Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 160 - Chương 160: Cố Ý Nhằm Vào

Chương 160: Cố Ý Nhằm Vào Chương 160: Cố Ý Nhằm Vào

- Ta làm lão sư danh dự, không cần bổng lộc không cần biên chế, càng không đi dạy học sinh, chỉ cần một thân phận là được.

Khương La Phu do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu:

- Nếu đổi một người thanh danh tốt, năng lực mạnh, góp 750 vạn lượng, có lẽ ta còn có thể lực bài chúng nghị đáp ứng, nhưng ngươi có biết ngươi ở trong mắt mọi người là cái ấn tượng gì không, nếu ta dám đáp ứng để ngươi làm lão sư, chỉ sợ một giây sau sẽ bị nước bọt dìm chết, Minh Nguyệt Học Viện cũng sẽ trở thành trò cười cho mọi người, ta không muốn mạo hiểm như vậy, ta còn rất trẻ, lại xinh đẹp.

Dừng một chút nàng mới cười nói:

- Ai bảo những năm này ngươi một mực giấu tài, đây không phải dời tảng đá nện chân mình sao.

Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ đến trước kia Tổ An thật phế vật, chỉ là giấu tài mà thôi.

Kỳ thật kết quả như vậy Tổ An cũng nghĩ qua, hắn không thật trông cậy vào được làm lão sư, lời nói xoay chuyển, nói ra mục đích thực sự của chuyến này:

- Nếu không thể làm lão sư, vậy cho ta một danh ngạch tham gia bí cảnh đi.

Mặc dù 750 vạn lượng mua một danh ngạch bí cảnh có chút thua lỗ, nhưng 750 vạn lượng giấy nợ vốn là gân gà, lưu ở trong tay còn làm Phú Bà Khoái Lạc Cước không cách nào sinh ra tác dụng; mặt khác nếu bằng vào bản lãnh chân chính tham gia tuyển chọn, mặc dù có xác suất thành công rất lớn, nhưng hắn không có trăm phần trăm nắm chắc, vạn nhất gặp thiên tài yêu nghiệt gì vậy thì xong đời, chuyện này quan hệ đến tiểu huynh đệ của hắn an nguy, hắn không thể để xảy ra ngoài ý muốn, cho nên dùng tiền mua cái bình an; mặt khác, nếu có thể dùng tiền kết giao cao tầng của Minh Nguyệt Học Viện, thấy thế nào cũng có lời, ở thế giới này càng lâu, hắn càng có thể cảm nhận được địa vị siêu nhiên của học viện.

Khương La Phu nhíu mày:

- Ngươi có biết bí cảnh mấy năm mới mở một lần, mỗi lần chỉ có học viện ưu tú nhất mới có tư cách tiến vào hay không, vì những danh ngạch này, bao nhiêu thiên tài tranh đến đầu rơi máu chảy, sao có thể nói cho người thì cho.

Tổ An hừ lạnh:

- Ta không tin ngươi đường đường là hiệu trưởng, chút quyền lực ấy cũng không có, 750 vạn lượng, không phải dễ kiếm như vậy.

Khương La Phu nhìn chằm chằm hắn, phảng phất như có thể nhìn thấu hoang ngôn của hắn:

- Ngươi muốn vào bí cảnh làm gì?

Tổ An đáp:

- Đương nhiên là vì thiên tài địa bảo, nhìn xem có kỳ ngộ gì không.

Sự tình Vô Tung Huyễn Liên hắn không có ý định nói, miễn cho dẫn ra phiền toái không cần thiết.

Khương La Phu nhẹ gật đầu:

- Cũng đúng, lực hấp dẫn của bí cảnh rất lớn, chỉ bất quá danh ngạch bí cảnh có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, trên còn có Thái Thường Bộ giám sát, ta cũng không cách nào tùy ý cho người khác.

Tổ An gấp, đang muốn nói cái gì, lại bị nàng đánh gãy:

- Ngươi đừng vội, nghe ta nói hết đã.

- Mặc dù ta không có cách nào trực tiếp cho ngươi danh ngạch, nhưng có thể ngầm thao tác, an bài cho ngươi đối thủ thực lực tương đối yếu, như vậy ngươi có thể danh chính ngôn thuận thu hoạch được tư cách, bên học viện cũng không cần tiếp nhận áp lực gì.

- Phải tham gia tỷ thí sao?

Tổ An hơi do dự, hắn có quá nhiều át chủ bài không muốn bại lộ ở trước mặt người khác, trốn ở phía sau làm Cẩu Thánh mới là mục tiêu của hắn.

Khương La Phu nghiêm mặt nói:

- Mặc dù không biết trước đây ít năm tại sao ngươi lại giấu tài, nhưng thế giới này cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể thu hoạch được địa vị và tài nguyên, có câu một bước nhanh từng bước nhanh, cường giả sẽ càng ngày càng mạnh, kẻ yếu sẽ càng lúc càng yếu, rất khó đuổi kịp.

- Cho nên ta không hiểu nguyên nhân ngươi giấu tài, có lẽ trước kia ngươi cố kỵ cái gì, đang sợ cái gì, nhưng bây giờ ta có thể nói cho ngươi, ngươi là người của học viện chúng ta, không cần cố kỵ sợ hãi bất cứ địch nhân nào, có chúng ta bảo hộ, ngươi cứ thỏa thích biểu hiện ra thiên phú của mình, như vậy ta mới có thể cho ngươi càng nhiều tư nguyên hơn.

Trong lòng Tổ An cảm động, hắn có thể cảm nhận được đối phương là thật muốn tốt cho hắn, bất quá nguyên do trong đó rất khó giải thích, cũng không thể nói trước kia Tổ An là thật phế vật chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui hắn liền tìm cái lý do tào lao:

- Vậy nếu địch nhân của ta là hoàng đế bệ hạ, ngươi cũng bảo vệ được chứ?

Khương La Phu vốn nói rất dõng dạc, nghe vậy hô hấp không khỏi cứng lại, khuôn mặt trắng noãn đỏ lên:

- Vậy thì ta không bảo hộ được, hừ, bất quá hoàng thượng là nhân vật bậc nào, ngươi có bản lĩnh đắc tội hắn?

Tổ An ngượng ngùng nói:

- Chỉ đùa một chút, yên tâm đi, tiếp xuống ta sẽ ghi nhớ lời của hiệu trưởng ở trong lòng, biểu hiện thật tốt, ta đi lên lớp trước?

Khương La Phu ngoắc ngón tay:

- Có phải ngươi còn quên cái gì hay không?

Tổ An vô ý thức tiến tới trước mặt nàng, nghĩ thầm chẳng lẽ muốn hôn tạm biệt, mị lực của ta thật lớn như vậy sao? Bất quá đại mỹ nhân xinh đẹp vũ mị như vậy, hôn một cái cũng không mất mát gì.

Khương La Phu vô ý thức ngửa mặt ra sau, kéo dài khoảng cách với hắn:

- 750 vạn lượng đâu?

Tổ An hiểu ra, ngượng ngùng cười cười, cởi giày, từ trong đế giày lấy giấy nợ ra, bỏ ở trước bàn.

Khương La Phu:

- ...

Nàng ghét bỏ dùng bút đẩy tờ giấy ra, thấy rõ nội dung trong đó, không khỏi nhíu mày:

- Là giấy nợ?

Tổ An cười hì hì nói:

- Lấy địa vị và năng lực của hiệu trưởng ngài, muốn đòi nợ của Mai Hoa Bang cũng không phải việc khó.

Bình Luận (0)
Comment