đường quen đi vào phòng làm việc của mỹ nữ hiệu trưởng.

Gõ cửa một cái, bên trong truyền đến tiếng nói tràn đầy mị lực của Khương La Phu:

- Mời vào!

Đẩy đại môn nặng nề ra, Tổ An đi vào, dù trong văn phòng của nàng có rất nhiều đồ vật đặc biệt, nhưng sặc sỡ loá mắt nhất tuyệt đối là bản thân Khương La Phu.

Ánh mặt trời mới mọc bắn lên người làm da thịt nàng càng trắng nõn, đôi mắt thâm thúy mê người, mũi cao thẳng, môi đỏ liệt diễm có đường cong kinh tâm động phách, khí chất uy nghiêm xinh đẹp và quyến rũ động lòng người lại hoàn mỹ kết hợp với nhau.

Mái tóc búi cao, dùng cây trâm bình thường cố định, nhìn mái tóc bóng loáng đen tuyền kia, để cho người ta kìm lòng không được muốn rút đi trâm gài, chắc hẳn mái tóc đen nhánh như thác nước kia sẽ rối tung ra, còn mượt hơn cả tơ lụa.

Dù là Tổ An thích tìm đường chết, nhưng còn không dám biến thành hành động.

- A, ta đang có sự tình muốn tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tự mình đến.

Khương La Phu thấy là hắn, ánh mắt hơi kinh ngạc, tay nhẹ phẩy, Tổ An chỉ cảm thấy một làn gió nhẹ thổi qua, đại môn sau lưng đóng lại.

- Hiệu trưởng tìm ta có chuyện gì?

Tổ An đương nhiên sẽ không tự luyến đến cảm thấy đối phương say mê mỹ mạo của mình.

- Ngươi biết Thương Lưu Ngư?

Khương La Phu nghiền ngẫm nhìn hắn, trong tay vuốt vuốt một cây trâm, giống như cây trên búi tóc của nàng.

- Thương Lưu Ngư?

Tổ An lắc đầu.

- Không biết.

Trong lòng của hắn nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ thầm không phải sự tình Kỷ Đăng Đồ để ta đi trộm quần áo thiếp thân của Thương Lưu Ngư bộc lộ chứ? Bất quá không nên nha, ta ngay cả nàng còn chưa gặp qua.

- Thương Lưu Ngư xếp thứ ba trên Hồng Nhan Lục ngươi cũng không biết?

Khương La Phu nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn đầy hồ nghi.

- Ta nghe qua tên tuổi của nàng, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua.

Tổ An nghĩ đến lúc trước Vi Tác hưng phấn nói những mỹ nhân kia, ánh mắt không tự chủ được nhìn lên đùi nàng, trơn bóng như ngọc, a, hôm nay không mang tất chân? Thật là muốn mạng già của người mà.

Khương La Phu nhướng mày, hiển nhiên đã chú ý tới ánh mắt không có quy củ của hắn.

Tổ An giật nảy mình, vội vàng nói:

- Theo ta thấy này là những người kia nghe nhầm đồn bậy, họ Thương kia làm sao đẹp bằng hiệu trưởng ngài, chỉ bằng đôi chân kia, nàng đã không thể sánh bằng.

Cảm nhận được ngữ khí thành khẩn của hắn, Khương La Phu không nhịn được cười lên:

- Ta nghe không ít lời khen tặng, bất quá nói cặn kẽ cụ thể giống như ngươi, còn là lần đầu tiên.

Thấy nàng không có tức giận, Tổ An đứng thẳng thân thể:

- Này là nhất định, đây đều là cảm thụ phát ra từ đáy lòng.

- Bất quá Thương Lưu Ngư nghe được chỉ sợ sẽ thương tâm.

Khương La Phu hài hước cười nói.

- Tiểu tử ngươi ở phía sau nói xấu nàng, khó tránh khỏi có chút vong ân phụ nghĩa nha.

- Vong ân phụ nghĩa?

Tổ An không hiểu ra sao, nghĩ thầm ta cũng không nhận ra người này, vong ân phụ nghĩa bắt đầu từ đâu.

Khương La Phu từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển vở lật xem, vừa nói:

- Lần trước không phải nói tư chất của ngươi không thể bị người khác biết sao, nên ta giúp ngươi xử lý ghi chép tương quan, lại phát hiện đã có người sớm xử lý, tra xét xem lại chính là Thương Lưu Ngư.

Dừng một chút nàng lại nhìn chằm chằm Tổ An hỏi:

- Bây giờ ngươi còn cảm thấy các ngươi không biết không?

Bình Luận (0)
Comment